Sau khi tan tiệc, Đường Tử Khoáng lái xe đưa Ôn Tranh Vanh và Triệu Tình Nguyên về nhà, trên đường trở về, Ôn Noãn vẫn trầm mặc, mi tâm nhíu chặt. Cô không biết tình trạng sau này nên ứng phó thế nào mới phải. Chuyển tới chung cư Lục Viên, thật sự là làm khó cô, không chuyển tới, cũng không biết lấy lý do gì để giải thích với hai bên cha mẹ.
“Đường Tử Khoáng, chúng ta, tuyên bố ly hôn đi!” Cô chợt thốt lên, đãnh vỡ yên tĩnh trong xe.
Cả người Đường Tử Khoáng cứng ngắc, tay cầm tay lái không khỏi nắm thật chặt, cằm cũng căng cứng, thật lâu mới nói: “Được.” Một chữ này, gần như là hao hết sức lực toàn thân của hắn, mất khống chế trong xe lúc trước của hắn giờ đã tỉnh táo lại, “Nếu như bây giờ tất cả đều làm khó em, vậy chúng ta, tuyên bố thôi!” Hắn cười tự giễu, có chút hỗn độn, hắn làm gì còn tư cách giữ cô lại nữa, mặc dù, hắn thật sự rất muốn, vô cùng muốn.
Ôn Noãn như trút được gánh nặng, hiện tại cô không muốn lo lắng nhiều như vậy, chuyện này sớm muộn cũng phải tuyên bố, cô không hy vọng tình thế phát triển đến mức không có cách nào dọn dẹp được mới công bố.
Bên trong xe nhất thời khôi phục lại an tĩnh, cho đến khi điện thoại của Đường Tử Khoáng chợt reo, sau khi hắn nghe xong, tốc độ xe lập tức tăng
“Mẹ sau khi về đến nhà thì đột nhiên té xỉu, bây giờ đang ở bệnh viện.” Sắc mặt Đường Tử Khoáng tái nhợt.
Chạy tới phòng cấp cứu bệnh viện, đã thấy Đường Ký ở trong hành lang nóng như lửa đốt, hai người lập tức tiến lên an ủi.
Đoán khoảng nửa giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ y tá nối đuôi nhau ra.
Y tá trưởng hướng về phía Đường Ký trao đổi: “Ông Đường, bà Đường vì đau dạ dày quá nên mới té xỉu, tạm thời chưa có gì đáng ngại, hiện nay đã ngủ, không cần lo lắng. Ngoài ra, rất có thể do dạ dày của bà không được tốt, trước đó tim và gan có biến chứng lớn cũng có chuyển biến tốt, tế bào ung thư ở dạ dày cũng phát triển chậm sau lần phẫu thuật trước, hiện tại đề nghị phẫu thuật lần nữa để cắt bỏ nửa dạ dày, chứng bệnh của bà ấy, cũng không phải là không có cơ hội chữa khỏi.”
Đường Ký lập tức quyết định đợi sau khi cơ thể Lạc Phi tốt lên, sẽ làm phẫu thuật ngay.
Ngày hôm sau Lạc Phi đã tỉnh dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng trời sinh tính bà đã lạc quan nên bà một mực miễn cưỡng cười vui vẻ, biết được Ôn Noãn và Đường Tử Khoáng ở bệnh trông bà suốt đêm, lập tức trách cứ: “Ôn Noãn con đang mang thai sao lại có thể thức đêm! Tử Khoáng, con không biết thương vợ mình sao?”
“Vâng, mẹ, Ôn Noãn không nhìn thấy mẹ tỉnh lại không yên lòng, con bây giờ lập tức đưa cô ấy trở về nghĩ ngơi.” Đường Tử Khoáng thuận theo đáp.
Đang muốn đi, thì nhận được tin của Ôn Tranh Vanh và Triệu Tình Nguyên đến thăm, họ đành phải dừng lại bước chân.
Sau khi Triệu Tình Nguyên chào hỏi qua Lạc Phi, thì nói với Ôn Noãn: “Ôn Noãn à, mẹ chồng con hiện tại ngã bệnh, con về nhà nghỉ ngơi rồi dọn dẹp một chút, buổi tối mẹ tới đấy, sẽ dễ dàng chăm sóc con, cũng dễ dàng tới bệnh viện thăm bà thông gia.”
“Mẹ…….” Ôn Noãn muốn cự tuyệt.
“Được, mẹ, trước con đưa Ôn Noãn về nghỉ ngơi.” Đường Tử Khoáng cắt ngang lời cô đáp ứng, sau khi cùng hai bên cha mẹ cáo biệt liền kéo Ôn Noãn rời đi.
Trở lại trên xe, Đường Tử Khoáng nói: “Ôn Noãn, mặc kệ như thế nào, hiện tại, xin em nhìn mặt mũi của mẹ, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của họ, chúng ta, tạm thời không tuyên bố ly hôn, có được không?”
Ôn Noãn chần chờ chốc lát, trầm mặc gật đầu, lúc này, cô còn có thể kích thích Lạc Phi được sao!
Đường Tử Khoáng cẩn thận thở pháo một hơi nhẹ nhõm, “Như vậy, chừng nào em chuyển tới?”
Xe lái đến vườn hoa Tân Giang, Ôn Noãn xuỗng xe: “Đường Tử Khoáng, anh ở trong xe chờ em đi, một lát là em xong.”
Vừa chuẩn bị xuống xe Đường Tử Khoáng cứng người lại một phen, thu hồi tay đang kéo cửa xe, nhếch miệng tự giễu: “Được.”
Ôn Noãn lên lầu mở cửa, thấy Cố Dạ Thâm nằm nghiêng trên ghế sofa ở phòng khách, lẳng lặng ngẩn người. Đoán chừng nghe được tiếng động, anh từ từ quay đầu, chờ đến lúc nhìn thấy cô, anh lập tức ngồi dậy, há miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra được, ánh mắt dõi theo cô giống như phạm nhân chờ đợi phán quyết của Thẩm phán.
Trái tim anh là phạm nhân bị cô cầm tù.
“Em…………Muốn chuyển đi một thời gian.” Ôn Noãn nói khẽ.
Ánh mắt Cố Dạ Thâm ảm đạm, khó khăn kéo một nụ cười, đứng lên đi về phía cô, đưa tay ra nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cằm chống ở trên đỉnh đầu của cô, đè nén lực đạo trên tay và hô hấp của mình, mắt khép hờ:
“Ôn Noãn, có phải chuyến đi này, em sẽ không trở lại nữa hay không? Bởi vì thời gian và địa điểm anh yêu em đều không đúng, cho nên, cuối cùng vẫn vô duyên với em sao?”
Giọng nói của anh rất nhỏ, không khỏi phát ra âm thanh thê lương và tuyệt vọng, cô đã từng nói không bỏ được, nhưng cuối cùng lại muốn rời đi…………
“Cố Dạ Thâm………..” Ôn Noãn ở trong ngực anh không giãy giụa, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào để trả lời.
Nhất định Khang Khang đã nói cho anh biết, nhà họ Đường đã biết chuyện cô mang thai, hiện tại cô muốn chuyển đi, chắc chắn anh sẽ cho là cô và Đường Tử Khoáng vì đứa bé mà gương vỡ lại lành.
Cô muốn nói chắc chắn mình sẽ trở về, nhưng, anh thâm tình đối với cô bảy năm, cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu hoá được, coi như trở về, cô vẫn chỉ là ích kỷ tham luyến sự ấm áp của anh, còn quên Đồng Diệu để tiếp nhận anh sao?
Cô không thể ích kỷ như vậy, cũng không thể quên Đồng Diệu, huống chi, lúc cô trở về thì nhất định đã sinh đứa bé, đến lúc đó cô mang theo đứa bé của người khác vào nhà của anh, trái tim anh sẽ trải qua đau khổ như thế nào đây? Tại sao cô có thể vì tham luyến ấm áp của anh mà quay về cho anh một sự đau đớn không thành lời đây?
Ban đầu rời đi chung cư Lục Viên thì Ôn Noãn chỉ mang mấy bộ quần áo, hiện tại trở về lần nữa, cô cũng chỉ thu dọn mấy bộ quần áo mùa hè cần mặc.
Xách theo rương hành lý nhỏ ra cửa, Cố Dạ Thâm muốn đưa cô xuống lầu, cô cự tuyệt anh, anh lặng lẽ buông thõng tay, cũng không miễn cưỡng, chỉ là ấn xuống trán cô một nụ hôn nhẹ vẫn chưa thoả mãn, bởi vì cô rời đi.
Trái tim như chìm vào trong thung lũng.
Phòng khách có chút lộn xộn, vỏ hộp mì ăn liền méo mó miễn cưỡng đổ ở trên bàn trà, Ôn Noãn vô thức nhíu mày, Đường Tử Khoáng lập tức bắt tay vào thu dọn, mới mở cửa phòng ngủ chính ra.
“Em ngủ ở phòng của khách là được rồi.” Ôn Noãn đi về phía gian phòng nhỏ bên cạnh.
Đường Tử Khoáng ngăn cô: “Em ngủ ở phòng ngủ chính, nếu không mẹ tới đây sẽ nghi ngờ.” Bởi vì đã có một loại suy nghĩ kiên định, hắn có thể biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, một bộ dáng không hề để ý.
Ôn Noãn suy nghĩ một chút, vẫn nên đem đồ chuyển vào phòng ngủ chính vậy.
Bày biện trong gian phòng vẫn là bộ dạng như lúc ban đầu cô rời đi, đồ vật của cô ở nhưng nơi khác, cũng được lưu giữ như vậy, chỉ như là cô đi một chuyến du lịch xa nhà mấy tháng thôi.
Nhưng trong lòng cô rõ ràng, cuối cùng, vẫn là cách mấy đời.
Lúc xế chiều, Đường Tử Khoáng đi bệnh viện chăm sóc Lạc Phi thì Triệu Tình Nguyên tới, xưa nay bà luôn chịu khó ôm đồm tất cả việc nhà, không để cho Ôn Noãn có cơ hội nhúng tay vào bất kỳ việc gì, thậm chí cô muốn giúp đỡ rửa rau cũng bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
Mẹ cô đã cưng chiều cô như vậy từ nhỏ, Ôn Noãn chỉ đành phải lui ra ngoài, không có việc gì, nên cô đứng trên ban công nhìn hoàng hôn.
Bất ngờ, trong đầu cô vọng lại lời nói đau đớn thê lương của Cố Dạ Thâm lúc buổi sáng, cũng nhớ tới sự đè nén sức lực ôm cô của anh, thậm chí, lúc rời đi anh còn in lên trên trán cô một nụ hôn ấm áp thoả đáng.
Anh im lặng không giữ cô lại vì cô ra cửa, lúc cô xuống lầu, không hiểu sao cảm giác trái tim mình chìm xuống theo từng bậc thang, đó là một loại mất mác khó nói lên lời.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Đường Tử Khoáng ở sau lưng cô vang lên.
Ôn Noãn khẽ giật mình, không chỉ vì Đường Tử Khoáng đột nhiên lên tiếng, mà bởi vì, mới vừa rồi trong nháy mắt, cô lại rõ ràng nhìn thấy tình cảm của mình chuyển động vi diệu như thế nào mấy giờ trước, lúc ấy, cô xuống lầu sẽ không thể có cảm giác mất mác được, làm sao có thể mất mác đây?
Cô hốt hoảng một cái mới đáp lại Đường Tử Khoáng: “Không có gì, lâu rồi không ngắm hoàng hôn thôi.” Sau khi có công việc, cô thật sự là ít đi mấy phần nhàn hạ và thoải mái, không giống ngày trước ở đây, trong khoảng thời gian này đợi Đường Tử Khoáng trở về ăn cơm, có thể ngồi ở trên ban công thưởng thức hoàng hôn từ từ tắt.
Đường Tử Khoáng nhẹ nhàng hạ khoé miệng xuống, “Giống như anh chưa từng cùng em ngắm hoàng hôn.” Trong lời nói của hắn hàm chưa sự hối hận và áy náy không dễ phát giác được, “Ôn Noãn, hai năm qua, có phải anh rất không xứng với chức vụ của mình không?”
Ôn Noãn đang đùa giỡ hoa trên lan can, nghe vậy thì tay dừng lại đôi chút, nhàn nhạt cười: “Đối với việc em cần mà nói, anh đã làm được đầy đủ rồi.”
Đường Tử Khoáng há miệng, muốn nói cái gì lại bị chuông điện thoại di động quấy rầy, đến lúc liếc mắt đến nhìn màn hình điện thoại di động, ánh mắt của hắn loé lên một cái, nhấn từ chối không nhận, người gọi điện thoại hình như không cam lòng, lại tiếp tục gọi lại cho hắn lần nữa, vẫn bất chấp, kiên trì không ngừng.
Ôn Noãn liếc mắt một cái nhìn hắn mặt mày rối rắm thành một đoàn, suy đoán là vì cô ở đây nên không tiện nhận, vì vậy cô xoay người rời khỏi ban công: “Em đến phòng bếp xem đồ ăn được nấu ra sao một chút.”
Đi không xa, cô nghe được tiếng gầm nhẹ của Đường Tử Khoáng: “Quan Tâm Duyệt, rốt cuộc cô muốn như thế nào nữa! Trêu chọc đùa giỡn tôi còn chưa đủ sao?”
Đùa giỡn?
Ôn Noãn vô thức nhíu mày, đến phòng bếp bưng món ăn lên bàn, Đường Tử Khoáng đã đến phòng làm việc, cô đi gọi hắn ăn cơm, đứng ở cửa phòng làm việc, lại nghe thấy giọng nói của hắn đang cố ý đè thấp nói chuyện điện thoại, giọng nói thật lạnh lẽo, gần như là cắn răng nghiến lợi:
“Cô Quan, làm ơn, nhìn đến thời gian chúng ta ở chúng một chỗ bốn năm, nên hãy lưu lại cho tôi một chút tự tôn, không cần trêu đùa tình cảm của tôi, cũng xin cô đừng lấy thêm lý do bệnh nan y tới để tranh thủ đồng tình của tôi, tôi cũng sẽ không tin tưởng cô nữa!”
Sau đó giọng điệu của hắn trở nên hờ hững, “Tâm Duyệt, thì ra là sau khi cô rời đi, tôi cũng không còn đứng tại chỗ nữa, sau khi ly hôn tôi mới hiểu được, hai năm qua tôi đối với cô nhớ mãi không quên, chỉ là vì ban đầu cô đi quá tuyệt tình, quá đột ngột, tôi không cam lòng! Bởi vì không thể nhìn thấu được tim của mình, nên đã bỏ lỡ vợ mình, hiện tại tôi chỉ nghĩ muốn làm thế nào để bù đắp lại cho cô ấy, cho nên làm ơn về sau cô không cần gọi điện cho tôi nữa……Tôi không muốn ghét một người mình đã từng yêu, như vậy, thì đồng nghĩa với việc tự mình tát vào miệng mình, hơn nữa, tôi sẽ không nhịn được chán ghét mà vứt bỏ mình! Cô có chỗ đáng yêu của cô, thật sự, đừng làm cho tôi có một ngày căm hận cô!”
Ôn Noãn chưa bao giờ biết, Đường Tử Khoáng xưa nay luôn ôn hoà cũng sẽ có một mặt cay nghiệt vô tình như vậy, mặc dù Quan Tâm Duyệt là nghe lời Bắc Đường Tịch mà trở về nước, Đường Tử Khoáng coi như đã biết rõ chân tướng này, cũng không nên e sợ cô ta mà tránh như tránh ôn thần như vậy, dù sao, đó là người hắn đã từng nguyện ý buông tha tất cả để yêu thương!
Sau khi Đường Tử Khoáng tắt điện thoại, tầm mắt nhìn tới cửa, cô rũ mắt xuống, chỉ nói một câu “Ăn cơm” rồi rời đi.
