“Vâng, vâng, được, tất nhiên” Người đồng nghiệp tán thưởng, sắc mặt hòa hoãn, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Hân Đồng kèm theo một nụ cười kỳ quái.
“Chúng tôi đi được chưa?” Diệp Hân Đồng yếu ớt hỏi.
“Bọn họ có thể đi, cấp trên bảo cô chờ một chút”. Nói xong, hắn trừng mắt nhìn ba cô mỹ nữ “Các cô mặc quần áo vào đi theo chúng tôi.”
Mặc Tử Hiên tới bên cạnh Diệp Hân Đồng “Có cần tôi giải thích với sếp cô không?”
Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm anh, thở dài một cái, bất đắc dĩ trả lời: “Quên đi. Anh ra ngoài đừng đi ra, chờ tôi.”
Rất nhanh, Vũ Văn Thành chạy tới, sắc mặt lạnh như núi băng.
Diệp Hân Đồng nhìn thấy anh lập tức đứng lên, như một đứa nhóc cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Lần này cô thật mất thể diện, kể cả anh có mắng khó nghe thì cũng không dám nói gì.
Vũ Văn Thành đứng trước mặt nhìn cô rất lâu.
Anh càng không nói gì, trong lòng cô càng căng thẳng. Nắm tay cũng ướt mồ hôi.
“Cô rốt cuộc nghĩ gì thế?” Anh đột nhiên hỏi, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc.
Diệp Hân Đồng liếc trộm một cái, thấy bộ mặt nghiêm túc núi băng kia, cô lại lập tức cúi xuống.
“Mặc Tử Hiên muốn tới, là hộ vệ anh ta, tôi phải đi theo, sau đó… Đúng lúc gặp phải tảo hoàng, thật ra không giống như anh nghĩ.” Cô cũng không biết giải thích thế nào, cảm giác hơi đuối lý, chính cô muốn xem, thực đơn cũng do cô chọn.
“Tôi không nói ý đó, cái nhiệm vụ bảo vệ này, cô có thể đảm nhiệm được không?” Anh đột nhiên trở nên dịu dàng, quan tâm.
Diệp Hân Đồng nhìn anh, do dự một chút rồi ưỡn ngực “Tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”
“Đừng quật cường như vậy được không?”
“Hả?” Diệp Hân Đồng tưởng mình nghe lầm, giọng anh ta sao lại dịu dàng với mình như vậy.
“Đi ra ngoài đi, tôi không thể điều cô đi, nhưng sẽ phải một người cận kề bảo vệ.” Vũ Văn Thành bất đắc dĩ nói.
Bảo vệ cô?
“Còn nữa…”
Diệp Hân Đồng đôi mắt to trắng đen rõ ràng nghi hoặc nhìn anh, trước đây anh thường nói thẳng với cô, mặc dù tàn nhẫn không đếm xỉa đến tự ái của cô, rốt cuộc còn cái gì? Khiến anh muốn nói lại thôi? Hơn nữa, khuôn mặt trắng nõn kia lại đỏ lên.
“Thôi, cô ra ngoài đi.” Anh cuối cùng vẫn lựa chọn không nói ra.
“A”. Diệp Hân Đồng đi tới cửa, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô quay lại hỏi: “Sir, Mặc Tử Hiên mà tôi bảo vệ thực sự là Hoàng thất à?”
“Cháu trai duy nhất của Lý Trí vương, nghe nói sau khi kết hôn với con gái của tổng thống sẽ lên ngai vua.”
“Thế, tại sao lại phái tôi đi bảo vệ? Tôi cứ tưởng anh ta là giả.” Diệp Hân Đồng bước mấy bước về phía Vũ Văn Thành.
“Tôi cũng băn khoăn như vậy, hiện tại không ai biết thân phận anh ta, nhưng chỉ cần tin tức truyền ra, cô sẽ thật sự gặp nguy hiểm. Hãy bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị thương nữa. Còn nữa…”
Lại còn nữa? Anh ta rốt cuộc muốn nói gì?
Vũ Văn Thành khẽ cau mày, như thể hạ quyết tâm: “Sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, cô về nhà đi, bác gái có chuyện muốn nói với cô.”
“Mẹ tôi? Mẹ tôi có gì muốn nói với tôi? Còn nữa, sao anh biết?” Diệp Hân Đồng cảm thấy khó tin.
Vũ Văn Thành mặt đỏ hơn “Đến lúc đó cô sẽ biết, mau đi ra đi, Mặc Tử Hiên vẫn chờ bên ngoài đấy, chú ý an toàn.”
Diệp Hân Đồng hồ nghi quay đầu lại, cô cảm thấy là lạ, Vũ Văn Thành chưa bao giờ hiền hòa với cô như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT