Cùng ngày hôm đó, Vũ Văn Thành nhận được điện thoại khẩn cấp trở về cục.

“Không được, tôi không đồng ý để Diệp Hân Đồng sang Hàn Quốc, cô ấy vừa bị thương, sang đó quá nguy hiểm.” Vũ Văn Thành đứng trước mặt Lý Đốc sát kiên quyết phản đổi.

“Yên tâm đi, ở Hàn Quốc sẽ không có gian tế nước khác hành động, chỉ sợ là, lần sau trở lại Trung Quốc, thân phận của Mặc Tử Hiên sẽ bị bại lộ.” Lý Đốc sát có chút ưu sầu.

“Tại sao lại nói vậy?” Vũ Văn Thành nghi ngờ nhìn Lý Đốc sát.

“Con trai duy nhất của Lý Trí vương hiện đang tạm giữ quyền, Mặc Tử Hiên vội vàng trở về, nghi ngờ là có liên quan đến việc này, Hàn Quốc nhất định là có động tĩnh gì lớn, các gián điệp ngoại quốc ở Hàn Quốc nhất định đều quen thuộc mặt Mặc Tử Hiên, sau này việc anh ta đến Trung Quốc sẽ bị bại lộ. Trong lúc anh ta trở về Hàn Quốc, cậu phải sắp xếp kín đáo, đảm bảo không một chút sơ hở.”

Vũ Văn Thành khinh khỉnh cười “Cái tên thiếu gia dốt nát này, trừ tán gái chỉ còn phiền toái, tùy hứng ngạo mạn, hắn về Hàn Quốc gây ra bao nhiêu sóng gió? Chỉ tổ làm cho chúng ta phiền toái hơn.”

Lý Đốc sát nhìn khuôn mặt xanh mét của Vũ Văn Thành, nghi ngờ nở nụ cười hiền hậu “Sao? Cậu có vẻ ngứa mắt với hắn?”

Vũ Văn Thành khẽ cau mày “Dù sao cũng không cho Diệp Hân Đồng đi Hàn Quốc.”

“Cấp trên ra lệnh, ta cũng không có cách nào khác.” Lý Đốc sát có vẻ bất lực.

“Cấp trên là ai? Ông nói đi.”

“Tổng cảnh ti, nếu thật sự muốn bảo vệ cô ấy, cậu lên tuyến trên đi, rồi cưới cô ấy, ta cũng thấy phức tạp quá.” Lý Đóc sát nói vào trọng tâm.

“Được, sắp xếp giúp tôi một cuộc hẹn. Không có việc gì nữa tôi xin phép đi trước.” Vũ Văn Thành nói xong, quay người đi.

Lúc anh trở lại biệt thự, phát hiện mọi người đều đã đi, Mặc Tử Hiên quả thật quá đáng rồi, anh còn chưa kịp từ biệt Diệp Hân Đồng.

Không hiểu sao anh lại ghét Mặc Tử Hiên thế chứ.

Vũ Văn Thành lập tức bấm điện thoại cho Diệp Hân Đồng, cô đang trên đường ra sân bay.

“Sếp, cấp trên cử tôi đi Hàn Quốc, chưa kịp chào anh.” Diệp Hân Đồng nói vẻ khách khí.

Vũ Văn Thành im lặng một hồi “Hãy chăm sóc mình thật tốt, thận trọng từ lời nói tới hành động, đừng manh động, đừng cậy mạnh, đừng…” Vũ Văn Thành do dự hồi lâu, Diệp Hân Đồng biết tính nên kiên nhẫn chờ đợi anh nói tiếp.

“Đừng yêu người khác.” Vũ Văn Thành rốt cuộc cũng nói ra miệng.

Diệp Hân Đồng hơi xấu hổ, anh ta không có quyền yêu cầu cô như thế, cho nên tránh trả lời câu này.

“Tôi sẽ tự chăm sóc mình. Nếu không còn gì nữa tôi cúp máy.”

Vũ Văn Thành không trả lời, nhưng điện thoại vẫn thông. Diệp Hân Đồng đợi rất lâu rồi mới cúp máy.

Tắt máy xong, cô nghi ngờ nhìn Mặc Tử Hiên.

“Anh trở về Hàn Quốc, tại sao tôi phải đi theo, anh lại giở trò quỷ gì?”

Mặc Tử Hiên nở một nụ cười sáng láng “Tôi vừa thắng được kỳ hạn 6 tháng, cô không đi thì tôi bị lãng phí rồi.”

Diệp Hân Đồng lườm anh “Anh tính toán tỉ mỉ quá đấy.”

Mặc Tử Hiên lập tức ôm vai cô, vô cùng cưng chiều vuốt má, cười hì hì: “Cô cũng sẽ không chịu được tôi rời đi, sẽ cô đơn trống trải lắm.”

Diệp Hân Đồng nhăn nhó muốn tránh né, nhưng không thể giãy thoát, cuối cùng mặc kệ liếc anh một cái.

“À phải, cô nhân viên bảo vệ như hình với bóng của anh đâu? Tại sao không thấy đi cùng chúng ta?” Trên xe chỉ có lão Kim và họ.

“Cô ấy bay về Hàn Quốc bằng đường không bình thường.” Lão Kim thản nhiên trả lời.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn về phía Mặc Tử Hiên “Chẳng lẽ chúng ta không đi đường không bình thường sao?” Trong lòng cô có linh cảm chẳng lành.

“Lão Kim cố ý để tôi đi bằng chiếc máy bay đã được cải tạo, cô đến sẽ biết.”

Bước vào máy bay, Diệp Hân Đồng sợ ngây người, kẻ có tiền đương nhiên có thể trang hoàng máy bay thành ra thế này. Đây mà gọi là máy bay ư, là một khách sạn thì đúng hơn. Cả khoang máy bay được cải tạo thành một căn phòng, có giường, tủ, TV, so với chiếc đến biệt thự lần trước, cái này lớn hơn, cũng khí phách hơn nhiều”

Lão Kim ngồi vào buồng lái, trong căn phòng chỉ có Diệp Hân Đồng vàMặc Tử Hiên, giường ở đây khác với giường bình thường ở chỗ có dây an toàn.

Mặc Tử Hiên nằm soài trên giường, làm động tác ý bảo cô đến giường ngồi.

Diệp Hân Đồng hơi lúng túng, tâm trạng hơi mâu thuẫn, do dự một lúc cũng bò lên giường, vừa trèo lên, Mặc Tử Hiên đã nghiêng người quay lại, nhìn chằm chằm đôi môi cô, ánh mắt rất mập mờ.

Diệp Hân Đồng chợt hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, mặt đột nhiên đỏ ửng quay đi.

“Đang nghĩ gi thế?” Mặc Tử Hiên vừa nói vừa cài dây an toàn cho cô. “Mau ngồi đàng hoàng đi, máy bay sắp cất cánh rồi.” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, sửa sang lại nằm xuống.

Mặc Tử Hiên cười ma mãnh “Tôi còn tưởng cô chưa thỏa mãn dục vọng đấy. Yên tâm máy bay cất cán xong, tôi sẽ thỏa mãn cô. Dùng miệng dùng tay hay dùng cơ thể tùy cô chọn, cô muốn cả ba cũng được. Ở trên máy bay cảm giác rất khác lạ đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play