Ôn Noãn bị chấn động tại chỗ, cô đứng yên nhưng thân thể như muốn lảo đảo.

Quan Tâm Duyệt là do Bắc Đường Tịch cố ý tìm trở về, Khang Khang và Cố Dạ Thâm là anh em, bọn họ cùng nhau lên kế hoạch chia rẽ hôn nhân của cô sao?

Ôn Noãn cẩn thận nhìn Khang Khang, mặt cô ấy trắng bệch, trong mắt Bắc Đường Tịch cũng mất tự nhiên.

“Khang Khang, tại sao?” Tất cả đây đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

“Ôn Noãn ……” Cố Khang Khang nói không ra lời, cô ấy chỉ có thể lắc đầu không ngừng.

“Ôn tiểu thư, Khang Khang không biết chuyện, xin cô không cần hoài nghi chuyện cô ấy đối với cô là thật lòng.” Khuôn mặt Bắc Đường Tịch lạnh lùng, nhưng trong mắt lại rất chân thành, sau đó ánh mắt sắc bén đầy xâm lấn của anh ta chuyển hướng sang Đường Tử Khoáng, “Đường Tử Khoáng, tôi thừa nhận, Quan Tâm Duyệt từ Mỹ trở về không thoát khỏi liên quan tới tôi, nhưng tôi cũng không có cố ý đi tìm cô ta. Chính là lúc tôi ở trong một quán rượu gặp cô ta, tôi đã cố ý lên tiếng với bạn nói về việc anh đã trở lại gia tộc, sắp tới sẽ tiếp nhận chức vụ trong ban Tổng Giám đốc!” Anh ta lạnh lùng cất giọng trào phúng, “Tôi thừa nhận lúc đấy tâm lí của tôi rất hèn hạ, nhưng Đường Tử Khoáng, nếu như tâm tính của anh kiên định, xác định có thể đem lại hạnh phúc cho bạn Khang Khang, thì coi như Quan Tâm Duyệt có trở lại thì đã làm sao!”

Trong nháy mắt mặt Đường Tử Khoáng trở thành màu gan heo, nắm đấm nện trên bàn vô lực buông ra, sau đó lại nắm thật chặt, cuối cùng chán nản thất vọng rời đi.

Sau khi Ôn Noãn trở lại phòng làm việc, trong đầu cô còn chút không biết xoay chuyển.

Thâm Khang Thâm Khang, cô hoàn toàn không có nghĩ đến Cố Dạ Thâm và Cố Khang Khang là anh em, cô càng không nghĩ tới, cô ly hôn lại là một lượng vàng lớn không được dự tính trước.

Quả thật, cơ sở tình cảm đoạn hôn nhân này của cô và Đường Tử Khoáng quá mức yếu ớt, ban đầu mặc dù cô nghĩ tới muốn cả đời, nhưng đến tột cùng có thể đi được bao xa, trong lòng cô cũng hoang mang. Chỉ là cuối cùng lấy phương thức như vậy kết thúc hôn nhân của cô cũng không chịu nổi được một kích, cô không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Về việc ly hôn, Ôn Noãn đã từng suy nghĩ qua, nếu Quan Tâm Duyệt chưa từng trở lại, cô và Đường Tử Khoáng có thể đi tới đầu bạc răng long sao? Bên ngoài nhiều hấp dẫn như vậy, không có Quan Tâm Duyệt cũng sẽ có Lý Tâm Duyệt Lưu Tâm Duyệt. Vậy mà, lúc cô nghĩ như vậy thì trong lòng lại có một giọng nói phản đối nho nhỏ.

Tuy Đường Tử Khoáng không phải là loại quân tử thành thật nghiêm túc, có thể thấy được từ lúc trước khi hắn quen biết Quan Tâm Duyệt ở Mị Ảnh Thường và duy trì giao dịch “Hai bên thỏa thuận tiền bạc, theo như nhu cầu”, nhưng một khi trên lưng hắn đeo lên trách nhiệm thì sẽ rất thẳng thắn và nghiêm túc.

