Bởi vì cô ở cùng bệnh viện với Lạc Phi, nên Đường Tử Khoáng đã chạy tới rất nhanh, Ôn Noãn vừa ăn xong bát cháo gạo nếp mà Cố Dạ Thâm chuẩn bị cho cô, hắn thấy trên trán cô quấn băng gạc, trên mặt cũng có máu ứ đọng, lập tức bước nhanh đến: “Noãn Noãn, đây là xảy ra chuyện gì? Em làm sao vậy?”
Ôn Noãn lắc đầu, “Em không sao, anh ngồi trước đã.”
Đường Tử Khoáng ngồi xuống theo lời cô, ánh mắt liếc về phía Cố Dạ Thâm đang đứng một bên, hơi nhíu mày hỏi: “Là Cố tổng đưa Noãn Noãn tới à? Cảm ơn!”
Cố Dạ Thâm nheo mắt liếc hắn một cái, khoé môi nâng lên một nụ cười châm biếm, cũng không đáp lại, chỉ lướt qua hắn nhìn về phía Ôn Noãn: “Noãn Noãn, ngày mai anh quay lại thăm em.”
Ôn Noãn gật đầu: “Được.”
Trong lòng Đường Tử Khoáng khó chịu một hồi, nhưng nghĩ tới mình bây giờ đã không còn tư cách cũng như thân phận, nhất thời cười tự giễu.
Sau khi Cố Dạ Thâm ra khỏi phòng bệnh, Ôn Noãn lấy ra bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ toàn thân, tự thuật lại đơn giản chuyện xảy ra buổi sáng, cuối cùng ảo não và khó chịu: “Đường Tử Khoáng, em không mang thai.”
Đầu tiên Đường Tử Khoáng giật mình kinh ngạc, tiếp đó là không tin, chỉ đau lòng tiếc nuối an ủi: “Noãn Noãn, không có đứa bé, không cần tự trách……..” Nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ, trong lòng hắn đã hiểu rõ, chỉ mong mình tình nguyện cho rằng, hắn và Ôn Noãn đã từng có đứa bé, không đợi cô mở miệng, hắn liền đổi chủ đề, “Mới vừa rồi em nói lúc em xuống lầu có người đẩy em sao?”
Ôn Noãn gật đầu.
Vẻ mặt Đường Tử Khoáng trở nên lo lắng.
Chuyện Ôn Noãn bị thương cũng không thể dấu diếm, ngày hôm sau, người nhà đều biết được tin tức mà tới, Ôn Tranh Vanh, Triệu Tình Nguyên, Đường Ký, Lạc Phi, Đường Tử Khoáng, còn có Bắc Đường Mạt theo Đường Tử Khoáng tới thăm Lạc Phi, tất cả đám người ở chật ních trong căn phòng.
Về đứa bé, Đường Tử Khoáng chỉ nói là sinh non, Lạc Phi vẫn còn đang điều dưỡng biết được tin này, vừa thất vọng vừa đau lòng, không nói ra sự tiếc nuối, nhưng vẫn hết sức che dấu, chỉ an ủi cô không nên suy nghĩ nhiều.
Ôn Noãn rất đau lòng, cho hy vọng rồi thất vọng lại nối đuôi nhau tới.
Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại Đường Tử Khoáng, đầu óc cô thấy choáng váng, lặng lẽ thở phào một cái, “Đường Tử Khoáng, anh đi bồi mẹ anh đi, bà hiện tại nhất định là rất khổ sở.”
Đường Tử Khoáng gật đầu một cái, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, Ôn Noãn gọi hắn lại, “Trên mặt anh là xảy ra chuyện gì?” Cô chỉ vào cắt dài bên trái mặt hắn.
Đường Tử Khoáng đưa tay sờ sờ, ánh mắt né tránh quay mặt đi: “Không có gì, buổi sáng……….Lúc bơi không cẩn thận, anh đi qua chỗ mẹ ngồi một lát rồi trở về.”
Trong lòng Ôn Noãn nghi ngờ, vết thương dài như vậy, phải là do móng tay của phụ nữ mới có thể tạo ra.
Không muốn nghĩ nhiều vấn đề này, cô nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng.
Làm sao lại không phải mang thai đây? Là bác sĩ Kỷ kiểm tra sai, hay còn có ý gì khác?
Cô không nghĩ ra.
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân rất nhẹ đi vào, cô cho là Đường Tử Khoáng quay trở lại, nên vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân dừng lại ở bên giường, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, cô không nhịn được mở mắt ra, giật mình nhìn thấy hình dáng tiều tuỵ với ánh mắt đầy hận ý của Quan Tâm Duyệt, cô lập tức chống thân thể ngồi dậy, vừa suy đoán dụng ý của cô ta, vừa đưa tay về phía ghế bên cạnh giường: “Cô Quan, mời ngồi.”
