“Đối với tôi, Hồng sắc Yên Nhiên như một tiếng sét giữa trời quang, tôi chỉ tình nguyện làm một người bảo vệ đơn thuần của anh.” Cô cũng rất nghiêm túc.

“Tôi chính là đức vua tương lai, nắm quyền tối cao, chỉ cần tôi đồng ý, cô chính là hoàng hậu, dưới một người, trên vạn người, cô không động lòng ư?”

Diệp Hân Đồng nhíu mày, do dự một lát rồi nghiêm túc nói “Tôi không hề động lòng, bởi vì tôi có mặc váy công chúa vào cũng không thể trở thành công chúa, cái vị trí đó, có nhiều người thích hợp hơn. Còn nữa, hi vọng lớn nhất của tôi là làm một cảnh sát tốt, tốt hơn là có một nhà hàng nhỏ, sẽ không mơ mộng hão huyền cái vị trí này.”

Mặc Tử Hiên lặng lẽ, đột nhiên, anh nở một nụ cười khó đoán, như thể thông suốt một cái gì đó. Anh xoay người, đi ra cửa.

Diệp Hân Đồng đề phòng anh từng giây từng phút.

Anh ra đến cửa lại quay đầu: “Đi thôi, tôi muốn đi ăn sáng.”

“Anh tự đi đi. Ở đây đã được bảo vệ an toàn.”

“Chẳng lẽ mượn tay người khác, đấy là bản lĩnh cảnh sát của cô sao? Bây giờ tôi đã hiểu, vì sao cô ở cục cảnh sát đóng băng cả năm trời, thì ra là không thể hoàn thành được nhiệm vụ nào.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười châm chọc, mở cửa.

“Không phải như thế.” Diệp Hân Đồng xông tới phản bác.

Mặc Tử Hiên nhíu mày, chờ cô nói tiếp.

Diệp Hân Đồng muốn nói lại thôi, tối qua Vũ Văn Thành nói, không để cô làm nhiệm vụ vì muốn bảo vệ cô. Nhưng giờ mà mở miệng nói vậy thì xấu hổ quá. Dừng một lúc “Dù sao cũng không phải, tôi nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của anh.”

Mặc Tử Hiên nở một nụ cười lớn, ánh mắt cũng long lanh ý cười.

“Vậy thì đi thôi, cho tôi xem rốt cuộc có cô trách nhiệm đến đâu.”

Cô biết rõ là anh dùng chiêu khích bác, nhưng mà, cô cũng muốn chứng minh bản thân, cho dù chỉ cho đồng nghiệp thấy cũng tốt rồi.

Diệp Hân Đồng đi theo anh.

Dưới tầng, tiếng người huyên náo, rất nhiều nhân vật danh giá sáng sớm đã hàn huyên với nhau. Nhìn thấy mặc họ rục rịch đứng dậy, muốn đi tới tạo quan hệ.

Mặc Tử Hiên để tay trên vai Diệp Hân Đồng, cô muốn hất ra.

“Đừng quên, vai trò của cô là vị hôn thê của tôi.” Mặc Tử Hiên cười hì hì thì thầm với cô.

Cô cũng suýt quên thật. Cho nên đành nhẫn nhịn, ngồi xuống theo Mặc Tử Hiên, dò xét bốn phía, nơi này được bố trí kiểu tiệc đứng, ai ai cũng mặc trang phục lộng lẫy, riêng cô mặc quần áo bình thường chân đi dép lê trông có vẻ không hợp.

Trong quá trình dò xét, thấy cô gái xinh đẹp tới phòng Mặc Tử Hiên hôm qua đang đứng cùng Lão Kim ở một góc, đang nói cái gì, chỉ thấy cô gái đó liên tục gật đầu.

Tiếp tục nhìn, Diệp Hân Đồng thấy Vũ Văn Thành đáng đứng ở một góc khách lạnh lùng nhìn mình. Cô đứng lên, định tới giải thích.

Tay cô lập tức bị Mặc Tử Hiên đè lại. Anh cũng đứng lên nắm tay cô “Cô ăn mặc quê mùa như vậy, đi đến đâu cũng bắt mắt, giới truyền thông hôm qua tới rất nhiều, tôi không muốn họ có một bộ ảnh vớ vẩn, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị trường chứng khoán.” Mặc Tử Hiên vừa nói vừa đi, đến trước sân khấu, đưa cô đến một cái mâm.

Diệp Hân Đồng kiềm chế sự lo lắng, nhìn lại chỗ Vũ Văn Thành, anh đã không còn ở đó.

Mặc Tử Hiên mở nắp giữ ấm thức ăn, tất cả đều là món ăn Hàn Quốc.

Diệp Hân Đồng chọn đại vài món đồ chua, ngồi trở lại ghết, nhưng ánh mắt lại không tự chủ tìm kiếm bóng dáng Vũ Văn Thành.

Đó là tình yêu một ngày của cô đấy, còn chưa kịp biết cảm giác là gì, nhưng khiến cho lòng cô vô cùng đè nén. Cho nên, vũ khí lợi hại nhất chính là tình yêu, ngày hôm qua còn như ăn mật, hôm nay đã như ăn cay, như thiêu như đốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play