Sau bữa cơm chiều lại đến bệnh viện nhìn Lạc Phi một lần, đã không có gì đáng ngại, chuẩn bị thứ sau này làm phẫu thuật cắt bỏ dạ dày, bà kiên trì không cho Ôn Noãn và Đường Tử Khoáng ngủ đêm lại nữa, hai người ngồi một lúc rồi trở về.
Bởi vì Triệu Tình Nguyên ở đây, nên lúc ngủ Đường Tử Khoáng cũng vào phòng ngủ chính, trải ở trên sàn nhà một cái thảm mỏng.
Xa cách mấy tháng lại quay trở về ngủ trên chiếc giường lớn của mình, Ôn Noãn trằn trọc trở mình, không có cách nào ngủ say được, Đường Tử Khoáng nằng nghiêng quay lưng về phía cô phát ra tiếng hô hấp nhẹ nhàng đều đặn, cô mở to hai mắt, nhìn ánh trăng mông lung chiều từ ngoài cửa sổ vào.
Đường Tử Khoáng chợt lật người, mở mắt ra: “Không ngủ được sao?”
“Chúng ta tâm sự một chút.” Đường Tử Khoáng ngồi dậy, “Giống như đã thật lâu rồi anh chưa có nói chuyện cùng em.”
Ôn Noãn cụp mí mắt xuống.
“Ôn Noãn, anh thật sự, không có cơ hội hối lỗi sao?” Giọng nói Đường Tử Khoảng rất nhẹ, trong ban đêm tĩnh mịch lại hết sức rõ ràng, bao hàm đau thương không nói được thành lời, “Hai năm qua anh đối với em mà nói, không có chút lưu luyến nào sao?”
“Đường Tử Khoáng………..” Ôn Noãn cũng ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc dài rối loạn, nhìn thấy gương mặt hắn đầy đau khổ và thất bại, nhớ tới hai lần trước lúc hắn luống cuống cầu xin tái hôn, nhất thời làm cô sững sờ.
Cô từng nghe nói trên thương trường có người đánh giá hắn như thế này: vui buồn không lộ, đối với bất kỳ người nào trên mặt hắn cũng treo nụ cười làm người ta thoải mái, ở tại lúc bạn cho là hắn không hề công kích thì là lúc bạn đã thất bại thảm hại, hắn là một con hồ ly khó lòng phòng bị.
Mà trải qua chung sống hai năm, cảm xúc chân thật của hắn không thể hiện lên mặt quá, cho dù bị Quan Tâm Duyệt kích động vết thương trong lòng hắn, cũng rất ít khi hắn ở trước mặt cô biển hiện ra, cô chỉ có thể thấy có lúc hắn đột nhiên trở nên trầm mặc, cô chỉ suy đoán hắn có phải đang nhớ bạn gái cũ hay không.
Mà từ sau khi ly hôn, cô lại thấy một mặt hoàn toàn khác của Đường Tử Khoáng, lôi thôi lếch thếch, uống rượu say như đứa trẻ nói mình hối hận, ở quán Tiêu Tương thì giận dữ với Đường Bắc Tịch và Cố Khang Khang…….
Còn đối với hai vấn đề hắn hỏi, cô nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới phải.
Thật ra thì hai năm ở chung, đối với hắn cô cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm, không nói lúc mới bắt đầu kết hôn thật ra bọn họ vẫn là nửa người xa lạ thì hắn đã chăm sóc cô tỉ mỉ, chăm sóc tâm tình của cô, cũng chưa nói tới khi cô tức cảnh sinh tình nhớ tới Đồng Diệu thì hắn đều im lặng an ủi cô, cho cô không gian tuyệt đối, chỉ vì hiểu được sự đau thương trong lòng đối phương mà đặt mình vào hoàn cảnh đối phương nên suy nghĩ có phần tỉnh táo hơn so với người bình thường, liền tích luỹ đầy đủ trở thành tình cảm, chẳng qua, trong hôn nhân của bọn họ vốn đã không kiên cố lắm thì hắn đã tự tay làm vuột mất để cô không có cách nào bước qua được.f
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT