“Điềm Điềm, cô muốn nói gì với tôi?” Ngồi ở nhà hàng món cay Tứ Xuyên gần công ty, mặt Chân Điềm Điềm vẫn lạnh, chính là không mở miệng, rốt cuộc Ôn Noãn cũng không nhịn được hỏi.

Chân Điềm Điềm mắt lạnh nhìn chòng chọc cô mấy giây, chợt cười, chỉ là nụ cười kia, không thấy chút ý cười nào, cô ta nói: “Ôn Noãn, cô còn nhớ rõ lần trước chuyện trong cuộc thi Thiết kế cô bị người hãm hại chứ?”

“Tôi biết là do Bạch San Ny làm.” Ôn Noãn u mê, làm sao đột nhiên lại nói cái đề tài này?

“Hừ.” Chân Điềm Điềm cười lạnh, “Hiện tại tôi nói cho cô biết, ban đầu là tôi cố ý tiết lộ cho Bạch San Ny biết, cô có thể bỗng nhiên nổi tiếng, tôi cũng tính toán rất tốt, cô ta nhiều lần không lấy được chức danh thiết kế, nhất định sẽ trộm thiết kế của cô. Còn nữa, hình vẽ chen vào phim ngắn của cô, để cho cô ở trên sân khấu bị bêu xấu, là tôi mượn USB của cô, tiếp đó thả virus vào bên trong. Chẳng qua Bạch San Ny là kẻ ngu ngốc, bị Hoa Khai chất vấn một chút, đã giật mình, vận khí của cô tốt, Hoa Khai nhìn thấy thiết kế của cô. Chỉ là, “ trong mắt của cô ta có ý vô cùng đùa cợt, “Thành cũng do Hoa Khai, bại cũng do Hoa Khai, tôi đã ẩn danh gửi tin nhắn cho Tổng Giám Đái Nhiêu, tố cáo cô, có nhà thiết kế chỉ điểm.”

Ôn Noãn buồn cười, hồi lâu mới đặt câu hỏi: “Tại sao? Điềm Điềm, tại sao lại muốn làm như vậy? Tôi xác định, trước khi tới Thâm Khang, cũng không quen biết với cô, tôi đối với cô, cũng không tạo thành uy hiếp.” Tại sao lại có bộ dáng như khổ đại cừu thâm với cô?

(Khổ đại cừu thâm: Ý chỉ mối thù sâu nặng.)

“Cô sẽ không nhớ được tôi.” Ánh mắt Chân Điềm Điềm căm hận, “Bởi vì lúc trước tôi không gọi là Chân Điềm Điềm, mà gọi là Chung Tử Thố, gương mặt này của tôi, cũng đã trải qua nhiều lần phẫu thuật thẩm mĩ!”

Chung Tử Thố!

Ôn Noãn hít vào một ngụm khí lạnh,hoàn toàn tỉnh ngộ.

Ngược lại Chung Tử Thố thì cô biết, cũng học cùng học viện thiết kế thời trang, lớn hơn cô một tuổi, ở cùng trấn Anh Hoa với Đồng Diệu, từ nhỏ đã quen biết, từ nhà trẻ đến trung học, đều cùng học chung lớp, có thể nói là thanh mai trúc mã.

Chung Tử Thố thích Đồng Diệu, thật ra thì tình trạng tình cảm của Ôn Noãn thấp lại phản ứng chậm hơn so với người bình thường nên ban đầu cô cũng không phát hiện ra.

Khi đó cô và Đồng Diệu là vô tình gặp nhau thường xuyên, đã khá thân, cô vẫn còn chưa thoát khỏi khí thế của bé trai nghịch ngợm, thường đến học viện quảng cáo tìm anh làm này làm kia, nhiều lần, cũng thường gặp Chung Tử Thố!

Chung Tử Thố không có trang điểm đáng yêu như “Chân Điềm Điềm” như hiện tại, lông mày cắt tỉa như Lưu Hải, tóc dài tết bím, bộ dáng hiền lành, chưa thoát được hơi thở nông thôn, mỗi lần tới tìm Đồng Diệu, đều mang đồ ăn của mẹ Đồng chuẩn bị tới, cô ta là con dâu nhỏ nhắn xinh xắn khéo léo được nuôi từ bé.

“Anh Đồng, mẹ Đồng bảo em mang cho anh.”

“Ừ, được rồi, cảm ơn A Thố.”

Mỗi lần đều là đối thoại như vậy, Ôn Noãn chỉ đơn giản là nhìn thành “Huynh muội tình thâm”, chưa bao giờ tỉ mỉ chú ý tới, chỉ cần Đồng Diệu kêu một câu “A Thố”, thì Chung Tử Thố sẽ đỏ mặt.

Mặc dù Chung Tử Thố hơn một tuổi, nhưng vì cô nhập học khá sớm, nên Ôn Noãn học cùng năm với cô ta, vả lại tính tháng cũng nhỏ hơn cô ta một chút, nhiều lần gặp, nên Ôn Noãn đi học viện quảng cáo tìm Đồng Diệu, cũng sẽ rủ cô ta đi cùng.

Mặc dù Chung Tử Thố an tĩnh không trở thành bạn tri âm của Ôn Noãn, nhưng quan hệ của hai người cũng không tệ.

Biết Chung Tử Thố thích Đồng Diệu, là ở một cuộc so tài thiết kế thời trang của toàn học viện.

Trong cuộc so tài, Ôn Noãn lo việc nghĩa không chểnh mảng đạt giải quán quân, Chung Tử Thố đành phải đứng thứ hai, vốn tình huống như thế rất bình thường, kể từ sau khi Ôn Noãn tiến vào học viện thiết kế thời trang, chỉ cần cô tham gia thi đấu, cô mà đứng thứ hai, thì danh hiệu đệ nhất tuyệt đối là để trống, Chung Tử Thố xưa đến nay đều đạt danh hiệu đệ nhất đã mấy lần đành phải đứng thứ hai sau cô trong các cuộc thi lớn, nhưng mỗi lần trừ cảm giác bực tức mà quyết tâm lần sau sẽ thắng trở lại ra, thì không có biểu hiện gì khác.

Vậy mà một lần kia, sau khi cuộc thi so tài kết thúc khen thưởng, Chung Tử Thố chặn Ôn Noãn trên đường trở về kí túc xá, một người quen chỉ biết vâng lời đột nhiên lại bật ra năng lượng rất lớn, lớn tiếng tuyên chiến: “Ôn Noãn, một ngày nào đó, tôi Chung Tử Thố sẽ thắng cô, chẳng những muốn thắng cô trong tranh tài, còn phải thắng lấy Đồng Diệu trở về!”

Lúc Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã cất bước lớn tránh đi. Lúc đó, cô và Đồng Diệu đang bắt đầu từ bạn bè không giải thích được mà biến thành người yêu.

Mà cô và Chung Tử Thố từ đó về sau, cũng không tiếp tục làm bạn bè nữa.

Nhưng, mặc dù Chung Tử Thố tuyên chiến, thì các trận đấu về sau, cô ta đều chưa bao giờ thắng nổi Ôn Noãn, mà cũng không có cơ hội.

Ở đêm đó vào mùa đông đại học năm thứ tư, trong nhà cô ta bị rò khí ga, căn phòng bị phá huỷ, cha mẹ cô ta cứ lặng yên ra đi trong giấc mộng không một tiếng động, sau khi cô ta tỉnh dậy thì may mắn chạy thoát, nhưng cơ thể bị bỏng với diện tích lớn, sau đó nghe Đồng Diệu khoe khoang, cô của cô ta mang cô ta đến thành phố lớn để phẫu thuật thẩm mĩ, từ đó không còn tin tức gì.

Hiện tại Chân Điềm Điềm biến hoá quá lớn, một chút bóng dáng của “Chung Tử Thố” năm đó cũng không tìm ra, nên Ôn Noãn cũng không mảy may nhận ra.

Nhớ tới những thứ này, Ôn Noãn thổn thức không dứt: “A Thố……..”

Đừng gọi tôi là A Thố, cô không xứng!” Chân Điềm Điềm lạnh lùng cắt đứt lời cô. “Tôi bây giờ gọi là Chân Điềm Điềm.” Sau đó cô ta được cô mình nuôi dưỡng, từ đó đổi tên họ, trên thế giới này không còn Chung Tử Thố nữa.

Ôn Noãn cười khổ, “Trải qua nhiều năm như vậy, cô vẫn ghi hận tôi như vậy sao?”

Ban đầu, cô cũng không biết Chung Tử Thố thích Đồng Diệu, mà cô và Đồng Diệu ở cùng một chỗ như nước chảy thành sông, cũng không có nghi thức tuyên bố đặc biệt nào, sau đó bị người ghét hận, chỉ có thể nói là không thể làm gì.

Mà các loại cuộc thi thiết kế thời trang, lúc ấy cô chỉ nghĩ, trừ phi không dự thi, còn nếu không thì nhất định phải dốc toàn lực ứng phó để đạt được đệ nhất, đâu để ý tới việc đem mấy người luôn giữ vị trí đệ nhất chen đẩy xuống vị trí thứ hai để bị oán giận đâu.

Chân Điềm Điềm lạnh lẽo nhìn cô, gần như cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Ôn Noãn, tôi không ngừng ghi hận cô…….Cô biết, tôi có cỡ nào thống hận họ Ôn các người không?”

Ôn Noãn không giải thích được, theo bản năng hỏi: “Tại sao?” Hận cô còn tìm được lý do, liên quan tới nhà họ Ôn, thì cô không thể tưởng tượng được?

Sắc mặt Chân Điềm Điềm biến đổi mấy lần, cuối cùng giương cằm lên, cười tuỳ ý: “Ôn Noãn, thật ra thì cô có biết, cô có rất nhiều buồn cười không? Đồng Diệu anh ấy yêu, cho tới bây giờ đều không phải là cô, mà là chị gái cô Ôn Thanh Lương, từ lúc vừa bắt đầu cô cũng chỉ là chiếc bóng, chỉ là thế thân thôi! Hơn nữa, anh ấy đã biết cô từ khi cô bắt đầu nhập học, chỉ là chưa bao giờ dám đến gần cô mà thôi!”

Ôn Noãn sửng sốt mất mấy giây mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của cô ta, ầm một tiếng, trong đầu cô như có thứ gì nổ tung, chỉ chừa lại một câu cảm thán: Làm sao có thể!

Cô chưa bao giờ từng nhắc qua với người khác, cô từng có một người chị cùng cha khác mẹ có diện mạo giống cô đến 80%, Ôn Thanh Lương, nhưng ba chữ này ở nhà họ Ôn, hơn mười năm trước, đã trở thành cấm kỵ.

Ôn Noãn nhớ, mười ba năm trước chính là năm có một mùa đông rất lạnh, sáng sớm bão tuyết lớn, cô đang làm người tuyết, lại thấy có một người tuyết đứng ở ngoài cửa sắt, cô lập tức gọi cha mình là Ôn Tranh Vanh.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ôn Thanh Lương, áo mỏng manh, cả người đều là tuyết, toàn thân lạnh cóng đến cứng ngắc, trong tay là di ảnh của một cô gái.

Cha vừa nhìn thấy di ảnh, ánh mắt hoảng hốt mất một lúc, rồi đem Ôn Thanh Lương vào cửa, sau khi để cho cô ấy tắm rửa thay đổi quần áo, cha gọi cô ấy đến phòng làm việc nói chuyện mấy canh giờ, sau khi đi ra ngoài thì tuyên bố với cô: “Về sau Thanh Lương là chị của con.”

Mười sáu tuổi Ôn Noãn chỉ tò mò với người chị luôn trầm mặc này, mẹ cô Triệu Tình Nguyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, sau đó đến buổi tối, trong phòng làm việc truyền ra tiếng cãi vã lớn trước nay chưa từng có của cha mẹ xưa nay luôn ân ái, cô len lén núp ở cửa nghe, nghe được một câu chuyện so với hiện tại mà nói thì nó đã cũ rích rồi.

Cha Ôn Tranh Vanh và mẹ của Ôn Thanh Lương là Nguyễn Thư Mạn lưỡng tình tương duyệt, tự đính ước cả đời, mẹ Triệu Tình Nguyên đương thời là thiên kim tiểu thư của thị trưởng Triệu, đã chặn ngang một cước, hai người phụ nữ tranh nhau, cuối cùng Nguyễn Thư Mạn chán nản rời đi.

Theo quá trình bọn họ tranh cãi cô biết, ban đầu mẹ cô đã dùng thủ đoạn không quá quang minh chính đại, vì vậy ngày hôm sau, mẹ cô đón nhận Ôn Thanh Lương.

Có một đoạn thời gian, Ôn Noãn ghen tỵ khác thường với Ôn Thanh Lương, bởi vì hai cô rõ ràng tương tự nhau đến 80%, nhưng ngũ quan phối hợp, cô lại chỉ có một chút bình thường, còn Ôn Thanh Lương lại đẹp hơn rất nhiều, điểm duy nhất cô thắng cô ấy, chỉ là đôi mắt cô vừa lớn vừa sáng hơn thôi.

Tính tình Ôn Thanh Lương so với cô dịu dàng hơn, cũng rất biết làm việc nhà, chịu được mệt nhọc, cũng không nhiều lời, mới bắt đầu mẹ cô chỉ lạnh nhạt rồi đến đối đãi ôn hoà.

Ôn Noãn cũng không ghét một người chị gái như vậy, chuyện gì cũng làm cho cô, cô làm sai việc gì đều chủ động gánh chịu, mỗi ngày tắm xong cô ấy đều ở trong phòng tắm giặt quần áo lót cho cô, ngay cả mấy ngày kỳ sinh lí đều không có ngoại lệ.

Hình như Ôn Thanh Lương cũng rất thích cô em gái hoạt bát nghịch ngợm này, cùng nhau đi dạo phố, chụp ảnh, sẽ cùng cô kề tai nói nhỏ những tâm sự và bí mật của nữ sinh, cô ấy còn kể về bạn trai Đồng Đồng của mình như thế nào……..

Vốn người một nhà cứ như vậy sống cũng coi như mỹ mãn, nhưng đến mùa đông năm thứ hai, thành viên mới gia nhập, lại vô tình bị đuổi khỏi nhà.

Đó là buổi tối đêm ba mươi, vốn người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên rất tốt, không biết có phải món ăn đêm đó quá nhiều dầu mỡ hay không, Ôn Thanh Lương đột nhiên nôn mửa liên tục, mẹ cô khéo léo bực nào, lập tức nhìn ra dấu hiệu mang thai của cô ấy.

Cha cô vừa nghe thấy, mặt lập tức đen lại, muốn Ôn Thanh Lương khai ra đối tượng là ai, cô ấy có chết cũng không chịu nói, rốt cuộc cha cô nổi cơn thịnh nộ, tát cô ấy một cái, mắng cô ấy: “Còn nhỏ tuổi mà không lo học, làm bại hoại gia phong nhà họ Ôn, cô cút đi cho tôi, cũng đừng có trở lại!”

Dưới cơn thịnh nộ của cha cô, Ôn Noãn và mẹ nào dám lên tiếng, mà Ôn Thanh Lương quả nhiên nghe lời rời đi, hơn nữa còn cút đến nơi rất xa, từ đó không có chút tin tức nào. Mặc dù sau đó cha cô hối hận, cũng đã không có ích gì nữa.

Ôn Thanh Lương tới từ mùa đông, cũng một mình ra rời đi vào một mùa đông khác, sự tồn tại của cô ấy, giống như chỉ là ảo ảnh, một trận gió lớn thổi qua, làm người ta không đành lòng trở lại giấc mộng.

Ôn Noãn vô luận như thế nào cũng không ngờ, Ôn Thanh Lương từng liên quan đến Đồng Diệu.

Sau đó, cô nhớ lại hôm đó Chân Điềm Điềm thêm dầu thêm mỡ tự thuật, cô chưa bao giờ biết, chuyện xưa đã qua của Đồng Diệu.

Lúc Chung Tử Thố và Đồng Diệu còn là một đứa bé lớn lên trong cùng một không gian, còn có một cô bé khác, đó là Ôn Thanh Lương.

Nhưng bọn họ và cô ấy, không được coi là người trong cùng một thế giới.

Nguyễn Thư Mạn chưa cưới đã sinh con, vì vậy ở cái trấn nhỏ tương đối bảo thủ ấy thì danh tiếng rất xấu, cộng thêm việc mẹ con cô ấy cũng tương đối xinh đẹp, được gọi là “Hồ ly tinh”, người trong thôn gặp mẹ con cô ấy cũng sẽ đi lối khác, Ôn Thanh Lương cũng thường bị đám trẻ con bắt nạt.

Nhưng mọi người chưa bao giờ biết Đồng Diệu thiện lương, từ tiểu học đến trung học, anh chẳng những len lén giúp cô ấy làm việc, có gì ăn ngon cũng sẽ phần cho Ôn Thanh Lương, người khác bắt nạt cô ấy, anh sẽ làm Hộ hoa sứ giả, hàng năm mùa hoa anh đào nở rộ, anh cũng sẽ lấy xe đạp chở cô ấy đi thưởng hoa…….

Năm ấy bọn họ 17 tuổi, Nguyễn Thư Mạn ốm chết, trước khi lâm chung đã giao phó Ôn Thanh Lương đi tìm cha đẻ, sau đó, cô ấy tìm được cha đẻ, chuyển trường đến Phong Thành, Đồng Diệu thường sẽ đến nhìn cô vào hai ngày nghỉ, thiếu niên u mê, thiếu nữ hoài xuân, hai người tương tư thành hoạ.

Mùa đông năm thứ hai vào Lương sinh nhật mười tám tuổi của Ôn Thanh Lương, hai người vụng trộm ăn trái cấm, không ngờ lầm lỡ mang thai, hai người căn bản đều vẫn là đứa bé, Đồng Diệu khuyên cô phá thai, cô quật cường không chịu.

Sau đó, vì vậy mà Ôn Thanh Lương mai danh ẩn tích.

Đồng Diệu hận mình tuổi trẻ khinh cuồng, hận mình không dám gánh chịu, hận mình tàn nhẫn đến nỗi cô ấy né tránh, từ đó, cũng không quên được Ôn Thanh Lương.

Anh ấy nói: Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư.

(Lovenoo1510: Đây là hai câu thơ của bài Biệt thi kỳ 2 của Tô Vũ. Ý nghĩa của hai câu này là: Nếu còn sống ắt sẽ gặp lại nhau, Nếu chết sẽ còn nhớ nhau mãi.)

Sau khi Chân Điềm Điềm kể xong, còn tức giận bất bình: “Đồng Diệu nhìn trúng cô ta cái gì! Chính là vì khuôn mặt hồ mị của cô ta, tôi hận cô ta, từ nhỏ đã hận, bởi vì cô ta, nên cho tới bây giờ Đồng Diệu cũng chỉ coi tôi là em gái! Cô ta mai danh ẩn tích, là ông trời thu lại cái tai hoạ là cô ta này!”

Thấy Ôn Noãn như pho tượng gỗ, cô ta lại lạnh lùng cười: “Ôn Noãn, cô nói, hai chị em các cô tồn tại làm cho cuộc sống của tôi biệt khuất như vậy, tôi sao lại không hận! Lần trước đối với cô như vậy, vẫn chưa thể hết được nỗi hận trong lòng của tôi! Chẳng qua Đồng Diệu chết cũng tốt, ai cũng không chiếm được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play