“Anh lấy nick name là gì?” Cô tuỳ ý hỏi.

“Dạ Cẩn.”

“Cái gì?!” Ôn Noãn không thể tin vào tai của mình, “Anh là Dạ Cẩn?” Đại thần Dạ Cẩn xếp hạng thứ ba!

“Ừ.” Cố Dạ Thâm xem thường.

Ôn Noãn nói khẽ một chút, duyên phận này cũng quá huyền diệu đi, Cố Dạ Thâm lại là đại thần mà cô từng thầm mến!

Bỗng nhiên trong lúc đó, trong lòng cô như có cảm giác khác thường chậm rãi chảy qua, giống như dòng điện nhỏ.

Đùng là không đúng!

Khi đó Cố Dạ Thâm đã có vị hôn thê, mà lúc rảnh rỗi cô cũng nghe Tang Lạc Vi đề cập tới, anh rất yêu người vợ trước, làm sao có thể vừa thấy đã yêu cô! Hơn nữa, dù là vừa thấy đã yêu, thì tại sao thời gian lâu như vậy, cô lại không có chút ấn tượng nào với anh?

“Cố Dạ Thâm, anh lừa em!” Cô dừng bước, “Căn bản anh chưa từng vừa thấy đã yêu em!”

Giọng cô chắc chắn như vậy, làm toàn thân Cố Dạ Thâm chấn động, ánh sáng trong mắt anh từ từ u ám.

Anh không phủ nhận, khiến Ôn Noãn càng xác định, “Cố Dạ Thâm, anh tội gì phải cho em một phần tình yêu ấm áp, thiết kế âm mưu lãng mạn này?”

Coi là âm mưu thôi!

“Ôn Noãn………..” Anh biết nói như thế nào đây?

Quả nhiên chỉ là âm mưu.

Ánh mắt Ôn Noãn trở nên xa lạ, “Cố Dạ Thâm, em hận nhất là lừa gạt!” Trong điểm này, cô thật sự thưởng thức Đường Tử Khoáng, trước khi kết hôn, thẳng thắn với mục đích, về sau phản bội không có lừa dối che dấu………

Cô tình nguyện nhận lấy kết quả xấu nhất, cũng không cần như đứa ngốc chẳng hay biết gì.

Cố Dạ Thâm hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn cô: “Ôn Noãn, nếu như anh nói thật, em xác định bây giờ rất bình tĩnh, sẽ không bởi vì những lời của anh nói mà làm cảm xúc chấn động quá lớn chứ?”

Lần đầu tiên gặp Ôn Noãn, thật sự là anh không có vừa gặp đã yêu với tiểu tử chưa hoàn toàn trổ mã này, một trong những nguyên nhân là cô còn chưa có lớn, mặt khác, khi đó cha mẹ anh đã quyết định vị hôn thê cho anh, đại tiểu thư nhà họ Kỷ, mặc dù là hôn nhân mang tính thương mại, nhưng bởi vì là thanh mai trúc mã, lại vừa vặn anh cũng thích, nên anh đã tiếp nhận một cách hớn hở.

Ôn Noãn nghi hoặc nhìn lại anh.

Cố Dạ Thâm khẽ nhắm mắt, “Ôn Noãn, anh yêu em, là lúc em đau lòng nhất.”

“Cái gì?” Ôn Noãn giật mình, lúc cô đau lòng nhất, là lúc Đồng Diệu ra đi. Là thời điểm anh ấy được đẩy ra từ phòng cấp cứu tuyên bố tử vong, là thời điểm cử hành tang lễ cho anh ấy, thậm chí sau đoạn thời gian ấy rất lâu, cô đều khóc đến trời đất u ám, gần như không có mấy lúc thanh tỉnh.

Cố Dạ Thâm trầm mặc.

Anh thật sự không đành lòng nhắc tới, anh yêu cô là lúc cô mất đi yêu thương, khóc đến tê tâm liệt phế, vì vậy, chỉ có thể dứt bỏ đoạn thời gian khá dài để chờ đợi, đem thời gian gặp gỡ đẩy lùi về sau.

Tại lúc cô biết, thì thời gian anh biết cô cũng không phải là năm này, chuyện gặp cô trong mưa phùn ngày Cá tháng tư làm anh vừa thấy đã yêu mà nói cũng tự sụp đổ. Anh mang cô tới chỗ lần đầu tiên gặp cô, vốn định chế ra lời nói dối vừa gặp đã yêu, chỉ là, lại bị cô vạch trần một cách dễ dàng, vốn có thể phủ nhận, lấp liếm, nhưng vì một câu nói hận nhất là lừa gạt của cô làm anh không thể khống chế được miệng của mình.

Khi đó, anh toàn tâm toàn ý duy trì cuộc hôn nhân sụp đổ của mình, chỉ thiếu là chưa ký thoả thuận li hôn, cũng là thời điểm anh đau lòng nhất, cũng là lúc mất đi tình cảm chân thành, chắc là đồng bệnh tương lân, hiểu nhau không cần nói, làm cho anh thấy cô khóc đến gần như tan vỡ, không thể tưởng tượng được cứ như vậy mà yêu cô.

Sau khi suy nghĩ lại một chút, anh vẫn khó có thể tin được, ở lúc thế giới tình cảm của anh còn chưa dọn dẹp, cô còn đang khóc đến đau dớn vì một người cô yêu. Nhưng cô, cứ như vậy làm anh không có cách nào bỏ xuống được nhớ thương.

Chẳng qua là, nếu muốn lấy một người đã ra đi, để đổi lấy việc hai người quen biết, thì họ sẽ không thể quấn quýt say mê, sau này bắt đầu ra sao!

Cho nên, ở lúc tuyên bố Đồng Diệu tử vong ở hành lang bệnh viện, ở lúc tang lễ của Đồng Diệu, ở trước bia mộ của Đồng Diệu, bất kể cô có khóc đau lòng đến mức muốn chết, thì anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể tiến lên cho cô bất kỳ an ủi nào, với cô, anh chỉ là một người xa lạ.

Về sau, cô hoàn toàn phong bế mình, trừ Khang Khang và cha mẹ mình ra, không thấy bất luận kẻ nào, đặc biệt là đàn ông trẻ tuổi không thể xuất hiện trước mắt cô, mỗi khi xuất hiện, cô đều mất khống chế bản thân mình.

Vì vậy, anh đợi thương tổn của cô tốt hơn, đợi cô tỉnh lại, đợi cô nguyện ý yêu lần nữa, đồng thời, ở năm thứ hai anh cũng phản bội lại việc trì hoãn kéo dài kí thoả thuận ly hôn với vợ của mình.

Anh ở bên ngoài tầm mắt của cô, cùng cô trải qua đau đớn, Cố Dạ Thâm chỉ yên tĩnh, sau khi cô bình yên đi vào giấc ngủ, dưới sự giúp đỡ của Khang Khang anh sẽ lặng lẽ đến xem cô, theo cô, thỉnh thoảng, nhờ Khang Khang dẫn cô đi giải sầu, anh sẽ nhìn từ xa, cũng không đến gần, cũng không đi gần.

Mặc dù hai, ba năm trôi qua, cô dần dần không còn bài xích người khác phái cùng tuổi nữa, anh cũng chưa từng dễ dàng lại gần cô, Khang Khang nói, từ đầu đến cuối lòng của cô vẫn phong bế.

Khi chờ đợi đã thành thói quen, thì anh chưa từng phát hiện ra năm tháng trôi qua rất nhanh. Một lần anh chờ đợi, chính là năm năm, tất các về cô, đều do Khang Khang kể lại………

Năm năm, thậm chí hai năm về sau, bọn họ cũng không có ở cùng nhau, rồi lại ở cùng nhau.

Đề cập tới mấy thời gian bi thương nhất, tâm tình Ôn Noãn không bị chấn động như trong tưởng tượng của anh, ít nhất, cô đã không lặng yên không một tiếng động mà lệ rơi đầy mặt. Sau khi cô trở lại, chỉ lặng lẽ nhốt mình ở trong phòng.

Lúc này Cố Dạ Thâm cũng không đoán được cô nghĩ sao, kết quả xấu nhất, là cô vẫn vì cái chết của Đồng Diệu mà bảo vệ trái tim mình, không thể tiếp nhận được anh, sau đó, dọn dẹp hành lý rời đi.

Anh ngơ ngác nằm trên sofa phòng khách, mặc cho ánh nắng trên ban công chiếu tới, chờ đợi thời gian phản ứng của cô, so với thời gian chờ đợi năm năm kia như còn lâu hơn, trái tim anh như bị kiến cắn, lại không thể làm được gì.

Lúc sắc trời hoàn toàn tối, anh mới bò dậy vào phòng bếp làm hai tô mì, buổi trưa hai người cũng chưa có ăn cơm.

Đứng ở cửa phòng Ôn Noãn, anh mấy lần giơ tay lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng quyết định gõ cửa thì cánh cửa bất chợt bị kéo ra, đầu tóc Ôn Noãn rối loạn, đi chân trần đứng ở cửa.

“Ôn Noãn……….”

“Cố Dạ Thâm, em đói rồi…………” Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, không có hơi sức.

“Được, Ôn Noãn.” Cố Dạ Thâm đưa tay ra ôm cô vào ngực, ứ nghẹn kia mới dãn ra một chút, tảng đá trong lòng cũng coi như rơi xuống, giọng nói của anh không kiềm chế được mà nhỏ nhẹ run rẩy, “Anh nấu mì rồi, trước em ăn một chút, anh lập tức……… nấu thêm hai món nữa.”

“Không cần đâu.” Ôn Noãn kéo anh vào phòng bếp, “Ăn mì là được rồi.”

Anh quay đầu, thấy đôi mắt của cô sưng đỏ, hiển nhiên là chảy nước mắt, nhưng không đến mức không thể kiềm chế được, như vậy cũng có thể thấy, tâm tình cô đã không dễ dàng bị suy sụp.

Cố Dạ Thâm như trút được gánh nặng, nghĩ đến chắc là do tác dụng từ từ của xoa bóp thôi miên.

Để an tâm, nên anh gọi điện thoại cho Kỷ Như Cẩn, kể lại đại khái tình trạng của cô, Kỷ Như Cẩn nói: “Nhìn như vậy, thì thấy được thôi miên có tác dụng với cô ấy, chỉ cần kiên trì bền bỉ, đại khái khoảng nửa năm một năm nữa, cô ấy có thể dần dần để bi thương xuống, ít nhất tâm tình cảm xúc sẽ không dễ dàng bi thương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play