Editor: Lovenoo1510

“Vậy anh……” Liếc thấy tay của anh đặt ở vị trí trái tim, Kỷ Như Cẩn nhất thời hiểu rõ, “Dạ Thâm, rõ ràng chỉ cần nói một câu chúc mừng với cô ấy cũng không thể, rõ ràng là tận mắt nhìn thấy cô ấy kết hôn sẽ đau lòng, anh thế này là vì cái tội gì chứ!”

Cố Dạ Thâm thả tay xuống, mỉm cười đầy đầy đau thương, cũng không mở miệng nói gì, sau khi xã giao với mấy người quen biết, thì chọn một bàn nơi xa nhất ngồi xuống.

Hôn lễ tiến hành đâu vào đấy, người dẫn chương trình ép không khí xuống, Ôn Noãn cười cứng đờ, ánh mắt đã trống rỗng, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Cố Dạ Thâm thì hai mắt mới có chút tâm tình mãnh liệt.

Từ đầu đến cuối Hàn Triết đều cười, lúm đồng tiền ở hai má nhàn nhạt, như hoa lê trong suốt.

Hôn lễ này tới với cậu mà nói, giống như là đi xiếc dây trên cao, một khi té xuống, thì tuyệt đối không có khả năng sống sót, bởi vì một khi xảy ra vấn đề, thì từ đây cậu và Ôn Noãn sẽ không còn cơ hội.

Vì vậy cậu quyết định, hôm nay dù có xảy ra bất cứ trình trạng gì, có thể đi tới bước nào, thì cậu sẽ thành tâm thành ý làm chú rể đến bước đó.

Người trong đám cưới quét nhìn Cố Dạ Thâm, anh vẫn ngồi ở đó, bưng ly rượu, cười như một làn khói khi ẩn khi hiện, trong lòng mơ hồ như có cảm giác, hôm nay mặc dù anh trình diện, nhưng tuyệt đối sẽ không ngăn cản hôn lễ tiến hành.

Cái loại cùng nhau nhận thức này, trong lòng liền không thể đè nén được chút vui sướng, cho tới khi đeo chiếc nhẫn lên ngón tay thon dài trắng noãn thì tay của cậu đã có chút run rẩy.

Ngẩng đầu lên, thấy nụ cười phức tạp khác thường và ánh mắt trống rỗng của cô, thì chút vui sướng vừa nhô ra lại bị đè xuống, cô ở đây đờ đẫn, cậu chỉ nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở: “Ôn Noãn, tới phiên cậu.”

Cô như từ trong mộng tỉnh lại, hốt hoảng đem chiếc nhẫn đeo vào tay cậu.

Động tác run rẩy, đầu ngón tay lạnh thấu xương.

Cố Dạ Thâm cách đám người náo nhiệt một đoạn xa xa nhìn một màn này, ngực vẫn buồn bực, trong mơ màng, cảnh tượng trước mắt như là một ca khúc đã từng nghe.

{Lúc em để người ấy đeo chiếc nhẫn vào

Anh nhận thấy nụ cười phức tạp trên gương mặt em

Đây vốn là anh nên gửi gắm cam kết dành cho em

Hiện tại anh chỉ có thể ẩn náu trong náo nhiệt………}

“Khúc chung Nhân tán” của Trương Vũ, thích hợp biết bao với tình cảnh này, phù hợp cỡ nào với tâm cảnh của anh bây giờ.

Mắt căng ra đầy đau đớn, anh ngửa đầu uống rượu, cay và đau đồng loạt cắm vào cổ họng, anh cười mờ mịt, tựa như ánh trăng mông lung trong đêm.

Rốt cuộc Hàn Triết nhìn thấy chiếc nhẫn được đeo vào, hạnh phúc trong ngực chảy tràn trề.

Có người trêu đùa bắt chú rể hôn cô dâu, trong mắt cô rõ ràng thoáng qua vẻ bối rồi, cúi đầu xuống che dấu, người dẫn chương trình lại cho rằng cô xấu hổ, lại càng nói lời tốt đẹp, làm một số khách trẻ tuổi nhất thời không buông tha, cậu duỗi ngón tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn xuống.

Cậu đây là đang mơ, đến nằm mơ cũng muốn có được ngọt ngào này.

Khách khứa lớn tiếng ồn ào, cậu khắc chế mình, chỉ nhẹ nhàng dán lên mấy giây rồi rời đi, bởi vì, cậu hôn cô thấy có một giọt lệ chảy tới khóe môi.

Cậu khéo léo nghiêng mặt cô lại, nhẹ nhàng lau đi dấu vết của giọt lệ, cô cho cậu một ánh mắt xin lỗi, cậu mỉm cười lắc đầu.

Về sau gần như là theo bản năng cô nhìn phản ứng của Cố Dạ Thâm, lại phát hiện thấy anh cúi đầu, uống một ly rượu trắng đầy giống như đang uống nước vậy.

Khách khứa vui vẻ cùng nhau hướng về phía cô dâu chú rể nâng chén chúc mừng, anh theo mọi người đứng lên, liên tục uống 3 chén, biết cô đang nhìn mình, anh không dấu vết tránh đi tầm mắt của cô, không thể nhìn phía trên đài xa xa, nhìn nhiều hơn một cái cùng đều đau.

{Lúc anh theo mọi người chúc mừng em

Chỉ có em biết anh uống nhiều mấy ly rượu

Anh không thể nhìn em nhiều dù chỉ một cái vì đều là đau đớn

Cho dù biết em âm thầm nhìn cũng không quay đầu lại}

Sau khi Cố Dạ Thâm ngồi xuống lại rót đầy một ly nữa, Kỷ Như Cẩn ngồi ở một bên bắt lấy ly rượu của anh, “Dạ Thâm, đã mấy chén rồi, không cần uống nữa.”

Anh ngẩn người, ánh mắt liếc thấy ánh mắt Ôn Noãn lại nhìn tới lần nữa, nên cũng không cưỡng ép, chỉ cúi đầu nói: “Được.”

Cô dâu chú rể đã bắt đầu đi mời rượu khách khứa, Ôn Noãn không thể uống, phụ dâu Triệu Tử Mặc xung phong nhân việc thay thế, cô bé vốn hoạt bát thông minh chẳng những tửu lượng tốt, còn cười nói trêu chọc rất lành nghề, nói chuyện phiếm, nên uống chút rượu đã được miễn.

Thời gian rất lâu sau, mới tới chiếc bàn xa nhất mà Cố Dạ Thâm ngồi, bọn họ mời rượu người trên bàn, cuối cùng, mới đến phiên anh.

Ôn Noãn đã thay váy cưới trắng, thành một bộ sườn xám màu đỏ chót, tóc mây vấn cao, trên búi tóc cắm hoa của cô dâu màu đỏ, hai tai đeo hoa tai Hồng Bảo Thạch, trên môi thoa son màu tươi sáng, trên chân cũng là giày cao gót cùng màu với chiếc sườn xám.

Cô một thân màu đỏ, đỏ đến mức ngón tay Cố Dạ Thâm bưng ly rượu đều run.

Lần này, Ôn Noãn cự tuyệt Triệu Tử Mặc thay mặt mình uống…….., cô đã sớm uống thuốc giải rượu chuẩn bị từ trước, cầm rượu rót đầy ly thủy tinh, mặt anh trầm mặc tuyệt tình như nước, chứng minh việc bọn họ không còn có thể được nữa.

Cô nhìn anh mỉm cười đau thương, trong mắt chỉ còn buồn đau tuyệt vọng.

Đưa mắt nhìn một lúc lâu, cô khẽ hé môi đỏ mọng: “Một kính, nguyện ước thân thể khỏe mạnh bình an sống lâu cùng trời đất.”

Nâng chén ngửa mặt lên trời cạn sạch, rồi dốc ngược chén xuống.

“Hai kính, nguyện ước cùng người có tình sẽ thành thân thuộc.”

Uống cạn, rồi lại rót.

“Ba kính, nguyện ước………” Giọng nói đột nhiên thấp xuống, không có ai nghe thấy cô nói gì, trừ Cố Dạ Thâm, anh nghe thấy cô nói dường như nhỏ giọng nói mê.

“Ba kính, nguyện ước lòng anh giống như lòng em, không phụ bảy năm tình tương tư.”

Cố Dạ Thâm ngẩng đầu uống liên tục xong tám ly rượu trắng, chịu đựng để nước mắt không chảy xuống, cổ họng nóng rát như cháy, thiêu đốt trái tim đau đớn không nói ra được.

Tây trang màu xám thành công che được gương mặt tái nhợt của anh.

Anh giơ ly cuối cùng lên, đáp lại ly của cô.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn tới, rất nhiều người không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng dừng nói chuyện, dừng lại động tác trên tay, chỉ nhìn như vậy.

Trong mắt Ôn Noãn chan chữa nước, chỉ cố gắng nén không để cho nó rơi xuống, rốt cuộc đợi đến khi có thể nói chuyện mới mở miệng: “Dạ Thâm, uống xong một ly này, từ nay về sau chúng ta chính là người xa lạ……….”

Cô nhắm mắt, uống cạn, rốt cuộc nước mắt không nhịn được cũng rối rít mà rơi, để ly rượu xuống, xoay người rời đi.

Cố Dạ Thâm uống xong ly rượu cuối cùng, trái tim đau đến nứt ra, trong mắt chỉ có một bóng lưng màu đỏ.

{Rốt cuộc anh cũng biết khúc chung nhân tán tịch mịch là như thế nào

Chỉ có người đau lòng mới có

Cuối cùng em cũng một thân màu đỏ lưu lại trong mắt anh

Anh không phải tiếp tục lấy cớ để rời xa nữa}

Nghỉ ngơi một lát sau, anh và Kỷ Như Cẩn nói chào Hàn Triết một tiếng, rồi yên lặng rời khỏi bữa tiệc, quay đầu nhìn lại cả đại sảnh đã khôi phục lại ồn ào náo nhiệt, trong mắt chỉ tràn đầy một mảnh đỏ rực, đó là bóng lưng Ôn Noãn lúc rời đi.

Từ nay về sau là người xa lạ.

Thì ra đây chính là khúc chung nhân tán (Người chia ly)

Anh mờ mịt mỉm cười đau thương: “Noãn Noãn, cuối cùng chúng ta cứ tiếc nuối như vậy, cuối cùng, không liên quan như vậy………..”

Xoay người đi mấy bước, ống tay áo đã bị người nắm chặt.

Cố Dạ Thâm chậm rãi xoay người lại, cô đau xót và lưu luyến nhìn anh.

Hàn Triết đứng ở cách đó không xa, ánh mắt trở nên sâu xa.

Thời gian giống như trôi qua rất lâu, lại giống như chỉ tạm dừng trong nháy mắt, anh cười như mây khói, tựa như đám sương: “Noãn Noãn, không cần tiễn. Ba giờ chiều anh và Như Cẩn sẽ bay, sắp di dân định cư ở Mỹ rồi.”

Sắc mặt Ôn Noãn đột nhiên tái nhợt, đối lập với một thân đỏ rực tạo nên trái ngược rõ rệt.

Tay của cô run lên một cái, cuối cùng ngón tay từ từ, từ từ, từng ngón một buông ra.

“Dạ Thâm, từ nay về sau, anh thật sự sẽ không là gì của em nữa…….”

Thang máy đi xuống tới tầng cuối, Kỷ Như Cẩn tiếp tục xuống bãi đậu xe lấy xe, Cố Dạ Thâm trực tiếp rời khỏi khách sạn, mưa phùn ngày xuân mang theo gió lạnh quét tới, anh liều mạng, tùy ý chọn phương hướng từ từ đi tới.

Tửu lượng coi như tốt, uống vào mấy chén như vậy đều vẫn tỉnh táo, chỉ có chút chóng mặt, bắt đầu có chút nóng, nhưng vào giờ phút này, so sánh giữa đau đầu và đau lòng, thì một phần cũng không thể so sánh được.

Xa xa ven đường có đỗ một chiếc xe cao cấp, ca khúc thương cảm phiêu lãng trong mưa phùn rơi vào trong tai anh.

{Thì ra đây chính là ca khúc Chung Nhân tán tịch mịch.

Anh còn nghĩ về em cái gì

Em nắm chặt ống tay áo của anh không buông

Lần này hoàn toàn chia tay với anh}

…………..

Trong nháy mắt, bước chân của anh đã chậm càng thêm chậm, chỉ cảm thấy mắt căng ra đau đớn, lướt qua chút nước, đã chia tay không rõ là nước mắt hay là nước mưa.

Người ngồi trong chiếc xe cao cấp hình như rất thích bài hát này, sau khi kết thúc, lại phát lại lần nữa.

Anh lần đầu nghe ca khúc đau thương này, đầu nóng lên, trước mắt lóe lên cảnh tượng ở trong phòng tiệc vừa rồi.

{Lúc em để người ấy đeo chiếc nhẫn vào

Anh nhận thấy nụ cười phức tạp trên gương mặt em

Đây vốn là anh nên gửi gắm cam kết dành cho em

Hiện tại anh chỉ có thể ẩn náu trong náo nhiệt………}

Hình ảnh bọn họ trao nhẫn, nụ cười đau thương phức tạp của cô, không khỏi làm mắt và tim anh đau nhói.

{Lúc anh theo mọi người chúc mừng em

Chỉ có em biết anh uống nhiều mấy ly rượu

Anh không thể nhìn em nhiều dù chỉ một cái vì đều là đau đớn

Cho dù biết em âm thầm nhìn cũng không quay đầu lại}

Khách khứa trêu đùa bắt chú rể hôn cô dâu, anh cũng không thể nhìn, nhìn nhiều một cái đều đau lòng, chỉ có thể uống một ly rồi một ly rượu.

{Rốt cuộc anh cũng biết khúc chung nhân tán tịch mịch là như thế nào

Chỉ có người đau lòng mới có

Cuối cùng em cũng một thân màu đỏ lưu lại trong mắt anh

Anh không phải tiếp tục lấy cớ để rời xa nữa}

Cô tới mời rượu, cô nói: Uống xong một ly này, chúng ta chính là người xa lạ. Cô xoay người rời đi, để lại cho anh một bóng lưng màu đỏ.

{Thì ra đây chính là ca khúc Chung Nhân tán tịch mịch.

Anh còn nghĩ về em cái gì

Em nắm chặt ống tay áo của anh không buông

Lần này hoàn toàn chia tay với anh………}

Rời khỏi phòng tiệc, cô nắm chặt ống tay áo của anh, cuối cùng lại buông ra để cho anh rời đi.

“Dạ Thâm, từ nay về sau, anh thật sự sẽ không bao giờ là gì của em nữa…….”

Rốt cuộc anh cũng biết bài chung nhân tán tịch mịch là gì, thì ra, đây chính là bài chung nhân tán tịch mịch.

Giai điệu còn đang lặp đi lặp lại, trái tim, đầu, đều truyền đến từng trận đau đớn co rút, anh không thể không dừng bước chân, cũng không thể bước thêm được một bước nữa.

(Đầu tiên không nghi ngờ gì nữa sẽ là kết thúc bi kịch. Phần tiếp theo chính là kết thúc, sẽ không để cho mọi người quá thất vọng.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play