Ôn Noãn không biết hắn và Quan Tâm Duyệt đi chung với nhau sáu năm có phải như vậy hay không, nhưng ít nhất trong hai năm hôn nhân cùng cô, hắn rất thẳng thắn chính trực.

Tan làm đúng giờ về nhà, cho dù có xã giao hoặc cần làm thêm giờ, cũng sẽ nói trước hay gọi điện báo cho cô, cũng không gặp dịp thì chơi, trên quần áo chưa bao giờ có mùi nước hoa của phụ nữ hoặc là dấu vết không giải thích được….. Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc làm chồng, không vượt qua nửa bước.

Mà Quan Tâm Duyệt, lúc cô ta quyết tuyệt rời đi vẫn chiếm một góc mềm mại nhất trong lòng Đường Tử Khoáng, như Đồng Diệu với cô, so với người khác mà nói hắn bạc tình, thì ngược lại cô có thể hiểu được đầy đủ. Chỉ cần thử nghĩ một lúc, nếu như Đồng Diệu lần nữa sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô, cô cũng sẽ làm ra chuyện điên cuồng như vậy, cô có thể lý giải tốt việc Đường Tử Khoáng phản bội.

Thậm chí cô tin tưởng, nếu Quan Tâm Duyệt vĩnh viễn không xuất hiện, thì bọn họ thật sự có thể sống với nhau đến già, mặc dù có thể sẽ có chút ít tiếc nuối, nhưng nhất định là “Kiếp này an ổn, năm tháng tĩnh lặng sống thật tốt.”

Mà bây giờ, cái mong đợi này bị một âm mưu phá vỡ, có lẽ cô có thể tin tưởng lúc bắt đầu Khang Khang không biết chuyện, nhưng không có cách nào không nghi ngờ Cố Dạ Thâm có tham dự hay không.

Tinh thần đang đờ đẫn hốt hoảng, có người đẩy cửa đi vào, cô chậm chạp ngẩng đầu nhìn tới, sau đó đứng vọt lên: “Cố Dạ Thâm……” Nếu như anh cũng tham gia trong đó, anh nói anh làm tất cả, thì sẽ làm cô khinh thường!

Ánh mắt Cố Dạ Thâm nhìn sang thật sâu, sau khi anh đưa mắt nhìn mấy giây, mới đi tới cạnh bàn làm việc của cô, “Ôn Noãn, có chuyện gì chúng ta về nhà nói, được không?”

Lời nói này, giống như hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ, như nhà trai bắt đầu thỏa hiệp dỗ nhà gái. Nhưng, tất cả không vui dâng lên trong lòng Ôn Noãn khi anh cố nhẹ giọng nói lại tan thành mây khói, đặc biệt là cái câu “Được không” kia, mềm nhẹ đến mức cô không dám mở miệng nói thêm được một câu.

Khỏi cần nói, Cố Dạ Thâm hiển nhiên đã biết cô đang suy nghĩ muốn hỏi cái gì.

Cả một buổi chiều Ôn Noãn đều ngẩn người, trong đầu rối rắm cực kì. Lúc vừa tan làm, Cố Dạ Thâm từ phòng làm việc ra ngoài, cô nhìn về anh, có phải hiện tại có thể về nhà hay không……….. Vậy mà tầm mắt của anh rơi vào bên kia, phân phó Tang Lạc Vi tựa như vẫn đang vội vàng như con quay: “Thư ký Tang, vào báo cáo hành trình ngày mai một chút.”

Ôn Noãn nằm xuống bàn giả vờ ngủ say, năm phút sau, Tang lạc Vi hồi báo xong đi ra ngoài, cô cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, Cố Dạ Thâm đứng ở cửa nói: “Trợ lí Ôn, làm thêm giờ.”

Nhà tư bản cực kì độc ác! Ôn Noãn lần nữa ngồi trở lại chỗ mình, vùi đầu vào bản thiết kế, thật may là đối mặt với cái này cô có thể chuyên tâm. Không biết đã trải qua bao lâu, cô sờ cổ đau nhức vì cúi đầu lâu quá, không thể nói rõ đó là một loại sức mạnh nào lôi kéo, cô bất chợt quay đầu lại nhìn về phía bàn làm việc sau vách kính ngăn cách, cô rõ ràng phát hiện được Cố Dạ Thâm đang đứng ở bên kia vách kính, đôi tay nhàn hạ để ở túi quần.

Anh nhìn cô, mặt vẫn tĩnh lặng.

Tiếp nhận được ánh mắt của cô, trong mắt của anh thoáng qua tia xấu hổ, tiếp theo nhàn nhạt nở nụ cười, sau đó đi ra, “Ôn Noãn, đi thôi.”

Nếu không có người khác ở cạnh, cho dù là ở công ty thì Cố Dạ Thâm đã bắt đầu gọi cô là “Ôn Noãn”, cô không có chút nào cảm thấy không ổn, cũng đã tiếp nhận rồi.

Xe nhẹ nhàng chạy trên đường rực rỡ ánh đèn mới lên, hai người cũng không mở miệng nói chuyện, không gian nhỏ hẹp càng hiện ra □.

Ôn Noãn nghĩ muốn mò mẫm bật chút âm nhạc, nhưng làm thế nào cô cũng không sờ thấy nút bật, cuối cùng cô nổi giận từ bỏ.

Cố Dạ Thâm nhìn thẳng phía trước, sâu thẳm trong mắt anh mơ hồ lóe lên nụ cười, anh tự tay mở nhạc, “Ôn Noãn, cô muốn đi đâu ăn cơm?”

Vừa ăn vừa thẳng thắn?

Mồ hôi rơi, cô như có chút khẩn trương muốn biết, rốt cuộc Cố Dạ Thâm biết cô từ lúc nào! Cô tận lực thể hiện tự nhiên: “Đi cảng cá đi, tôi muốn ăn cá nấu dưa chua.”

“Được.”

Vậy mà cho đến lúc ăn cơm xong, Cố Dạ Thâm cũng không có ý tứ thẳng thắn, chỉ như không có chuyện gì xảy ra giúp cô nhặt xương cá, tùy ý tán gẫu một chút ví như “Ngày mai phải đi siêu thị một chuyến, dầu ăn hết rồi” một ít chuyện nhà, Ôn Noãn cảm thấy, vô hình trung cô bị lừa.

Trải qua một buổi chiều gác chuyện lại khiến tâm tình đang lên của cô bị dập tắt, cô đã không thể thốt ra lời chất vấn. Chính là không hỏi được, cũng không thể bật thốt lên một câu “Anh vì muốn lấy được tôi nên mới hèn hạ thiết kế kế hoạch chia rẽ hôn nhân của tôi”, vậy cũng quá không biết xấu hổ đi.

Về đến nhà, sau khi Cố Dạ Thâm mở máy điều hòa không khí thì trực tiếp đi phòng tắm, Ôn Noãn mở tivi rồi vùi mình trên sa lon, được rồi, mùa hè nóng, cả người đều là mồ hôi, chờ anh một thân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái trở lại sẽ thẳng thắn.

Không bao lâu sau, quả nhiên Cố Dạ Thâm đi ra với một thân nhẹ nhàng khoan khoái, ngại vì hai người không phải là người yêu thân thiết gắn bó, nên ngoại trừ phòng ngủ ra thì tuyệt đối anh sẽ không mặc đồ ngủ ra ngoài, nhiều lắm cũng chỉ tùy ý mặc một áo T shirt cùng quần ngắn rộng rãi thôi.

Lần này, anh mặc một quần dài màu đen, áo sơ mi màu xanh, hai cúc áo gần cổ áo không cài, như ẩn như hiện cơ ngực màu lúa mạch khỏe mạnh trong không khí trong lành, mới tắm xong cảm thấy tóc của anh còn ẩm ướt, nhìn toàn thân có một loại khí chất của đàn ông rất hấp dẫn.

Ừ, mặc chỉnh tề, nên thẳng thắn.

Cố Dạ Thâm ngồi vào bên cạnh cô, mùi sữa tắm lẫn với mùi vị đàn ông sâu kín bay vào mũi cô, cô hít mũi một cái, buồn chán chuyển loạn các kênh để che giấu đi sự khẩn trương vì chờ đợi trong lòng.

Cô ngồi nhịn đến nửa giờ, nhưng anh lại ngồi ở một bên, nửa câu cũng không nói.

Ôn Noãn không khỏi nghiêng đầu nhìn anh, anh như không có chuyện gì xảy ra nhìn lại cô một cái, cầm tay cô lắc, “Ừm, cô còn chưa đi tắm.”

Ôn Noãn chớp mắt hai cái, đứng dậy.

Được, đợi cô cũng tắm xong nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ trở lại sẽ rửa tai lắng nghe.

Nhưng, khi cô tắm xong mùi thơm trên người rất dễ chịu lại lần nữa ngồi trở lại ghế salon, Cố Dạ Thâm vẫn một bộ dáng bình chân như vại, không nóng không lạnh căn bản không tính nói gì, Ôn Noãn bình tĩnh.

Cô bình tĩnh không phải vì không muốn biết, thật sự là vì mắt và mí mắt của cô đã díu vào nhau đồng loạt tác chiến làm cô khổ muốn chết.

Trong lúc cô hoảng hốt, thân thể cô giống như cành liễu, mơ hồ mở mắt ra, thấy đường cong khuôn mặt kiên nghị Cố Dạ Thâm mơ hồ rồi lại rõ ràng, lúc này cô mới ý thức được anh đang ôm cô đi vào phòng ngủ của anh, trong lòng cô giật mình một cái, buồn ngủ nhất thời bị quét sạch, cô giùng giằng muốn xuống, nhưng anh lại thu tay vào chặt hơn: “Ngoan, đừng động.”

Chỉ một câu này, khiến cô giống như bình tĩnh lại, tay vung ở giữa không trung cũng cứng đờ, được anh nhẹ nhàng thả lên trên giường, cô mới nhớ ra thu tay lại.

Cố Dạ Thâm kéo cái chăn ở đầu giường đắp cho cô, lại điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, “Ngủ đi, sáng mai sẽ tới.” Anh vỗ nhẹ vào đầu cô, giống như dỗ một đứa trẻ.

Ôn Noãn đã buồn ngủ, tròn mắt nhìn anh, nơi sâu nhất trong đôi mắt mơ hồ có một tia uất ức, rõ ràng nói có chuyện gì chờ về nhà rồi nói, thế nhưng anh lại giữ vững trầm mặc đến cái gì cũng không nói.

Thì ra lời anh nói cũng không thể nào đáng tin.

Giống như hiểu được ánh mắt của cô, Cố Dạ Thâm nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái vào trán cô, như bươm bướm lướt qua hoa sen, như ánh trăng trong vắt rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, không có quấy nhiễu, không có đắm chìm, cũng không có ham muốn không tốt, chỉ là một sự ấm áp thỏa đáng.

“Ngày mai, ngày mai nhất định nói.” Đôi mắt anh đen như mực nhưng sáng quắc tỏa sáng, “Ngủ ngon.”

Sau khi anh nhẹ nhàng đi ra đóng cửa, nhịp tim của Ôn Noãn vẫn còn đập mạnh và loạn nhịp, nụ hôn này không hề có ý mạo phạm, làm cho cô quên đáp một câu “Ngày mai, ngày mai, còn có ngày mai”, nhưng cô làm sao lại bị lừa như vậy đây? Còn nữa, cô làm sao lại muốn biết đến tột cùng là anh biết cô từ lúc nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play