Ôn Noãn nghĩ Quan Tâm Duyệt tới phá rối, cũng nghĩ tới có thể cô ta tới để chê cười, nhưng chưa từng nghĩ qua, cô ta tới để khóc lóc kể khổ.
Trước lúc tan vỡ cô ta và Đường Tử Khoáng quen biết hiểu nhau rồi yêu nhau, cuối cùng than thở khóc lóc: “Ôn Noãn, lúc đầu tôi rời Đường Tử Khoáng thật sự là bởi vì mắc bệnh ung thư, trước đây không lâu tôi mới đi kiểm tra, cô xem, đây là chuẩn đoán chính xác bệnh ung thư!” Từ trong tay cô ta đưa ra một tờ giấy, hai mắt đẫm lệ.
Ôn Noãn chống đỡ không được thế tấn công bằng nước mắt của cô ta, chăm chú nhìn tờ giấy chuẩn đoán chính xác, phía trên ghi cô ta bị ung thư vú, thời gian khám và chữa bệnh cách đây không lâu, trong lòng cô xẹt qua một tia đồng tình, nhưng lại không thích bộ dáng nhu nhược khóc lóc đầy bão tố này của cô ta, chỉ nói: “Cô Quan, những thứ này cô nên đưa cho Đường Tử Khoáng nhìn.”
“Tôi đã sớm đem cho anh ấy nhìn rồi, nhưng anh ấy không tin, anh ấy không tin!” Khuôn mặt Quan Tâm Duyệt đầy tuyệt vọng, “Lúc đầu tôi ở Mỹ có nghe người ta nhắc tới Đường Tử Khoáng, nên muốn trở về nhìn anh ấy có hạnh phúc không, nhưng thấy anh ấy rồi, tôi lại không bỏ đi được! Vì không để cho anh ấy lo lắng, tôi mới nói là chuẩn bệnh nhầm. Chúng tôi thường xuyên gặp mặt nhau, anh ấy đi ăn cơm với tôi, đi dạo phố……… Tử Khoáng còn yêu tôi.”
Ôn Noãn quay mặt đi, cô không muốn cho lại bất kỳ đáp án nào, quả thật ly hôn là do Đường Tử Khoáng nói, hắn vẫn thích Quan Tâm Duyệt!
Cô coi thường, Quan Tâm Duyệt cũng nhất quyết không buông tha: “Ôn Noãn, hai người đã ly hôn, đứa bé cũng sinh non, xin mời cô không cần có bất kỳ dây dưa gì cùng anh ấy nữa, được không? Lần này, tôi sẽ không ngây ngốc mà rời đi!”
“Đứa bé? Sinh non?” Như thế nào mà cô ta vừa tới đã biết? Lòng cảnh giác của Ôn Noãn bỗng nhiên nổi lên, thử dò xét hỏi, “Ngày hôm qua là cô đẩy tôi xuống cầu thang sao?”
Mặt Quan Tâm Duyệt thoáng chốc thay đổi, trong nháy mắt có một loại nhếch nhác như bị vạch trần, nhất thời thẹn quá hoá giận: “Đúng! Là tôi đẩy đấy! Vốn tôi có thể cùng Đường Tử Khoáng đi chung với nhau, anh ấy nói cô có đứa bé của anh ấy, đó là trách nhiệm anh ấy không thể buông tha, tôi không cam lòng, không cam lòng! Đứa bé này là trở ngại của tôi, cho nên nó phải biến mất! Cô và Đường Tử Khoáng đã ly hôn, tại sao cho đến bây giờ vẫn còn dây dưa với anh ấy không rõ! Cô rốt cuộc có biết xấu hổ hay không!” Sau cùng cô ta kêu gào, ngạo mạn, không lựa lời nói nữa.
Ôn Noãn bị mắng há hốc mồm đến cứng lưỡi, thậm chí dở khóc dở cười, cô chưa bao giờ là người cay nghiệt, nhưng bây giờ cô thật sự rất muốn nói một câu: Đã từng thấy người phụ nữ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!
Lời đã đến cổ họng, bỗng nhiên phát giác cửa có tiếng vang khác thường, cô nhìn sang, thấy khuôn mặt không thể tin được của Lạc Phi đang đứng đó.
“Mẹ?” Cô lập tức kêu lên tiếng, có chút kinh hoảng.
Lạc Phi vịn vào cánh cửa thân thể mới có thể đứng vững, “Ôn Noãn, cô ta nói là sự thật sao? Con và Tử Khoáng đã ly hôn?”
“Bác gái, mấy người bọn họ đã ly hôn từ mấy tháng trước, bởi vì ly hôn nên cô ta mới cố ý không giữ đứa bé………”Quan Tâm Duyệt tính toán thêm dầu thêm mỡ để gây bất hoà.
