Diệp Hân Đồng không hiểu nhìn Mặc Tử Hiên.

“Tài xế sư phụ? Làm phiền anh tiến lên. Một lúc nữa tôi sẽ kéo người kia lên.” Mặc Tử Hiên nói với tài xế.

Diệp Hân Đồng lập tức hiểu ý đồ của anh. Ban đầu anh ném người ta vào chỗ chết, sau đó là dang tay cứu giúp. Đột nhiên, sống lưng Diệp Hân Đồng xuấ hiện một cơn lạnh. Cô có cảm giác Mặc Tử Hiên cũng là một kẻ mưu mô.

“Không được. Mấy kẻ Tây Tạng kia rất hung ác. Các người xuống xe đi. Lần này tôi không thu phí của các người.” Tài xế sợ sệt.

“Tôi cho ông gấp 10 lần tiền xe” Mặc Tử Hiên nói.

“Gấp mười hay trăm lần cũng không đáng để tôi đặt cược mạng sống của mình. Các người xuống xe nhanh lên.” Tài xế không một chút dao động.

“Mười vạn? Tôi cho ông mười vạn. Đủ cho ông mua chiếc xe này rồi.” Mặc Tử Hiên thâm trầm nói, đôi con ngươi dậy sóng.

Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên. Hắn để đạt được mục đích quả nhiên hào phóng. Trong lòng lại có chút hờn giận không giải thích được.

“Quên đi. Chúng ta xuống xe. Mấy người dân Tây Tạng này không đánh được chắc? Chẳng phải anh anh hùng lắm sao?” Diệp Hân Đồng nói xong xuống xe.

“Được, mười vạn, thống nhất.” Tài xế vốn do dự lập tức đồng ý.

Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn Tử Hiên rồi lên ngồi cạnh tài xế.

Mặc Tử Hiên dặn dò tài xế từ từ khởi động xe, nhanh chóng chạy về phía Phác Nhật Trung đang bị cường hành.

Lúc mấy thổ dân Tây Tạng còn chưa kịp phản ứng, Mặc Tử Hiên đột ngột đẩy cái tên to béo kia ra, Kéo Phác Nhật Trung bỏ chạy.

Chiếc xe lao đi, trò chơi thoát khỏi miệng hùm chiến thắng.

Phác Nhật Trung cảm động rớt nước mắt.

“Cảm ơn mọi người đã cứu giúp”

“Chúng tôi ở quán ăn gặp ông bị đám cường hành kia lôi đi, âm thầm bám theo. Ông không sao chứ?” Mặc Tử Hiên giả bộ làm người tốt.

Diệp Hân Đồng im lặng không nói gì.

“Aizz, không có chuyện gì. Chỉ tiếc…” Phác Nhật Trung muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Mặc Tử Hiên nghĩ lại “Quên báo cảnh sát sao? Bây giờ ông có muốn tôi báo cảnh sát không?”

“Không cần…” Phác Nhật Trung nóng nảy gào lên.

“Bọn họ không nói chuyện đạo lý. Báo cảnh sát cũng vô ích” Phác Nhật Trung tiếp tục.

“Vậy ông lo lắng vì…” Mặc Tử Hiên cố ý nói những lời khách sáo.

“Hộ chiếu cả thẻ căn cước của tôi đều bị họ tịch thu rồi. Tôi không thể đi đâu được. Lhasa lại nhỏ như vậy, chẳng mấy chốc tôi lại sẽ bị tóm. Không biết có qua nổi tối nay không.” Phác Nhật Trung lo lắng.

“Bọn họ muốn cái gì mà làm vậy?” Mặc Tử Hiên không hiểu hỏi lại.

Phác Nhật Trung có vẻ xấu hổ.

Diệp Hân Đồng nhìn họ qua gương chiếu hậu.

