Từ Tường Vi Hoa viên đến Thâm Khang mất chừng hai mươi phút đi bộ, nếu bước chậm lại, thì nửa giờ sẽ đến.

Ôn Noãn thức dậy rất sớm, lựa chọn đi bộ tới công ty, nhưng tâm tình của cô thoắt buồn thoắt vui, như sáng sớm ngày thu này, gió lạnh và nắng ấm cùng tồn tại.

Đã nhiều năm như vậy, đối với chấp niệm yêu Đồng Diệu gần như là cố chấp, nhưng đột nhiên có người nhảy ra cười nhạo sự cố chấp của cô, chẳng qua là cảnh tượng quá huyền ảo, một hồi trống rỗng, không khó chịu là không có khả năng, vì vậy chỉ cần vừa nghĩ tới ban đầu Đồng Diệu gặp cô chỉ coi cô là thế thân, trong lòng cô sẽ tràn đầy đau đớn đến xương tuỷ, chẳng qua, cô có thể dùng thời gian bảy năm đi yêu một người, nhưng lại không có cách nào oán hận với người đã sớm chết đi cả. Mà đồng thời với sự đau đớn, lại tự nhiên sinh là một tia thanh thản dễ chịu nhỏ, loại nhẹ nhõm này giống như trút được một gánh nặng.

Hai loại cảm giác lần lượt thay đổi không ngờ, điện thoại trong túi xách đổ chuông mấy lần cô mới phát hiện.

Bắt máy, là Cố Dạ Thâm. Anh hỏi: “Noãn Noãn, muốn đi nhờ xe không?”

“A, không cần, em đã ra cửa.” Ôn Noãn cho là anh muốn đi Tường Vi Hoa Viên đón cô.

Ngày hôm qua, tại trấn Anh Hoa anh đón cô trở về Phong Thành, đối với việc vì mình bỗng chốc cảm động mà có hành động ôm ấp yêu thương làm cô thẹn thùng không dứt, anh một đường lái xe đều giữ vững trầm mặc, cho đến khi đưa cô trở về Tường Vi Hoa Viên lúc rời đi mới nhẹ giọng mở miệng: “Nghỉ ngơi thật tốt, sáng ngày mai, anh tới đón em.”

Cô còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt.

Vậy mà hiện tại sau khi cô cự tuyệt rồi tắt điện thoại, lại phát hiện một chiếc BMW màu đen quen thuộc đi phía bên phải cô.

Cô nghi ngờ dừng lại, BMW cũng ngừng lại.

Cửa sổ xe mở ra, Cố Dạ Thâm khẽ cười, không nói lời nào, chỉ cố tình dùng đầu ý bảo cô lên xe.

Ôn Noãn hơi híp mắt, mỉm cười lắc đầu.

Cố Dạ Thâm cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Buổi tối gặp lại.” Anh nói xong thì lái xe đi thẳng.

Khoé môi vẫn mang theo nụ cười nhạt, Ôn Noãn tiến vào Thâm Khang, cùng các đồng nghiệp chào lẫn nhau.

Lên thang máy có chút chật chội, cô bị chen lấn lui về phía sau, bỗng nhiên có người ở sau lưng đụng vào vai cô, còn chưa kịp quay đầu lại, thì giọng nói nhỏ nhẹ mang đầy ý cười quanh quẩn bên tai cô: “Ôn Noãn, mới vừa rồi ở trên đường tôi có gặp cô, còn nữa, thấy Tổng Giám đốc đi xe chậm………..”

Là Tang Lạc Vi.

Ôn Noãn cẩn thận lùi về vị trí song song với cô ấy, làm bộ thản nhiên lại không che dấu được lúng tũng: “Lạc Vi, cô cười làm tôi rợn cả tóc gáy, đây chỉ là trùng hợp, trùng hợp mà thôi………”

Tang Lạc Vi mím môi cười.