“Cô câm miệng!” Lạc Phi chưa bao có vẻ mặt giận dữ như vậy, bà đưa ngón tay hướng ra ngoài cửa, “Cô Quan, mời rời đi! Trước khi đi nhớ một câu, bất kể như thế nào, cô đều không có tư cách trở thành con dâu nhà họ Đường chúng tôi!”
Quan Tâm Duyệt bị mắng xối xả, nhếch nhác và tuyệt vọng đi ra khỏi cửa phòng bệnh.
Lạc Phi đi tới trước giường bệnh, hỏi lại một lần nữa: “Ôn Noãn, đây không phải là sự thật, có phải hay không?”
“………..” Ôn Noãn nhìn thẳng vào mắt bà hai giây, im lặng rũ mí mắt xuống.
Sau đó Đường Tử Khoáng đi vào, Lạc Phi vừa giận vừa đau lòng chấn vấn hắn, sắc mặt hắn trắng bệch nhìn Ôn Noãn đang cúi đầu một cái, lại nghĩ đến lúc lên lầu gặp Quan Tâm Duyệt lảo đảo đi xuống, hắn lập tức hiểu rõ rốt cuộc giấy không gói được lửa, chán nản thừa nhận:
“Mẹ, là con phản bội Ôn Noãn, phụ lòng cô ấy.”
“Con con!” Lạc Phi vô cùng tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đã sớm có người bắt gặp con và cô Quan kia đi ăn chung với nhau, mặc dù mẹ sợ hai đứa tình cũ nảy nở lần nữa, nhưng thấy hai đứa coi như cũng có quy củ, nên mẹ cũng không muốn can thiệp, chỉ nhắc nhở con ‘tiếc thê như vàng’, con lại bất hiếu, coi lời mẹ như gió thổi bên tai!”
Đường Tử Khoáng xấu hổ không chịu nổi, “Ly hôn, từ trước đó rồi……….” Hối hận cũng đã muộn.
Lạc Phi vừa nghe thấy, tức giận tới mức phát run, vốn cơ thể mới trải qua một cuộc phẫu thuật nên vẫn còn suy yếu, tức giận một hồi, khí huyết nhất thời dâng trào, không chống đỡ nổi đã bất tỉnh.
Điều này làm cho Ôn Noãn tự trách không dứt,nếu như cô quan tâm đến thân thể Lạc Phi, thiện ý tạm thời phủ nhận đã ly hôn cùng Đường Tử Khoáng, có lẽ chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy……….
Nhưng cô tự trách cũng không có chút tác dụng nào, Lạc Phi vì mới trải qua một cuộc phẫu thuật, nên thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, mất đi đứa cháu chưa ra đời cùng với đứa con trai lỗ mãng cẩu thả ly hôn làm cho kích thích, khiến cho bệnh tình của bà đột nhiên chuyển biến xấu, lâm vào hôn mê một trận, nhiều lần cấp cứu mới an toàn qua được giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn ngủ mê man.
Chuyện ly hôn bị phơi bày, Ôn Tranh Vanh và Triệu Tình Nguyên rất kinh ngạc, khi biết được do Đường Tử Khoáng phản bội, nghĩ muốn khuyên giải nhưng lời nói lại nghẹn trong cổ họng, vừa đau lòng lại vừa thất vọng, cho dù Đường Tử Khoáng rõ ràng tỏ vẻ hối hận, hy vọng có thể quay lại, bồi thường, nhưng cái gì bọn họ cũng không nói được ra miệng, thậm chí Triệu Tình Nguyên còn hối hận vì ban đầu không nên vội vã cho Ôn Noãn đi xem mắt như vậy, không có tình cảm làm trụ cột trong hôn nhân, cuối cùng cũng không thể lâu dài.
Ôn Noãn vốn cũng không có nhiều thương tổn, sau mấy ngày, chân bị trẹo đã có thể đi lại, liền chuẩn bị xuất viện.
Công khai ly hôn, cô không có ý định trở lại chung cư Lục Viên, mặc dù Đường Tử Khoáng đã không có lập trường để giữ cô lại, nhưng vẫn không nhịn được giãy giụa lần cuối: “Noãn Noãn, chúng ta thật sự cứ như vậy, hoàn toàn kết thúc sao?”
Cô nhắm mắt lại, “Đường Tử Khoáng, em không thể tha thứ………..”
Trái tim Đường Tử Khoáng như tro tàn.
Cha mẹ muốn cô về nhà ở, cô lắc đầu, nói muốn yên tĩnh một chút.
Ngày đó xuất viện, Cố Dạ Thâm tới đón cô trở về Tân Giang Hoa Viên, cô cũng nhã nhặn từ chối.
Bị cự tuyệt, Cố Dạ Thâm cũng không miễn cưỡng, chỉ cô đơn cười: “Như vậy đi, gần đây Khang Khang đều ở vùng khác, trước anh đưa em đến ở tạm chỗ của cô ấy, lúc khác sẽ tìm nhà cửa.”
Ôn Noãn suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Cố Dạ Thâm, cảm ơn.”
Cố Dạ Thâm hờ hững cười, ánh mắt thâm thuý như không nhìn thấy đáy, cố gắng giấu bất đắc dĩ cùng đau thương.
Đang ở trong phòng bệnh chuẩn bị thu dọn đồ đạc, Đường Ký chống gậy đứng ở cửa. Bởi vì bệnh tình của Lạc Phi, nên ông gần như già đi rất nhiều, mấy đêm đã bạc cả đầu, mặt mũi cũng rất tiều tuỵ.
Sau khi Cố Dạ Thâm lễ phép gật đầu, trước tiên đi ra khỏi phòng bệnh chờ đợi bên ngoài.
Sau khi Đường Ký bề ngoài quan tâm hỏi thăm mấy câu, thì vào thẳng chủ đề: “Đứa bé và Tử Khoáng thật sự không thể quay lại được sao?”
Ông xưa nay ít nói, khác xa Lạc Phi nhiệt tình thân thiết, thậm chí bình thường làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác vô cùng nghiêm túc, nhưng ở trong nhà lại không “Trọng nam khinh nữ”, đối với Đường Tử Khoáng rất nghiêm khắc, đối với cô và Lạc Phi rất khoan hồng, cô vẫn luôn kính trọng ông ấy, chỉ là cái vấn đề này, cô lại không có cách nào đưa ra được đáp án không thất vọng, chỉ ngập ngừng nói: “Bác Đường………”
Cái gọi này đã vạch rõ giới tuyến, Đường Ký cái gì cũng không nói, thở dài đi ra ngoài.
Mấy ngày sau, lúc Khang Khang chưa trở về, Ôn Noãn đã thuê được một căn hộ có một phòng ngủ một phòng khác ở Tường Vi Hoa Viên cách công ty không xa, sau lần đó cô thừa dịp những người khác không có ở đây lặng lẽ đứng ở ngoài cửa phòng bệnh thăm Lạc Phi tuy bà đã từ từ bình phục nhưng vẫn buồn bực không vui, thời gian nghỉ ngơi ở nhà cô vẽ bản thiết kế cùng viết đề án cho “Trang phục tình nhân”.
Đến cuối tháng, máu ứ đọng trên mặt cô đã biến mất, vết thương trên trán căn bản đã khỏi hẳn, cuối tháng cô đi làm vừa đúng đến lúc hội nghị nghiên cứu và thảo luận của nhãn hiệu New Line, trang phục tình nhân của cô đạt được ủng hộ rất lớn, do Cố Dạ Thâm mạnh mẽ chủ đạo, lấy thế sét đánh để thông qua quyết định trở thành sản phẩm mới tiếp theo, mà cô, không hề cần thông qua cuộc thi thiết kế, đã có chức danh nhà thiết kế ở Thâm Khang.
Đồng thời, Tang Lạc Vi cũng chính thức được thăng làm trợ lý đặc biệt của Tổng Giám đốc, bộ phận nhân sự cũng đã tuyển thư ký mới, Ôn Noãn trở lại phòng thiết kế với vị trí cũ, nhưng vẫn không công bố cô chính là nhà thiết kế đưa ra sản phẩm chủ đạo mới, nội dung công việc mặt ngoài chủ yếu là đi nhà máy giám sát sản phẩm mùa đông mới đang sản xuất, trên thực tế là tự mình đi may mẫu trang phục tình nhân, vì để chuẩn bị cho buổi trình diễn sản phẩm cá nhân.
Chủ nhật đầu tháng, Cố Khang Khang trở lại, hẹn cô ra ngoài đi dạo siêu thị.
Đương nhiên khi Khang Khang biết Ôn Noãn không mang thai, cũng rất kinh ngạc, “Tại sao lại có thể như vậy?”
“Mình cũng không biết.” Ôn Noãn bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô theo thông lệ đi “Vong Xuyên” làm thôi miên đã hỏi Kỷ Như Cẩn, Kỷ Như Cẩn chỉ cười: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chuẩn đoán nhầm! Trong lòng Cố Dạ Thâm có tính toán…….”
Cô mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, rồi lại không rõ nguyên cớ.
Đầu óc Khang Khang chuyển một cái, trong lòng ước chừng như nắm chắc, chỉ nói: “Không phải thì không phải, như vậy mới tốt.” Biết được chuyện cô ấy và Đường Tử Khoáng ly hôn đã công khai, cô không nhịn được vui vẻ nhướng mày: “Này, có phải nên cho anh mình một cơ hội hay không?”
Cố Dạ Thâm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT