Mặc Tử Hiên sửng sốt “Con? Của  em và Vũ Văn Thành ư? Em nói dối, làm sao em có thể ở cùng với hắn? Không thể nào, chẳng lẽ, đứa bé trong bụng em là của anh?”

Mặc Tử Hiên thầm nghĩ đến khả năng này, đột nhiên trong lòng cảm thấy vui mừng.

“Tôi là mẹ của nó, tôi biết rõ đứa bé là con ai, anh không cần tự mình đa tình” Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cố gắng trấn định, không được loạn mới có thể lừa gạt được con hồ ly Mặc Tử Hiên này, cô nên hoàn toàn dứt ra khỏi hắn.

“Anh không tin, đứa bé nhất định là con anh” Điểm này, không biết do đâu, Mặc Tử Hiên vô cùng chắc chắn, anh mỉm cười đến gần Diệp Hân Đồng, ánh mắt trở nên mơ màng.

Diệp Hân Đồng lùi về đằng sau “Tôi không cần thiết giải thích cho anh làm gì, bây giờ tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đừng tiếp tục trò chơi nhàm chán kia nữa, có thể tôi đã bị anh mê hoặc, nhưng bây giờ, người tôi yêu chỉ có Vũ Văn Thành.”

Mặc Tử Hiên sửng sốt nhưng anh vẫn tiếp tục mỉm cười “Anh không tin, người em yêu là anh, Diệp Hân Đồng, em luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, anh rất hiểu em”

Diệp Hân Đồng cũng nhếch lên một nụ cười “Anh cảm thấy tôi đã bị anh gây tổn thương nhiều như vậy vẫn còn yêu anh được sao? Anh nghĩ tôi còn đần hơn heo sao hay từ trước tới nay đều nghĩ tôi rất ngu. Anh có gì cần nói hãy nói thẳng đi, bây giờ anh còn muốn lấy gì từ tôi nữa?”

“Nếu như, em nhất định muốn anh nói, vậy anh muốn lấy tình yêu từ em.” Mặc Tử Hiên nhanh chóng hôn lên cô.

Diệp Hân Đồng cắn chặt môi, không để hắn xâm nhập vào.

Tay Mặc Tử Hiên nhanh chóng luồn vào trong áo cô, dùng một lực thích hợp ve vuốt.

Diệp Hân Đồng muốn đẩy anh ra.

“Cút…” Mồm còn chưa kịp mở, đầu lưỡi Mặc Tử Hiên đã xông vào.

Anh dùng kỹ xảo thuần thục nhất để trêu đùa.

Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm anh, nhìn đôi mắt híp vào và vẻ mặt rất hưởng thụ kia, nhớ đến lúc anh làm cô tổn thương, gây tổn thương cho người thân của cô, trong mắt Diệp Hân Đồng đầy căm hận, cô nhắm mắt lại, cắn mạnh.

Mặc Tử Hiên dường như đã có dự cảm, kịp thời rời khỏi miệng cô, nụ hôn dời từ trên xuống dưới.

Diệp Hân Đồng không đẩy được anh, cô không giãy giụa nữa, làm một khẩu hình châm chọc “Mặc Tử Hiên, lời nói dối của anh thật chẳng đáng cân nhắc, anh nói sẽ không làm thương tổn tôi, nhưng giờ phút này ở trước mặt người khác làm những chuyện này là muốn chứng minh tôi là kẻ dâm đãng, hay muốn chứng mình anh có khả năng điều khiển lòng dạ phụ nữ nhằm thỏa mãn tự ái đàn ông của anh?”

Mặc Tử Hiên sửng sốt, dừng động tác, ngẩng đầu.

“Xin lỗi, anh chỉ muốn ôm em, muốn em, muốn cho em vui vẻ mà thôi.” Mặc Tử Hiên vô cùng áy náy, ảo não nõi.

Anh lau miệng, cầm tay Diệp Hân Đồng lên “Anh sai rồi, em đánh đi, đánh tới khi em hết giận mới thôi, anh tuyệt đối sẽ không né tránh”

Diệp Hân Đồng sắc bén nhìn gương mặt anh tuấn mê hoặc của Mặc Tử Hiên “Dùng chút khổ nhục kế là có thể điều khiển lòng dạ phụ nữ, tình thánh quả nhiên chính là tình thánh, anh thật sự đã khiến tôi mở mắt, bội phục”

“Hân Đồng, đừng giận anh mà, rốt cuộc phải làm gì em mới tin tưởng anh, em có biết trước mặt lão Kim anh đã phải khó khăn dường nào để thuyết phục được giữ em bên cạnh không? Đừng làm loạn nữa, anh thật sự sợ sự quật cường của em sẽ làm anh thả em ra.” Mặc Tử Hiên bất lực nói, có phải trước đây nói dối nhiều quá, giờ nói thật không ai tin đây?

“Giữ tôi bên cạnh? Mặc Tử Hiên, vậy thì tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có thể không cưới Kim Lệ Châu không?” Diệp Hân Đồng biết câu trả lời, nhưng tại sao tim lại đập mạnh đến thế, cô đang mong đợi một đáp án khác hay sao?

“Anh phải cưới cô ta, nhưng cho anh 3 năm, anh sẽ khiến em trở thành hoàng hậu của anh” Mặc Tử Hiên cầm tay Diệp Hân Đồng.

“Ba năm? Mỗi một công tử đào hoa đều hứa hẹn với phụ nữ một thời gian để hi vọng, kết quả cũng chỉ là những lời ngon tiếng ngọt của công tử đào hoa mà thôi. Tôi chơi chán rồi, hãy để tôi đi.” Diệp Hân Đồng nghe được đáp án này, cũng không thấy quá khó khăn, có lẽ vì đã sớm chuẩn bị, nhưng trong lòng không tránh khỏi chút mất mát.

“Em là hộ vệ của anh” Mặc Tử Hiên nắm chặt tay cô, anh thật sự không muốn cô đi, trong lòng, trong đầu cũng sắp chết vì buồn rồi, anh phải làm sao mới được cô tha thứ đây!

“Hôm nay tôi đến là để từ chức, anh có dùng quan hệ thế nào cũng không ra lệnh được tôi, Mặc Tử Hiên điện hạ” Diệp Hân Đồng lạnh lùng nói, không thể đối mặt thêm nữa thì cô luôn rất tuyệt tình.

Mặc Tử Hiên thở dài thườn thượt, bất lực nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Hân Đồng “Anh thật sự thích em, em là quả dưa ngốc, thật thật thích, em cần anh phải nói bao nhiêu lần đây? Nói nhiều, anh thấy đến phát phiền rồi.”

Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, nở một nụ cười nhạt, không thèm nói gì, cô dựa vào cửa sổ xe, nghĩ cách nào để đi tìm Vũ Văn Thành.

Vừa nghĩ đến Vũ Văn Thành, điện thoại của cô lập tức đổ chuông.

Diệp Hân Đồng định cầm nhưng Mặc Tử Hiên nhanh hơn. Anh mở ra liếc nhìn số gọi tới, mặt đầy tức giận.

“Diệp Hân Đồng đang ở cùng với tôi, phiền anh đừng quấy rầy cô ấy  nữa, cô ấy đã đủ hồ đồ, bị anh quấy rối càng chẳng phân biệt nổi thị phi.” Mặc Tử Hiên vừa bấm nút trả lời đã nói một tràng, thấy Vũ Văn Thành, anh cũng rấtnhức đầu, ngay từ đầu anh đã không thích cái kẻ vô cùng đẹp trai kia, bây giờ càng không thích.

“Trả cho tôi” Diệp Hân Đồng cướp lại điện thoại.

Mặc Tử Hiên đẩy Diệp Hân Đồng ra, không để cô lấy được.

“Cái gì? Bắt cóc?” Mặc Tử Hiên cười lạnh “Cô ấy là hộ vệ của tôi, tôi việc gì phải bắt cóc. Trước khi tôi phải ra tay, phiền anh tránh xa người phụ nữ của tôi một chút.” Mặc Tử Hiên nói vào điện thoại di động.

Diệp Hân Đồng tức giận quát lên: “Mặc Tử Hiên, anh trả cho tôi”

Mặc Tử Hiên nhìn khuôn mặt tức giận của Diệp Hân Đồng, cúp điện thoại, một cơn hỏa vô danh bốc lên, mới vừa rồi lúc hai người nói chuyện cô chẳng có chút tinh thần, Vũ Văn Thành vừa gọi một cú điện thoại, cô đã hăng hái hẳn.

Anh không chịu nổi sự đối đãi thiên vị của cô “Không phải em thực sự thích Vũ Văn Thành chứ?”

Cảm xúc trong mắt Mặc Tử Hiên rất phức tạp.

“Đúng vậy, tôi thực sự thích anh ấy, anh cho rằng tôi chưa từng hay sao. Anh có gì mà so sánh với anh ấy, trước mặt tôi luôn dương dương tự đắc, anh có năng lực gì, chẳng qua là thân phận bây giờ bị khắp nơi chèn ép.” Diệp Hân Đồng tức giận quát.

Mặc Tử Hiên bị chọc giận rồi, anh mở cửa sổ, ném thẳng điện thoại ra.

“Ném đi, cái điện thoại này vốn là anh mua cho tôi, phá hủy đi là tốt nhật, dù sao một chút ấn tượng tốt của anh trong cảm nhận của tôi cũng đã sớm bị hủy diệt rồi.” Diệp Hân Đồng lạnh lùng nói.

Vì không biết gì, nói như vậy, lòng cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô mong đợi Mặc Tử Hiên sẽ thương tâm, nhưng hắn lại vô tâm.

Mặc Tử Hiên đột nhiên cũng cười “Nói như vậy thì không phải Vũ Văn Thành lượm giày rách của tôi mà là tôi mặc lại giầy Vũ Văn Thành đã xỏ qua”

Hắn nói thật khó nghe.

“Cho nên, tôi làm sao có thể thích anh được. Trong mắt anh tôi là giày rách, còn trong mắt anh ấy tôi là giày thủy tinh đáng trân quý.” Cô chờ mong một sự thay đổi, nhưng thế này thì tốt rồi, thực sự rất tốt, cô sẽ không còn chút gì để mà mong đợi nữa.

Mặc Tử Hiên đột nhiên áp sát mặt cô, khẽ nghiến răng, ánh mắt hấp háy “Nếu em thực sự yêu anh, đừng kích thích anh nữa”

“Không thích! Anh có điểm nào đáng cho tôi thích chứ?” Diệp Hân Đồng kiên định nói, không sợ hãi ánh mắt lạnh của hắn.

Mặc Tử Hiên bóp cằm Diệp Hân Đồng, bắt ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt khổ sở thâm tình của mình “Anh hỏi em lần cuối cùng, nếu em thực sự thích anh, đừng tỏ ra quật cường như vậy, anh thực sự không có sức lực dây dưa với người như thế này”

“Không cần tốn sức lực, không thích là không thích, nếu không muốn nói đối với anh tôi nói thích chẳng qua cũng chỉ là giả vờ” Diệp Hân Đồng xác nhận lại một lần nữa.

Mặc Tử Hiên hôn lên môi cơ, khổ sở mang theo chút tuyệt vọng.

Diệp Hân Đồng bị hắn giữ cằm, không làm sao phản kháng được, đành mặc hắn mút mát môi mình, cho đến khi môi sưng đỏ, mặt cũng bị hắn bóp đến xanh mét rồi.

“Đứa bé trong bụng thật sự là của Vũ Văn Thành sao? Em có dám thề không, nếu em lừa tôi, đứa bé sẽ bị hủy hoại.” Mặc Tử Hiên đau lòng trở nên kích động không để ý đến lời nói nữa.

Anh chưa từng nghĩ lôi kéo một người phụ nữ quay lại lại khó như vậy, gặp phải một Diệp Hân Đồng quật cường như thế, là do anh đã tạo nghiệt quá nhiều, anh bị hành hạ là đáng đời.

Diệp Hân Đồng sửng sốt, đột nhiên cảm thấy đặc biệt bi thương, Mặc Tử Hiên, ngày cả đứa con của mình cũng không muốn giữ lại, cô vì sao phải bảo vệ đứa bé này làm gì.

Giây phút này, Diệp Hân Đồng chỉ có thể cười ảm đạm

“Nếu như, đứa bé không phải của Vũ Văn Thành, thế giới này cũng không tha cho nó, lần này anh nên hài lòng”

Mặc Tử Hiên nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hân Đồng, nghĩ đến đứa bé thực sự là của Vũ Văn Thành, một sự tức giận đột nhiên nổi lên “Vậy thì, anh sẽ làm đến khi em yêu anh mới thôi.”

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, ý hắn là gì?

Xe dừng lại trước biệt thự của Mặc Tử Hiên, mắt hắn đỏ ứng, dáng vẻ đáng sợ, kéo Diệp Hân Đồng xuống xe.

Diệp Hân Đồng lập tức bám lấy viền xe.

Mặc Tử Hiên không để ý tới, liều mạng lôi kéo Diệp Hân Đồng.

“Thiếu gia” Trước mặt xuất hiện hai người vô cùng kịp thời.

Mặc Tử Hiên buông Diệp Hân Đồng ra, Diệp Hân Đồng kinh hoàng lắc đầu với Mặc Tử Hiên.

“Bắt cô ấy về phòng của tôi” Mặc Tử Hiên lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi vào biệt thự.

Hai người kia tới kéo Diệp Hân Đồng đi.

Diệp Hân Đồng khủng hoảng nhìn bóng lưng Mặc Tử Hiên biến mất, không phải hắn nói thật chứ Hắn sẽ làm cô yêu hắn bằng được là có ý gì? Trong bụng cô có một đứa bé, hắn không thể làm vậy.

Chẳng lẽ cô càng kiên cường, thì đứa bé sẽ càng gánh chịu mọi tội nghiệp, hắn không thể làm vậy.

Diệp Hân Đồng vừa định lách người đã bị hai người kia kéo đi đến thẳng cửa phòng Mặc Tử Hiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play