Hôm nay Cố Dạ Thâm vẫn không nhúc nhích, cứ biếng nhác như vậy nằm nghiêng trên salon, không mở tivi, bởi vì anh phải cẩn thận lắng nghe khúc nhạc tấu vang của bát đĩa chén đũa, phải nhớ bóng dáng cô bận rộn trong phòng bếp.

Anh cầm DV hướng về phía phòng bếp chụp ảnh.

Ánh sáng đèn chân không mông lung bao phủ trên người cô, thân thể cô mảnh khảnh, tỷ lệ vóc người cũng rất tốt, chỗ nên lồi cũng không quá phô trương, cũng không cô đọng, nên nơi lõm nơi không nhiều ít đều đúng mức;

Bởi vì trong phòng có máy điều hòa, nên áo khoác của cô đã sớm cởi ra, chỉ mặc một áo len làm bằng lông cừu màu tím hồng, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, ngang hông có đai lưng màu bạc làm trang sức, hình trái soan, khăn quàng cổ đã gỡ xuống, lộ ra xương quai xanh cao ráo đẹp đẽ, thân thể khẽ nghiêng về phía trước liền xuất hiện một khe rãnh mơ hồ ở cổ áo;

Ngũ quan của cô không coi là tinh xảo, nhưng da trắng nõn, kết hợp lại vừa đẹp, nhìn rất thoải mái, đặc biệt là một đôi mắt vừa lớn vừa sáng, giống như hai Hắc Bảo Thạch loại tốt ở dưới ánh trăng trong nước;

Nghiêng người, tóc dài tùy ý buộc lại, một nắm tóc nhỏ thoát khỏi không chế tùy hứng rũ xuống, có một loại xốc xếch đẹp đẽ rất khác biệt;

Cô vén ống tay áo lên, trên cổ tay mang “Thiên thượng nhân gian”, hai đầu người ở chỗ móc khóa theo động tác của cô dao động vui vẻ, bàn tay thon thả ở trong nước ra ra vào vào, đĩa chén đụng vào nhau cùng với tiếng nước chảy ào ào trở nên tinh khiết hoàn mĩ……..

Cố Dạ Thâm nhiều hi vọng, có thể đem những hình ảnh, những tiếng vang giống như dấu ấn này khắc vào trong trí nhớ, bất luận như thế nào cũng không được quên.

Anh tham luyến sự yên tĩnh mỹ lệ như vậy, lại sợ vận mệnh không thể.

Cô sắp thu dọn xong, anh để DV xuống mặc nó tự động quay chụp, chậm rãi từ trên ghế salon ngồi dậy, đầu lại bắt đầu hơi đau, trong chốc lát trước mắt có chút tối tăm choáng váng, nghỉ ngơi mấy giây, mới đứng dậy đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp được cô dọn dẹp sạch sẽ, anh ở sau lưng ôm cô vào trong ngực, cầm khăn bông lên lau nước đọng trên tay cô, động tác chậm chạp mà dịu dàng.

Cô quay đầu lại thản nhiên cười với anh, hàm răng trắng môi đỏ mọng, làm cho tâm tình anh dao động.

“Noãn Noãn, về sau buổi tối mỗi ngày, đều tới đây nấu cơm cho anh, có được hay không?” Cẩn thận lau khô tay của cô, anh giống như vô ý hỏi.

Ôn Noãn gạt khăn lông ra, nghiêng đầu nhìn về phía anh, trong con ngươi trong sạch dập dờn xao động, nụ cười chan chứa: “Đến làm người hầu sao, em phải nghĩ kỹ xem………..” Cô nhăn mày lại bộ dáng nghiêm túc suy tư.

Mắt Cố Dạ Thâm hơi trầm xuống một cái, cười xoay người cô lại, đang lúc cúi đầu dừng ở trên môi cô, thì để cô thở nhẹ một tiếng, liền tiến quân thần tốc xâm chiếm thành trì, bịn rịn lưu luyến.

Ôn Noãn mơ hồ nghe anh lẩm bẩm: “Người hầu ……..Nào có đối xử như vậy.”

Được rồi, nụ hôn của anh đã làm cho cô bất lực suy nghĩ, cô đồng ý.

Từ đó cuộc sống biến thành tiết tấu như sau:

Sáng sớm hai người từ chỗ ở của từng người lên đường đi làm, sẽ cùng bấm chuẩn thời gian đi thang máy để gặp nhau, khi đó cũng không có quá nhiều lời nói, cô là nhân viên, cùng đồng nghiệp khác tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận chào anh, anh là cấp trên, gật đầu đối xử như nhau, ăn nói có ý tứ.

