Tối qua ngủ hơi muộn, Diệp Hân Đồng tự nhiên tỉnh lại đã hơn 10 giờ, Mặc Tử Hiên ăn mặc chỉnh tề đang đọc tài liệu, hơi cau mày, sắc mặt có vẻ nặng nề.

Diệp Hân Đồng lo lắng tỉnh ngủ, rửa mặt mũi, thay quần áo.

Xong xuôi, co cảm thấy có cảm giác không quen.

Bình thường mặc nhất định sẽ vây bốn phía sai bảo, hôm nay anh lại yên tinh, thật chẳng lẽ anh làm đúng như lời tối qua sẽ không chơi trò mập mờ với cô, không trêu chọc cô nữa?

Đáng ra cô nên vui mừng, nhưng sao trong lòng lại cảm thấy mất mát to lớn như vậy.

Mặc Tử Hiên đứng lên, đi ra ngoài, lên xe, lái xe, liền một mạch không nói nửa lời với cô.

Diệp Hân Đồng thở ra một hơi, người ơi, thật là bị coi thường, lúc anh bên cạnh ríu ra ríu rít, cô bực vì anh làm phiền, nhưng lúc anh nghiêm trang, cô lại uất ức như bị bỏ rơi.

Diệp Hân Đồng lắc đầu một cái, đừng suy nghĩ nữa. Bọn họ chính là không thể nào.

Cô len xe, ngồi ở ghế sau, dựa vào ghế giả vờ ngủ.

Mặc Tử Hiên nhìn qua gương chiếu hậu, tâm trạng có chút nặng nề, muốn làm cô vui vẻ lại nghĩ đến lời cam kết của mình, anh không nói gì, im lặng lái xe.

Xe đi được nửa đường, bụng Diệp Hân Đồng réo ùng ục.

Cô từ lúc thức dậy đến giờ chưa ăn cái gì.

“Đói bụng à?” Mặc Tử Hiên quan tâm hỏi.

“Không sao, anh sáng sớm phải gọi tôi dậy chứ, bây giờ mới tới cũng trễ lắm rồi, gặp Quyền Niệm Tuệ rồi đi ăn cơm cũng được.” Diệp Hân Đồng nhìn thời gian đã 2h rồi.

Mặc Tử Hiên quan tâm nhìn cô một cái, tăng tốc.

Nhưng mà, đến được công viên Kinh Xuyên thì buổi ký tặng cũng đã kết thúc.

Mặc Tử Hiên bình tình đi tới.

Diệp Hân Đồng nghe không hiểu tiếng Hàn, nhưng nhìn biểu cảm của bọn họ, chắc là không còn vé nữa.

“Thật xin lỗi, tại tôi mà đến muộn” Diệp Hân Đồng đau lòng xin lỗi Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên ngược lại nở một nụ cười đẹp mắt “Liên quan gì chứ…, cái cô bé ngốc này, kể cả gặp được, nếu cô ấy dễ dàng thuyết phục thì đã chẳng chờ đến bây giờ.”

Anh không hề chấp nhặt.

“Anh đã bỏ lỡ một cơ hội, chờ chút.” Diệp Hân Đồng nói xong, vội vàng chạy đến chỗ bán vé gặp người phụ tá đang dọn dẹp.

Mặc Tử Hiên nhìn cô quơ tay múa chân hỏi câu gì làm anh buồn cười, cô thật đúng là đáng yêu.

Một lát sau, Diệp Hân Đồng quay lại.

“Tôi vừa hỏi, Quyền Niệm Tuệ đang nghỉ ở khách sạn bên kia, bây giờ chúng ta sang đó.”

Mặc Tử Hiên đứng tại chỗ, có vẻ không muốn đi.

Diệp Hân Đồng nóng nảy lôi tay đi, bắt anh lái xe.

“Anh rất ngạc nhiên, em đã nói gì với người phụ tá đó.” Mặc Tử Hiên nhất thời buông lỏng hỏi.

“Tôi nói với cô ấy, tôi từ Trung Quốc tới, vô cùng thích Quyền Niệm Tuệ, sau đó ba hoa chích chòe cầu khẩn.” Diệp Hân Đồng nhìn ngoài cửa sổ tìm khách sạn, vừa tìm vừa nói.