Thang máy dừng ở một tầng nào đó, có người đi ra ngoài, có người đi vào.

Ôn Noãn liếc mắt nhìn thấy bộ dáng Kimi với một cái đầu biến thành một con nhím được phun rất nhiều nước, vừa muốn gọi, lại phát hiện có điểm đáng ngờ vì trong mắt hắn chỉ rơi vào Tang Lạc Vi ở bên cạnh cô, bất động thanh sắc cô liếc mắt về phía bên phải một cái, khả nghi hơn khi thấy gương mặt Tang Lạc Vi so với đánh phấn còn đỏ hơn, chiếc mũi xinh đẹp khéo léo như khẽ nũng nịu làm rung động.

Đưa mắt ra hiệu.

Trong lòng Ôn Noãn khẽ động, đã biết rõ, khó trách thiết kế Kimi chỉ ở nhà làm việc vậy mà giờ số lần tới công ty càng ngày càng nhiều.

Kimi đã đến bên trái Tang Lạc Vi không để lại dấu vết, bọn họ một hàng ba người đứng ở vị trí cuối cùng, Ôn Noãn cố ý cúi đầu, ánh mắt quét về phía bên cạnh, trên eo Tang Lạc Vi có một cái tay đã nhẹ nhàng đặt lên.

Đội nhiên lòng cô nổi lên đùa giỡn, lúc thang máy sắp dừng ở tầng lầu của phòng thiết kế thì cô chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía bên phải, ánh mắt xẹt qua Tang Lạc Vi rồi chạy thẳng đến Kimi, mỉm cười: “Thiết kế Hoa, chào buổi sáng.”

Âm cuối kéo đặc biệt dài, đúng lúc thang máy dừng lại, có một trận chấn động nhỏ, đồng thời tay Kimi như bị điện giật, mặt mất tự nhiên cười đáp lại: “Chào buổi sáng, tiểu Ôn Ôn….” Nói xong hắn vội vã dẫn đầu ra khỏi thang máy, giống như là sợ bị nhìn ra đầu mối.

Ôn Noãn mỉm cười đuổi kịp, sau khi ra khỏi thang máy, đột nhiên không hiểu sao lại quay đầu nháy mắt với Tang Lạc Vi mấy cái, nhìn thấy sắc mặt khốn quẫn của cô ấy, cô chợt cảm thấy tâm tình thật vui vẻ.

Ừ, đùa giỡn hình như là chuyện rất lâu lúc trước rồi.

Còn hai ngày nữa chính là ngày họp báo tác phẩm riêng, Ôn Noãn cẩn thận an bài các phân đoạn, cố gắng đạt tới sự hoàn mĩ.

Buổi trưa, cô chuẩn bị photo một phần tài liệu đến lúc đó cần dùng, lại phát hiện máy photocopy của một phân bộ bị hỏng, vì vậy phải đi phân bộ thứ hai để photo.

Rất nhanh đã in được, vừa muốn rời đi, thì thấy cửa có tiếng bước chân xốc xếch, hỗn loạn sốt ruột xen lẫn tiếng thở gấp, lập tức, quả đầu giống như con nhím của Kimi xuất hiện tại cửa phòng photocopy, hắn kéo Tang Lạc Vi đi vào, đóng ầm cửa lại.

Ngay từ lúc nhìn thấy quả đầu con nhím Ôn Noãn đã nhanh chóng ngồi xổm xuống một bên của máy photocopy, cửa phòng máy photocopy bị đóng lại có chút tối, hai người kia nhận định buổi trưa sẽ không có người, nên động tĩnh cũng không nhỏ, nghe được làm cô mặt đỏ tim đập mà không làm được gì, bởi vì vào giờ khắc này cô mà hiện thân thì trò đùa giỡn tuyệt đối sẽ không có hiệu quả.

Cuối cùng nụ hôn nóng bỏng của bọn họ cũng kết thúc, hô hấp vẫn còn chút dồn dập, Ôn Noãn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chân cô ngồi xổm cũng đã tê rần.