Chỉ ngẫu nhiên, các cô gái nhỏ tuổi lúc có mặt anh đều mặt mày hớn hở, cô sẽ thừa dịp không người nào chú ý hướng anh nháy mắt, anh nhìn thẳng mắt cô, nhẹ nhàng giơ lên khóe môi tiết lộ tâm tình chân thật của mình.

Sau khi vào phòng làm việc, bận rộn với việc của mình, thời gian nghỉ ngơi gián đoạn, anh sẽ gọi điện cho cô, cô làm bộ nhặt đồ đứng ở phía sau bàn làm việc đáp đôi câu, sau đó tâm tình cả ngày đều vui vẻ.

Có lúc đứng ở cửa sổ phòng thiết kế thấy anh và Tang Lạc Vi ngồi ở trong xe đi ra ngoài trở về, nghe nói Thẩm thư ký bắt đầu rất nhanh, Tang Lạc Vi có ý đồ từ chức, nhưng trước khi đi, Tang Lạc Vi vẫn là trợ thủ đắc lực của anh, gặp hộ khách, đàm phán đều hai người cùng nhau.

Buổi tối đến nhà anh nấu cơm, có lúc anh sẽ trở về muộn, nhưng sẽ không quá bảy giờ, có lúc rất sớm, cô chân trước vừa mới vào cửa, anh đã vào cùng ngay sau đó, giúp cô một tay.

Ăn cơm, rửa bát, xem tivi, nói chuyện phiếm, khoảng chín rưỡi, anh sẽ lái xe đưa cô trở về Sắc Vi Hoa Viên, cũng không giữ cô lại qua đêm.

Ngày hôm sau, lại bắt đầu tuần hoàn.

Thời gian như thoi đưa, năm tháng tĩnh lặng đẹp đẽ.

Ôn Noãn thỏa mãn với quy luật cuộc sống này, Cố Dạ Thâm càng ngày càng tham luyến thời gian chung sống như vậy.

Đảo mắt đã sắp nghỉ tết, chuyện hai người không hẹn đều cùng nhiều hơn, Cố Dạ Thâm càng cảm thấy mệt mỏi.

Một hôm sau khi ăn cơm xong, đầu của anh lại bắt đầu đau, trở về phòng ngủ tìm dầu cù là, lại đột nhiên không nhớ nổi nó đặt ở vị trí nào.

Lăn lộn rối loạn một hồi, cho đến khi gian phòng đã có vẻ xốc xếch, cũng không thể tìm thấy cái hộp nho nhỏ này, anh có chút nhụt chí đứng ở cửa phòng: “Noãn Noãn, tới đây giúp anh tìm đồ với.”

Ôn Noãn vừa thu dọn xong phòng bếp, xoa xoa nước trên tay đi tới hỏi: “Tìm cái gì?”

“Dầu cù là.” Cố Dạ Thâm tránh ra nhường vị trí cho cô đi vào.

“Lại đau đầu?” Ôn Noãn vào cửa liền chạy thẳng tới đầu giường, vén gối đầu lấy một cái hộp tròn nhỏ, “Anh không phải vẫn luôn có thói quen đặt ở dưới gối sao? Thế nào mà trí nhớ lại càng ngày càng kém vậy!, ngồi xuống mép giường đi, em xoa đầu giúp anh.”

Ánh mắt Cố Dạ Thâm u ám, ngồi xuống theo lời cô, cười khổ: “Người cô đơn nhiều năm, nên không nhớ lâu.”

“Em thấy anh tuổi càng lớn, trí nhớ càng già.” Ôn Noãn giễu cợt, khoanh chân ngồi ở trên giường.

“Ừ, có đạo lý.” Cố Dạ Thâm hoàn toàn đồng ý.

Bôi dầu cù là ở vị trí huyệt thái dương, hơi lạnh mang theo cảm giác cay xè ở đầu ngón tay tinh xảo của cô hạ xuống tản ra, trước đầu anh mơ hồ đau đớn dần dần được cô vuốt ve dịu xuống.

Mỗi một lần bắt đầu hơi đau, dùng dầu cù là xoa xoa một chút, là có thể thuyên giảm.

Hồi lâu, Cố Dạ Thâm đột nhiên mở miệng: “Noãn Noãn, nếu như có một ngày, trí nhớ cuả anh già đi, không nhớ rõ được em, em sẽ như thế nào?” Nhìn như tùy ý hỏi một câu, giọng nói cũng không có khống chế nên có chút run rẩy nho nhỏ.

Ôn Noãn dừng động tác trên tay một chút, tiếp theo sau đó lại xoa bóp huyệt thái dương của anh: “Anh ở đây nói ngốc nghếch cái gì rồi, trí nhớ của con người thật sự có thể già sao?”

