Chuyện buồn bực nhất trên thế giới không phải là một trai đẹp đối địch với khủng long, mà là nhìn một mỹ nữ không có vũ khí nằm trên giường mà chỉ được giương mắt nhìn.
Mặc Tử Hiên cả đêm không ngủ ngon giấc. Thân thể khó chịu khiến anh chỉ muốn chạy đi nhà cầu giải quyết.
Vất vả lắm mới nhịn đến trời sáng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mặt. Mặc Tử Hiên xoay người, nhìn dáng vẻ thoải mái Diệp Hân Đồng đang say ngủ.
Trong truyền thuyết, phụ nữ có ba gương mặt, trong thẻ căn cước, sau khi hóa trang và lúc bình thường. Anh chê bai phụ nữ sau khi hóa trang, thinrht hoảng cũng sẽ bị một cô bé giản dị trong sáng mê hoặc.
Tay anh mân mê đôi môi đỏ mọng của cô, vô cùng mềm mại, cúi đầu, khẽ hôn một cái.
Đáng chết, một bộ phận nào đó lại kháng nghị rồi.
Diệp Hân Đồng cảm giác môi hơi nhột, mắt vẫn nhắm, tay xoa xoa lung tung.
Một hơi thở đàn ông phả vào mặt.
Diệp Hân Đồng đột nhiên mở mắt, thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh của mặc, cô sợ quá ngồi bật dậy.
“Này, anh làm gì thế, sao lại ở trong phòng tôi.”
Mặc Tử Hiên thản nhiên nhíu mày, anh đợi cô tỉnh lại đã lâu rồi “Rõ ràng, đây là phòng tôi mà.”
Diệp Hân Đồng nhìn thấy bộ hạ đang ngỏng lên của anh lác mắt, tiện tay cầm gối lên phang Mặc Tử Hiên, cũng không dám nặng tay.
“Anh đang nghĩ cái gì thế? Đồ háo sắc.”
Mặc Tử Hiên cướp cái gối trong tay Diệp Hân Đồng, cảm nhận được ánh mắt cô “Đừng có đoán mò, đàn ông sáng sớm ra là như thế.”
“Vậy sao?” Diệp Hân Đồng liếc anh một cái, đang muốn xuống giường.
“Chẳng lẽ cô chưa từng ngủ với đàn ông?” Mặc Tử Hiên nhíu mày, trong mắt có một ý xấu xa.
“Liên quan gì tới anh.” Diệp Hân Đồng xuống giường. “Còn nữa, xin anh, đừng có bế tôi sang phòng anh nữa, như thế càng khiến tôi ghét anh hơn.”
Mặc Tử Hiên thoáng lóe lên sinh khí, vẫn không thay khuôn mặt tươi cười ma mãnh “Biết làm sao được? Em nhất định sẽ là người phụ nữ của tôi.”
Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ xoay mặt “Không có gì là tuyệt đối. Tôi khuyên anh nên xử lý cho tốt việc ở Trung Quốc, nhanh chóng trở về Hàn Quốc đi.”
Diệp Hân Đồng đi tới cửa.
Mặc Tử Hiên lập tức nhảy từ trên giường xuống, vô tình kéo áo cô, vết cắn trên vai lộ ra, Diệp Hân Đồng hốt hoảng, nhanh tay kéo áo về.
Mặc Tử Hiên chú ý tới nét lúng túng trên mặt cô, nở một nụ cười gian tà đến trước mặt cô: “Chỗ này hình như là đàn ông cắn, dễ chịu không? Tôi không ngại cô không còn là trinh nữ.”
Diệp Hân Đồng lui một bước, ra khỏi phạm vi anh có thể chạm đến “Đây là bị chó cắn.”
“Chó?” Mặc Tử Hiên giơ tay về phía vai cô “Xem một chút”
Diệp Hân Đồng nhanh chóng tránh né.
Mặc Tử Hiên nhíu mày cười “Xem ra vẫn còn rất mới, không biết có để lại sẹo không? Mấy ngày nay cô đều ở cạnh tôi, bị chó cắn lúc nào thế?”
“Đều tại anh, lúc ở chân núi, không biết chó hoang từ đâu chạy tới.” Diệp Hân Đồng nói qua loa, lách khỏi anh đi tới cửa.
“Vậy cô tiêm thuốc chống dại chưa? Bị chó cắn cảm giác thế nào? Hôm nào tôi cũng thử cắn một cái.” Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên. Hắn ta làm gì mà còn không mặc quần áo vào, cứ trần truồng đi lại như thế thật ghê tởm.
“Cộc cộc cộc” Còn sớm thế đã có người gõ cửa.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, đảo mắt nhìn lại Mặc Tử Hiên, anh cong khóe miệng khiến cô rất không thoải mái.
Diệp Hân Đồng mở cửa, bên ngoài là Vũ Văn Thành âu phục phẳng phiu đang đứng đó, nhìn thấy Diệp Hân Đồng anh còn kinh ngạc hơn.
“Sao em lại ở đây?” Vũ Văn Thành nhíu mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT