Hắn một lòng muốn ngôi vị hoàng đế, chỉ muốn chứng minh bản thân trước mặt ông. Bây giờ lại nghĩ đến Diệp Hân Đồng bị lừa gạt tình cảm, hắn lại muốn kháng cự cái ngôi vị này.

Cô ấy đơn thuần như vậy, lương thiện như vậy, chỉ vì cái kho báu liên lụy mà bị lôi kéo vào một âm mưu chính trị.

Diệp Hân Đồng nghe thấy bên trong dường như không nói nữa, cô tắt máy ghi âm.

“Lee yul” Diệp Hân Đồng gọi.

Lý trí vương quá sợ hãi, trong mắt lóe ra sát khí.

Lee yul nhanh chóng ngăn trước mặt ông.

“Đừng làm tổn thương cô ấy, cô ấy không hiểu tiếng Hàn, kể cả có nghe cũng không sao, cô ấy sẽ không bán con” Lee Yul đảm bảo.

Diệp Hân Đồng đi vào phòng Lee Yul, thấy giọng nói chuyện đó là Lý trí vương, cô kinh ngạc, vội vàng cúi đầu chào hỏi.

Lý trí vương nhìn Diệp Hân Đồng bằng ánh mắt sắc bén, như muốn đọc được gì đó trên khuôn mặt cô, nhưng cô hoàn toàn vô cảm, không căng thẳng, không kinh hoàng, có lẽ cô thực sự nghe không hiểu.

Lee Yul nhìn thấy Diệp Hân Đồng, nhớ lại đêm qua, đỏ mặt.

“Sao cô lại tới đây?” Hắn dịu dàng hỏi.

Lý trí vương kinh ngạc nhìn Lee yul, kinh ngạc với sự dịu dàng của cậu, nhưng ông lại như nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười, con ông cũng giống ông, tinh thông mưu lược, vì thế ông cảm thấy vui mừng.

Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn mặt Lee Yul, Mặc Tử Hiên nói cô đánh hắn, xem ra vẫn hoàn hảo, chẳng lẽ đánh vào ngực?

Ánh mắt Diệp Hân Đồng đi xuống, thấy vết hôn đỏ ở cổ Lee Yul, cô lại ngỡ là vết thương, chẳng lẽ cô thật sự đánh hắn?

Lý trí vương cũng theo ánh mắt Diệp Hân Đồng nhìn vào cổ Lee Yul, thấy vết hôn đó, ông kinh ngạc.

“Ta về cung trước” Lý trí vương nói.

Diệp Hân Đồng cúi đầu, lặng yên tiễn Lý Trí vương.

Sauk hi ông đi, Diệp Hân Đồng lập tức đến trước mặt Lee yul, dùng ngón tay di lên vết hôn trên cổ, lo lắng hỏi: “Tối qua cậu không việc gì chứ, còn đau không?”

Lee Yul càng thêm đỏ mặt, mỉm cười lắc đầu.

Diệp Hân Đồng nhìn lại vết đỏ, đột nhiên, cô lại nghĩ đến khả năng khác, vết này không giống đánh mà giống hôn hơn.

Cô đột nhiên rút tay về.

Cô cố nhớ lại mà không nhớ ra điều gì.

“Cái này, ngày hôm qua tôi không cố ý, tôi uống say”

“Tôi biết rồi, tôi không trách cô” Lee Yul vừa nóivừa cười.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lee Yul, Diệp Hân Đồng cảm thấy thâm tâm run sợ. Cô nói kiểu suy đoán “Mặc Tử Hiên nói tối qua tôi đánh cậu, không biết sao tôi lại biến anh thành kẻ thù, thật xin lỗi.”

“Đánh, không có. Cô…” Lee Yul xấu hổ không nói ra.

Nhìn phản ứng của hắn, nhìn vết hôn ở cổ không giống bị thương, Diệp Hân Đồng ý thức được chuyện mình đã làm, chẳng lẽ tối qua cô lại… ngủ với hắn?

“Chúng ta hôm qua không có… cái đó…” Diệp Hân Đồng lúng túng muốn chết.

“Hả? Cái gì?” Lee Yul cảm giác tim mình đập rất khác thường.

Diệp Hân Đồng tưởng thật sự như vậy, ngậm miệng, nước mắt cuồn cuộn. Tại sao cô lại có thể không kiềm chế như thế? Thật hận bản thân.

Thảo nào Mặc Tử Hiên muốn gạt cô, thảo nào anh kiên quyết đi như vậy.

Lee Yul thấy Diệp Hân Đồng sắp khóc đến nơi, vội vàng an ủi: “Không có, tối qua cô đột nhiên ngủ, Mặc Tử Hiên đến đón cô đi luôn.”

Diệp Hân Đồng nghi hoặc nhìn Lee Yul “Không đánh cậu? Cũng không làm chuyện gì quá đáng?”

Lee Yul nghĩ đến nụ hôn dịu dàng của cô cùng ánh mắt lo lắng, cậu mỉm cười lắc đầu.

Diệp Hân Đồng thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười may mắn thoát nạn. “May quá, hại tôi lo lắng, cậu không việc gì là tốt rồi”

“Hôm nay cô cố tình đến để xem tôi có sao không?” Lee Yul thấy cô xả hơi, trong lòng có chút chua xót.

“Ừ, cậu không có chuyện gì, vậy tôi đi về”

Lee Yul nghĩ một lúc “Lần này cô đến Mặc Tử Hiên không nói gì sao?”

“À, anh tar a ngoài rồi”

“Đi đâu?”

Lee Yul hỏi, sự căng thẳng của hắn khiến Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn, cô lo lắng do dự, ánh mắt phức tạp cùng trái tim băng giá khiến Lee Yul kinh ngạc.

“Xin lỗi, tôi thừa nhận muốn biết tin tức từ cô, cô có thể không cần trả lời.” Lee Yul áy náy nói tiếp “Tôi tiễn cô về”

“Không phải tôi không muốn nói, tôi chỉ không muốn đánh mất tình bạn của chúng ta, chuyện giữa hai người tôi không muốn dính vào, Lee Yul, ở Hàn cung cô thật sự cảm ơn cậu đã làm bạn với tôi. Nhưng mà, thân phận của tôi, của cậu và của Mặc Tử Hiên khiến chúng ta không thể cùng đi trên một con đường, tôi về, không cần tiễn.” Diệp Hân Đồng rõ ràng xa cách.

Cô đối với Lee Yul, Mặc Tử Hiên rốt cuộc là cái gì?

Mặc dù cô lắm điều nhưng ở nơi nào đó cũng tinh tế, nhã nhặn.

Trong lòng Lee Yul cũng vô cùng phức tạp “Xin lỗi, tôi sau này nhất định sẽ thẳng thắn với cô, không lợi dụng cô, cũng không dò là cô nữa”

“Cảm ơn”

Diệp Hân Đồng nói xong ra khỏi chỗ Lee yul.

Vừa tới cửa Nguyệt Hàng Hành cung, đột nhiên có mấy người lao ra quây lấy Diệp Hân Đồng.

Nhìn kiểu cách của bọn họ xem ra không hề có ý tốt.

“Các người là ai?”

Vừa dứt lời, cả nhóm người cùng quây lại, bọn họ kẻ nào võ công cũng cao cường, chỉ mười mấy chiêu tấn công liên tiếp, chân tay cô bị cưỡng chế, cô ra sức giãy giụa, một chiếc khăn tay bịt lên mũi cô.

Diệp Hân Đồng ngất đi, được đưa lên xe.

Xe không tiếng động biến mất ở Hàn cung….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play