“Thật ra cũng không liên quan, hôm nay đọc tài liệu về Quyền Niệm Tuệ, cảm thấy rất kỳ quái, cô ấy có 30 năm không có ghi chép gì, có lẽ phải biết được khoảng thời gian 30 năm này mới có thể thuyết phục được, không cần nóng vội.” Mặc Tử Hiên trầm ổn nói.

“30 năm không ghi chép gì này nếu có thể dễ dàng tìm thì những thuộc hạ kia của anh cũng đã sớm tìm thấy rồi, cần gì phải chờ đến tận bây giờ?” Diệp Hân Đồng chèn ép.

Mặc Tử Hiên gật đầu “Em quả nhiên nói có lý”

Xe dừng ở cửa khách sạn, Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng dễ dàng hỏi được Quyền Niệm Tuệ ở phòng 1809.

Bọn họ hào hứng chạy đến cửa phòng thì thấy 4 nhân viên an ninh canh cửa, kiên quyết từ chối để họ vào phỏng vấn.

Diệp Hân Đồng chỉ muốn đánh ngất mấy nhân viên an ninh này nhưng Mặc Tử Hiên ngăn lại.

“Không cần, dưa hái xanh không ngọt” Mặc Tử Hiên ngược lại rất thờ ơ.

“Chẳng qua là muốn hai tờ vé vào cửa mà cũng không được sao?” Diệp Hân Đồng liếc bốn người kia, nói với Mặc Tử Hiên.

“Thôi, nếu thuyết phục cô ta đơn giản thì đã sớm nói rồi, em không đói à, anh dẫn em đi ăn cái gì đã.” Mặc Tử Hiên cười hì hì.

Anh đối với cô tốt, cô càng muốn giúp anh, dù sao lần này không gặp được cũng là tại cô.

Diệp Hân Đồng ngoài mặt đi theo Mặc Tử Hiên, nhưng trong lòng nghi làm cách nào gặp được Quyền Niệm Tuệ.

Xuống lầu dưới, Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn phòng 1809, thấy cửa sổ đang mở, trong lòng cô nảy lên một ý tưởng.

Cô kéo vạt áo Mặc Tử Hiên.

“Nhìn kìa, cửa sổ phòng cô ấy mở.”

Mặc Tử Hiên nhìn nơi cô chỉ, cười yếu ớt, mở cửa xe “Cửa sổ mở thì có gì lạ sao?”

“Anh thuê một phòng bên cạnh phòng cô ta, hoặc phòng bên cạnh nữa cũng được, tôi có thể chui từ cửa sổ vào.” Diệp Hân Đồng nói đầy lòng tin.

Trong lòng Mặc Tử Hiên có một chút rung động, rồi tức giận kéo Diệp Hân Đồng lên xe “Em điên rồi à? 18 tầng rơi xuống, em chỉ có tan xương nát thịt.”

“Không, làm sao tôi rơi được chứ. Yên tâm, sẽ không đâu.” Diệp Hân Đồng nhao nhao muốn thử.

“Không được, anh không đồng ý, em nghe đây, Quyền Niệm Tuệ ngày mai có một buổi ký tặng sách ở quảng trường Hán Đạt nữa, mai chúng ta đừng đến trễ là được rồi.” Mặc Tử Hiên nói nghiêm túc, ánh mắt kiên quyết không cho phép cô được mạo hiểm.

Diệp Hân Đồng nhìn dáng vẻ chững chạc nghiêng nghiêng của anh nhịp tim lại tăng nhanh. Cô đúng là điên rồi, sao cứ cảm thấy người đàn ông này có cảm giác an toàn.

Diệp Hân Đồng lập tức ngừng ngay cái ý tưởng đáng yêu của mình.

“Thôi vậy, thế mà anh chẳng nói sớm, hại tôi vội vàng.”

Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, cài dây an toàn của mình.

Mặc Tử Hiên mỉn cười, lái xe, đến một quán ăn nổi tiếng lân cận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play