“A, nói cũng phải.” Cố Dạ Thâm cũng bởi vì cái giải thích “Trí nhớ già đi” này cười mãi, sau đó anh lấy hai bàn tay đang xoa bóp của cô xuống, xoay người, mắt như nước nhìn cô ngồi xổm ở trên giường, “Noãn Noãn, là anh nói, nếu có một ngày, anh không thể nhớ em nữa, em sẽ như thế nào?”

Ôn Noãn có chút không thể giải thích được cái đề tài không rời này của anh, nhưng không trả lời thẳng, chỉ ngầm suy nghĩ không sợ hãi: “Anh sẽ quên em sao?”

Trong nháy mắt trầm mặc đến kỳ lạ.

Cố Dạ Thâm chợt ôm chặt cô vào trong ngực, cúi đầu lẩm bẩm, “Dĩ nhiên không được, Noãn Noãn, anh không quên được em, thật sự không được!”

Ôn Noãn đang thấy kỳ quái lời nói của anh, thế nhưng anh chợt đẩy cô ngã xuống, cả người đè lên, giây kế tiếp, môi của cô đã bị xâm chiếm.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh hôn cô, nhưng đều không mang theo chiếm đoạt mãnh liệt và xâm lược giống như lần này, còn có một tia không tự chủ được mà run rẩy, dường như muốn đem môi của cô và anh đè ép dính chặt vào nhau.

Cô vừa hưởng thụ sự đụng chạm của anh làm toàn thân run rẩy, lại bởi vì anh quá mức dùng sức làm cô đau nên muốn từ chối, nhưng càng chống cự, thân thể lại càng bị hai cánh tay của anh giữ chặt hơn.

Đó là một loại nguyên nhân vì sợ hãi trong tiềm thức mà dùng lực, lớn đến đáng sợ.

Rốt cuộc đợi đến lúc thở dốc, thì lửa nóng từ môi lưỡi của anh cũng không biết từ lúc nào trượt xuống cần cổ tới xương quai xanh của cô, lưu luyến thăm dò ở trước ngực phía sau lưng cô.

Đoạn thời gian này, cho dù tâm tình tốt hay không khí tốt, thì anh cũng sẽ hôn cô sau đó khắc chế chính mình, cô cũng không phải là cô gái nhỏ thuần khiết, lần này, dục vọng của anh và động tác không thu tay được, cô biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.

Anh không muốn đè nén khắc chế.

Nhưng cô, đã thực sự chuẩn bị tốt để toàn tâm tiếp nhận một người sao?

“Dạ Thâm………..” Cô muốn từ chối, hình như không địch nổi khát vọng của nội tâm, nên giọng nói cự tuyệt lại than nhẹ giống như lời mời.

Anh hôn cô, giọng nói phát ra đứt quãng: “Noãn Noãn……….Em yêu anh à………..Em sẽ yêu anh sao………….” Giờ phút này giọng nói của anh rất trầm thấp thuần khiết khàn khàn, rồi lại mang theo một loại đau thương không thể thành lời, không nên có trong không khí động tình này.

Yêu sao?

Ôn Noãn bị choáng váng, thân thể cũng trong nháy mắt cứng đờ.

Cô yêu Cố Dạ Thâm sao?

Đồng ý ở cùng với anh, rốt cuộc là bởi vì yêu anh, còn là vì Đồng Diệu để cho cô thất vọng? Hay là, cô chỉ khẩn cầu một chút nhiệt độ ấm áp vừa vặn?

Cô còn chưa kịp làm rõ, động tác của Cố Dạ Thâm đã dừng lại, đầu vẫn chôn ở ngực cô, thở gấp: “Noãn Noãn………..Xin lỗi……….”

Đáng chết!

Cố Dạ Thâm có chút ảo não, nếu như không phải thân thể cô đột nhiên cứng ngắc, anh đã ép buộc cô.

Cô muốn, cho tới bây giờ đều là tình cảm công bình, hoặc là yêu nhau, cả người hợp nhất; hoặc là hai bên cũng không có tình cảm, hoàn toàn dựa vào dục vọng chi phối.

Hiện tại, khi tình cảm của bọn họ ở một phương diện đều đơn phương không công bằng, anh cũng không thể giống như Cố Dạ Thâm lúc trước, cho rằng mình yêu, là đủ, cùng người không yêu làm chuyện thân mật nhất, cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào, anh đã ăn cái loại đau khổ đó rồi.

Cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ đó nữa.

Cho nên, cô chỉ có một tia không tình nguyện nào, thì anh cũng không thể………

Hơn nữa, anh bây giờ chỉ có thể cho cô ấm áp và hạnh phúc, nhưng về lâu sau này thì sao?

Anh không dám tưởng tượng.

