“Lee Yul, nhân lúc tôi không có đây, cậu lại muốn bịa đặt sao?” Giọng Mặc Tử Hiên nhàn nhã ngạo mạn, tà mị cất lên.

“Tôi bịa đật hay không trong lòng anh biết rõ.” Lee Yul không hề tỏ ra yếu thế.

Diệp Hân Đồng thấy sắc mặc cả hai người đều không tốt, mặc dù là anh em sao họ có vẻ nóng nảy với nhau như vậy?

Đúng lúc này, Kim Lệ Châu ngoi lên.

Cô leo lên đến nơi, cởi đồ lặn, nở nụ cười ung dung thanh lịch với Mặc Tử Hiên.

“Lần này dưới biển em phát hiện ra một trò đùa.” Giọng Kim Lệ Châu du dương, hóa giải lúng túng.

Diệp Hân Đồng lặng lẽ lùi khỏi nơi bọn họ đứng.

“À? Trò đùa gì?” Mặc Tử Hiên nói tiếp lời cô, liếc Lee Yul một cái.

Kim Lệ Châu xòe hai tay, cô đang cầm một viên trân châu trắng chừng 1cm, ngọt ngào cười với Mặc Tử Hiên “Anh xem, số em không tệ, em sẽ dùng cái này làm thành dây chuyền, đeo trên cổ, kỷ niệm lần đi du lịch này.”

Cô đang ngụ ý nói điều gì đó.

Lúc cô tạm dừng,mọi người lục tục lên thuyền, chốc lát đã đông đủ.

Yoon Jin ngủ hết giấc trưa trên thuyền đi ra, vừa thấy viên trân châu trên tay Kim Lệ Châu tự nhiên nảy sinh lòng đố kỵ. Cô nhìn sợi dây thừng trên đất, nảy sinh một ý tưởng mờ ám.

“Điện hạ.” Cô ngọt ngào gọi, đi về phía Mặc Tử Hiên, qua chỗ dây thừng, cô cố ý mắc chân giả bộ vấp ngã lao về phía cô ta.

Kim Lệ Châu không đứng vững, nắm chặt trân châu, lùi về sau mấy bước, kéo dây thừng căng buồm, may mắn thoát nạn.

Nhưng, Diệp Hân Đồng đứng đằng sau lại gặp họa, sợi dây thừng bắn lên làm cô giật mình, theo bản năng lùi lại, đúng lúc vấp phải sợi dây thừng, ngã văng xuống biển.

Lee Yul nhanh tay nhanh mắt kéo Diệp Hân Đồng nhưng không đủ lực cũng bị cô lôi luôn xuống nước.

Mặc Tử Hiên cũng vội vàng nhảy xuống.

Vừa rơi xuống nước, chân Mặc Tử Hiên co rút đau đớn, chìm xuống.

Anh quá nóng vội, quên mất mình bị thương, càng ra sức đạp, chân càng đau đớn.

Diệp Hân Đồng vội bơi đến, giúp em nổi lên mặt nước.

“Đau chân quá.” Mặc Tử Hiên ôm bả vai Diệp Hân Đồng kêu ầm lên.

Diệp Hân Đồng cười một cái “Anh còn nói tôi đần, chân bị thương mà cũng nhảy xuống làm gì, định cứu tôi hay gây thêm phiền toái cho tôi?”

“Em là cảnh vệ của anh, cứu anh là trách nhiệm của em.”

Diệp Hân Đồng cười, lôi anh đến chỗ thang cuốn.

Yoon Jin áy náy tới kéo anh.

Lee Yul ở trên mặt biển nhìn thấy tất cả, tâm tình không tốt chút nào, cậu ghét sự phô trương của Mặc Tử Hiên.

Mặt Kim Lệ Châu cũng tệ không kém, cô ghen tị liếc nhìn Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng leo lên thuyền, quay lại kéo Lee Yul lên.

Lee Yul kinh ngạc, đang định nắm lấy tay cô, Mặc Tử Hiên đột ngột lôi Diệp Hân Đồng đi.

“Này, anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng hỏi Mặc Tử Hiên.

“Em phải bôi thuốc giúp em, đều là lỗi của em.” Hắn la ầm lên, liếc mắt nhìn Lee Yul đang tự bò lên.

Diệp Hân Đồng liếc nhìn chân anh, băng gạc đã ướt sượt, sâu trong đáy lòng có chút cảm động. Cô vừa ngồi chồm hổm xuống, thả lỏng người.

Yoon Jin cầm hòm thuốc đi tới.

“Điện hạ, em giúp người bôi thuốc. Đó là lỗi của em.” Yoon Jin nũng nịu ngồi xổm xuống.

Diệp Hân Đồng lập tức đứng dậy, đi về hướng khoang thuyền.

Tâm trạng của Kim Lệ Châu rất phức tạp, cô và Diệp Hân Đồng bốn mắt nhìn nhau, không biết vì sao, Diệp Hân Đồng lại có cảm giác áy náy khó giải thích với cô ta. Như thể có cảm giác xấu hổ của Tiểu Tam đối mặt với chính phòng, cô lập tức cúi đầu, thả ánh mắt vào cái chân của Mặc Tử Hiên.

Băng gạc được tháo ra, mắt cá chân của anh vẫn sưng vù.

Yoon Jin cẩn thận bôi thuốc rồi quấn băng khác.

Thuyền nhổ neo, chạy đi, người trên thuyền mỗi người một tâm trạng, có vui vẻ, có buồn bực, ghen tỵ có, xấu hổ cũng có, thậm chí cả âm mưu.

Vừa về tới biệt thự, Diệp Hân Đồng nằm chết dí trên giường, mệt muốn lả đi, cô lấy cái hộp Lee Yul đưa từ dưới gối ra.

Nhìn nó thở dài.

“Bây giờ mình đã biết thế nào là củ khoai lang làm bỏng tay. Vật này, mình không nên nhận, muốn trả lại thì sợ cái tính đa sầu đa cảm của hắn. Aizz”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play