Phát Nhật Trung gãi gãi đầu xấu hổ nói: “Một năm trước tôi đi du lịch đến đây. Lúc đến khe núi chơi, cái chỗ vừa rồi cậu nhìn thấy, ở đó một đếm gặp bà quả phụ của vương gia. Từng có một đoạn tình. Sau đó, bọn họ ép tôi thành thân với cô ấy. Tôi còn có vợ và con gái, làm sao có thể, tôi đã hai lần bỏ trốn. Nhưng hộ chiếu lại bị bọn chúng giữ, không thể trở về nước được.”

“Ông không phải người Trung Quốc sao?” Mặc Tử Hiên làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Diệp Hân Đồng lườm họ một cái. Hắn cũng thật biết diễn trò. Nhìn lại Phác Nhật Trung, già đầu rồi còn đua đòi kiểu thanh niên, cô không thể nhìn nổi nữa, quay ra ngoài cửa sổ.

“Tôi là người Hàn Quốc, hàng năm đều ra nước ngoài du lịch. Thật có lỗi với người thân. Lần này xong rồi, muốn về cũng không về được.” Phác Nhật Trung rớt nước mắt.

Mặc Tử Hiên tỏ ra rất vui mừng.

“Đại thúc (Chú) là người Hàn Quốc sao? Tôi cũng vậy. Thật tốt quá. Chú không phải lo lắng, tôi có máy bay riêng, có thể đưa chú về nước.”

“Máy bay riêng? Cậu là?” Phác Nhật Trung tỏ vẻ kinh ngạc, có máy bay riêng, khẳng định không phải đại phú (kẻ giàu có) thì cũng là đại quý (kẻ cao sang).

“Tôi là hoàng thất Hàn Quốc Mặc Tử Hiên.” Mặc Tử Hiên cười nói, trong mắt thoáng một tia giảo hoạt.

“Là cậu sao?” Phác Nhật Trung có vẻ rất kinh ngạc, nhìn Mặc Tử Hiên từ trên xuống dưới.

Mặc Tử Hiên khiêm tốn cười “Bởi vì tôi không muốn xuất hiện gây xôn xao cho nên quốc dân căn bản không biết tôi. Hôm nay biết đại thúc thật là có duyên. Trở về Hàn Quốc, tôi sẽ mời chú một bữa cơm.”

Mặc Tử Hiên vẫn giả bộ không biết ông ta.

“Tôi là Phác Nhật Trung, một trong số 13 nghị viên. Tôi vốn định bỏ cuộc, đối với chính trị không có hứng thú gì. Hôm nay nhờ có cậu cứu giúp, tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho cậu.” Phác Nhật Trung cảm động nói. Bàn tay dầy cộm đánh mạnh vào bả vai Mặc Tử Hiên, khẳng định lời nói của mình.

“Ha ha. Vậy cảm ơn chú nhiều. Chúng ta thật có duyên phận. Thế này đi, sợ đêm dài lắm mộng, bây giờ cháy lập tức đưa chú về nước.” Mặc Tử Hiên thành khẩn khiêm tốn nói.

Diệp Hân Đồng lại liếc Mặc Tử Hiên qua gương chiếu hậu.

Cô không quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một hình cung châm chọc. Thì ra đối với hắn, 3 ngày du lịch chẳng bằng một phiếu ủng hộ của nghị viên. Trong lòng hắn, chính quyền quan trọng như thế, còn cô là cái gì?

Biết rõ là mình sẽ bị vứt bỏ, nhưng không ngờ lại trở thành một kẻ ngốc để người ta coi thường đùa bỡn. Cô không tiếc lời chửi rủa bản thân.

Xe trở lại chân thang lên máy bay.

Mặc Tử Hiên đưa cho người tài xế kia một tờ chi phiếu.

Diệp Hân Đồng không xuống xe.

Mặc Tử Hiên quay lại nhìn Diệp Hân Đồng đang thở phì phì, để cho Phác Nhật Trung lên trước.

“Em sao vậy?” Mặc Tử Hiên hỏi

“Tôi không về Hàn Quốc với anh nữa. Đây là Trung Quốc. Đồ của tôi mang cũng đủ rồi, vừa hay có thể về nhà.” Giọng điệu Diệp Hân Đồng rất bất mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play