Khơi lên dục vọng lại bị cắt đứt, Ôn Noãn sinh lòng áy náy, đẩy anh một cái: “Dạ Thâm……” Mặc dù không tránh được có chút kháng cự, nhưng không thể phủ nhận, nếu như anh tiếp tục, hình như cô, giống như, hẳn là, có thể tiếp nhận.

Cố Dạ Thâm đưa tay sửa sang lại quần áo đã xốc xếch thay cô, không nhìn cô nữa, lật người nằm úp sấp một bên: “Xin lỗi, Noãn Noãn, đầu anh có chút choáng váng……….”

Là như vậy sao?

Ôn Noãn cảm thấy giọng nói của anh là lạ, buồn buồn, nhàn nhạt, lại giống như lạnh lùng, cô nói không ra nguyên cớ.

Ngày hôm sau trước khi tan sở, anh gửi tới một tin nhắn: “Noãn Noãn, buổi tối không cần tới nhà anh nấu cơm nữa.”

Ôn Noãn càng có cảm giác kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cuối năm xã giao vốn nhiều, nhưng liên tục mấy ngày, cô đều không nhìn thấy bóng dáng của anh, điện thoại cũng không có một cuộc, thậm chí, cô gọi số cá nhân của anh, cũng không có người nào nghe, gửi tin nhắn cũng như đá ném vào biển rộng, không có hồi âm, cô có chút lo lắng.

Rốt cuộc vào thứ sáu sau khi tan làm, cô ngồi taxi đến Tân Giang Hoa viên, nhưng Cố Dạ Thâm vẫn chưa từng trở lại, đoán chừng đã mười một giờ đêm, cô thử gọi điện thoại di động cho anh, cuối cùng cũng thông, nhưng lại nghe thấy giọng nữ mơ hồ: “Alo…”

Loáng thoáng nghe ra giọng nói của Tang Lạc Vi, Ôn Noãn không nhịn được hỏi: “Tang Tang, là cô sao? Các người đang ở đâu?”

“………….Minh Châu………..”Sau khi bên kia phát âm hai chữ không rõ, thì không còn âm thanh nữa, có lẽ là bộ dạng mệt mỏi nên.

Ôn Noãn cúp điện thoại, tay cầm điện thoại nửa ngày cũng không bỏ ra.

Một loại cảm giác lo lắng bất an tràn khắp tứ chi.

Bởi vì trong nháy mắt cô chần chờ và khước từ, cho nên anh…..

Cô không dám nghĩ thêm nữa.

Từ chập tối mưa rơi xuống đã bắt đầu to còn mang theo gió lạnh bên ngoài không ngừng càn quét, tiếng mưa rơi sa sa như gõ vào lòng làm cô có chút hỗn loạn, quấy nhiễu làm cô không hề buồn ngủ.

Ngây ngốc ngồi trên ghế salon nhà anh xếp bằng cả một đêm, nhưng cả đêm anh cũng không về.

Sáng sớm, chợt có tiếng chuông điện thoại phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng cơ hồ làm Ôn Noãn nhảy dựng lên đi lấy điện thoại di động, điện thoại gọi tới hiển thị “Hoa Khai Hảo”.

“Ôn Noãn, tối qua Tang Tang có liên lạc qua với cô không?” Ấn nút nghe, giọng nói lo lắng của Kimi vang lên ong ong bên tai cô.

“Tang Tang cô ấy làm sao?” Cô theo bản năng hỏi lại.

Bên kia dừng lại một chút mới chán nản trả lời: “Giữa chúng tôi có chút vấn đề, tối hôm qua cô ấy tức giận chạy đi, tôi cho là cô ấy trở về chỗ ở của mình rồi, nhưng buổi sáng hôm nay đi tìm cô ấy, thấy cô ấy cũng không có trở về, mưa lớn như vậy, cả đêm cô ấy không về, điện thoại tắt máy, tôi không tìm được cô ấy.”

Nói xong lời cuối cùng, hắn đã rất sốt ruột.

Nghĩ đến tình hình Tang Lạc Vi nghe điện thoại tối hôm qua, trong lòng Ôn Noãn không khỏi máy động, không ý thức hỏi: “Kimi, Minh Châu có phải là một khách sạn hay không?”

“Là khách sạn, tại Cẩm viên phía đông đường Lục Dương….” Kimi dừng một chút, như có điều ngộ ra, “Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đi qua.”

Điện thoại “Rầm” một tiếng bị cắt đứt, Ôn Noãn ngẩn ngơ, lập tức gọi vào điện thoại của Cố Dạ Thâm, nhưng chỉ có giọng nữ lạnh lẽo đáp “Số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy”, không suy nghĩ nhiều, cô nắm chìa khoá đi ra cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play