Nhưng, hình như bọn họ không có ý đi ra.

“Tang Tang, quan hệ của chúng ta lúc nào mới có thể công khai? Cứ lén lén lút lút thế này làm người ta rất khó chịu!” Kimi rõ ràng là oán trách.

Tang Lạc Vi khẽ thở gấp, giọng nói ngoan ngoãn ôn nhu vô cùng: “A Hảo, mặc dù công ty không có văn bản quy định rõ ràng không cho phép đồng nghiệp yêu nhau, nhưng từ trước tới giờ một khi công khai quan hệ, cũng sẽ phải có một người rời khỏi công ty. Anh còn nhớ rõ ban đầu trợ lí Tiêu Ngâm của Tổng Giám đốc không? Có một lần em cùng Tổng Giám đốc vô ý gặp cô ấy và nhân viên chủ quản Tạ Trăn Sinh ở một chỗ cùng nhau, rất thân mật, mặc dù sau đó Tổng Giám đốc không nói gì, nhưng cô ấy vẫn chủ động từ chức. A Hảo, hiện tại em không muốn vứt bỏ phần công việc này.”

Sau một hồi trầm mặc, giọng nói Kimi uỷ khuất: “Tang Tang, vậy em chuyển qua……..”

“A Hảo!”

“Được được, biết rồi, nhất định phải đến khi kết hôn mới ở cùng một chỗ……….Vậy rốt cuộc đến lúc nào em mới bằng lòng gả cho anh……….”

Hai người thao thao bất tuyệt hàn huyên một hồi mới dừng lại, sau nụ hôn nóng bỏng làm người ta mặt đỏ tim đập một hồi, Ôn Noãn mới nghe được tiếng mở cửa, có tiếng bước chân càng lúc càng xa, có một chút vội vàng và hoảng hốt không dễ phát giác, rốt cuộc bên trong phòng Photocopy đã an tĩnh trở lại.

Cho là hai người đã đồng thời rời đi, cô mới duỗi hai chân đang mất cảm giác khẽ than nhẹ đứng lên, ngẩng đầu lại phát hiện ánh sáng chiếu ở bên tường không rõ ràng lắm, Kimi vẫn dựa vào nói đó, nhìn lên trần nhà, giống như đang trở về với nụ hôn nóng bỏng lúc nãy, trên mặt còn lưu lại dư vị kích tình.

Nghe được tiếng vang nhẹ, hắn đột nhiên nhìn về phía âm thanh phát ra: “Người nào?” Chào đón là Ôn Noãn, trong mắt hắn thoáng qua chút mất tự nhiên: “Tiểu Ôn Ôn………..”

Ôn Noãn rất lúng túng, hoàn toàn không ngờ hắn còn chưa đi, cô cầm tài liệu đã photo tốt đi ra cửa, trong lúc cười ngượng ngùng có chút nghịch ngợm nhỏ: “Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy………Hắc hắc……….”

Kimi vốn cũng giữ vẻ bình thản ung dung, nhưng tiếng “Hắc hắc” cuối cùng kia của Ôn Noãn rõ ràng là có hiệu quả giấu đầu hở đuôi làm cho hắn rốt cuộc không nhịn được mặt đầy vạch đen.

Hắn dám khẳng định, buổi sáng cô gọi hắn, nhất định cũng là cố ý!

Buổi tối, Ôn Noãn và Cố Dạ Thâm ở một quán lẩu dùng cơm mặc dù vắng vẻ nhưng giá rẻ và cảnh vật xinh đẹp, mắt cô liếc thấy một đôi tình nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh không coi ai ra gì mà hôn môi, cô liền không kìm hãm được nhớ tới chuyện xảy ra ở phòng photocopy buổi trưa, không nhịn được vụng trộm vui vẻ.

Một tiếng “Hắc hắc” kia, thật không phải là cô cố ý cười ra, nếu như là người khác, cô nhất định sẽ xấu hổ đến chết, sau đó đến một câu cũng không nói liền đi, nhưng Kimi và Tang Lạc Vi có quan hệ với cô cũng không tệ, làm cho cô thật sự là không nhịn được, muốn trêu chọc một phen.

“Hôm nay tâm tình của em rất tốt.” Cố Dạ Thâm thêm vào trong nồi lẩu nóng hổi một phần rong biển Ôn Noãn thích ăn, khẽ mỉm cười trần thuật sự thật.

Ôn Noãn ngước mắt, trong đôi mắt to còn mang theo nụ cười không kìm lại được, cô mím môi một cái, chợt nghiêm nghị hỏi: “Ôi, Cố Dạ Thâm, trong công ty không có văn bản quy định không cho đồng nghiệp yêu nhau, nhưng một khi công khai, một người trong đó phải rời đi, đây là loại thông lệ gì vậy?”

Đây là nói về hướng nào?

Con ngươi trong mắt của Cố Dạ Thâm sâu hơn, “Trong kinh doanh xác thực là có cái loại quy tắc ngầm này.” Sau đó anh cười liếc cô, “Em ở đây là lo lắng?” Chúng ta……….

“À? Lo lắng?” Ôn Noãn nhất thời không hiểu, bắt gặp nụ cười mơ hồ trong con ngươi của anh, mặt cô nhất thời nóng lên, tình thế cấp bách liền biện bạch, “Em không phải có ý đó……….Em là cái đó…….”

Cố Dạ Thâm nhìn thấy cô vì giải thích mà luống cuống tay chân, từ từ mỉm cười: “Là về trợ lí Tang và Kimi?”

Ôn Noãn kinh ngạc: “Làm sao anh biết?” Sau khi bật thốt lên cô vội che miệng, hai người bọn họ ngàn vạn lần không thể vì lúc này cô vừa mới hỏi mà có một người phải rời đi…….

“Ban đầu không lâu sau khi em đảm đương vị trí trợ lí, anh đã biết.” Cố Dạ Thâm xem thường, hơn nữa, buổi trưa lúc sắp vào giờ làm, trợ lý Tang trở về phòng làm việc mặt đỏ không bình thường, anh đi xuống lầu phòng thiết kế, lại thấy Ôn Noãn từ phân bộ hai nén cười chạy ra, tiến vào phân bộ hai, lại nhìn thấy vẻ mặt Kimi kỳ quái………

Bỗng chốc Ôn Noãn suy nghĩ một chút, hoảng hốt hiểu, khó trách đoạn thời gian đó Tang Lạc Vi luôn tan làm đúng giờ, còn thẳng thắn la hét muốn đi hẹn hò, chuyện làm thêm giờ, cũng giao cho cô, mà Tổng Giám đốc lại một mực để mặc……….

Nếu Tổng Giám đốc đại nhân đã sớm biết bọn họ có ám muội, trước kia không trông nom, hiện tại cũng sẽ không động đao đi.

“Ngày kia họp báo, đã chuẩn bị xong chưa?” Cố Dạ Thâm đúng lúc hỏi sang chuyện khác.

“Ừ, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng!” Nụ cười Ôn Noãn sáng ngời, “Ước mơ lớn thứ hai của em là dựng lên một cột mốc quan trọng mới trong thiên hạ……..” Nói tới đây, nụ cười của cô từ từ ảm đạm, thì ra, ước mơ lớn nhất của cô không có cơ duyên thuộc về cô.

Chú ý thấy vẻ mặt cô chợt biến hoá, Cố Dạ Thâm hơi nhíu mày: “Sao vậy, khẩn trương à?”

Ôn Noãn hồi hồn, cười lên lại tinh thần: “À, có một chút.”

Cố Dạ Thâm không biến sắc: “Em là nên khẩn trương, ngày kia, sẽ có một ít cán bộ cấp cao của tập đoàn tới.”

“A!” Ôn Noãn kinh hãi, “Cán bộ cấp cao của Tập đoàn?” Tại sao?

Cố Dạ Thâm gật nhẹ đầu một cái, chỉ cười không nói gì.

Rốt cuộc họp báo tác phẩm riêng ngày này cũng tới, tại đại sảnh biểu diễn chữ T nơi lần trước cử hành cuộc thi thiết kế, sau khi cô ở phía sau đài hoá trang xong, khớp lộ trình, kết nối với các nhân viên, đạo cụ và công việc sau cùng xác nhận xong, đảm bảo tuyệt đối không để xảy ra sai sót. Phải biết, cán bộ cao cấp của tập đoàn đến, xảy ra một chút sai lầm cũng sẽ toi.

Đi vào khu người mẫu diễn tập, các người mẫu nam nữ đều ở đây bày ra các loại tư thế và tạo hình, có người mẫu nam cao lớn đẹp trai tiến lên, đưa tay: “Thiết kế Ôn, cuối cùng cũng có thể cùng cô đi lên đài chữ T, rất có vinh hạnh.”

Ôn Noãn đưa tay nắm nhẹ rồi lập tức buông ra, mỉm cười: “Người mẫu Thẩm nổi tiếng, phải là tôi có sâu sắc cảm giác vinh hạnh mới phải, cực khổ rồi.” Vị này là người mẫu nam Thẩm Lâm Phong ở trong giới có danh hiệu không tầm thường, không biết công ty làm thế nào lại mời được hắn!

Đang nói, thì trợ lý Tổng Giám đốc Trầm Vân Trang được Cố Dạ Thâm tạm thời điều phối tới giúp cô một tay vội vã tới đây: “Thiết kế Ôn, có hai người mẫu chưa đến nơi, mới vừa nhận được điện thoại, một vị trên đường đi có việc, một vị khác thì bị cảm nghiêm trọng, sợ rằng không thể lên đài.”

Ôn Noãn cau mày: “Tại sao có thể như vậy! Là hai vị kia?”

“Trình Gia và Dương Dĩ Tuyển.”

Ôn Noãn cúi đầu, sắc mặt sốt ruột: “Vừa đúng là một tổ.” Công ty chuyên dụng người mẫu cũng không nhiều, vì thoả mãn biểu diễn trang phục tình nhân lần này của cô, còn phải mời mấy tổ bên ngoài, Trình Gia và Dương Dĩ Tuyến chính là một tổ trong đó, bọn hắn bây giờ không đến được, tạm thời mời bên ngoài cũng không kịp nữa.

“Tôi nghĩ biện pháp.” Ôn Noãn xoay người rời đi, không chú ý tới Thẩm Lâm Phong và Trầm Vân Trang ở phía sau nháy mắt trao đổi, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười không rõ hàm ý.

Ôn Noãn ra khỏi phía sau đài, xa xa nhìn thấy nhân viên đi qua đi lại, trong đó Kimi thật chói mắt, vóc dáng của hắn thuộc loại hình cao gầy, trên người mặc thiết kế thời thượng của hắn, bất kỳ lần nào tới công ty, cách ăn mặc cũng khác thường làm cướp đoạt ánh mắt của mọi người.

Một người như thế………..

Hai mắt Ôn Noãn toả sáng, cứ để không như vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao? Lại nghĩ đến chuyện trong phòng máy Photocopy, trong nội tâm đã có so đo.

Cô tiến lên chắn mặt của hắn, mỉm cười: “Kimi!”

Kimi vừa thấy cô, trên mặt đã có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn không biến sắc như cũ: “Tiểu Ôn…..Ôn, chào buổi sáng.”

Hắn nghiêng người rời đi, Ôn Noãn mím môi: “A Hảo.”

Kimi cười ha ha xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy nụ cười bướng bỉnh của cô, cả người nổi da gà, rợn cả tóc gáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play