Sáng sớm Ôn Noãn rửa
mặt xong thì đi từ phòng tắm ra ngoài, cô muốn đến phòng bếp sớm một
chút thì Cố Dạ Thâm ở trên sofa trong phòng khách đang xem tin tức gọi
cô: “Ôn Noãn, cô về phòng lấy túi đi.”
“Sao vậy?” Ôn Noãn nghi ngờ hỏi.
“Cô cứ lấy trước đi.” Cố Dạ Thâm nghiêng đầu hướng về phía phòng của cô.
Hôm nay Cố Dạ Thâm có chút không giống mọi ngày, những thứ khác không nói,
ít nhất thì giọng nói của anh cũng không nhàn nhạt như thường ngày, nó
có một chút cường thế, một chút bá đạo, còn một chút………À dụ dỗ. Ôn Noãn
không hiểu nhưng vẫn trở về phòng cầm túi ra ngoài.
Bước chân Ôn Noãn dừng lại, cô không thể tưởng tượng nổi: “Tổng Giám đốc Cố, giai cấp tư sản cũng không bóc lột người dân lao động như vậy! Chín giờ mới đến giờ làm, hiện tại mới sáu rưỡi………”
“Nhà tư bảo đâu chỉ
muốn bóc lột mỗi thời gian của cô.” Trong mắt Cố Dạ Thâm chợt mơ hồ lóe
lên nụ cười rất nhỏ, thấy cô bất động anh quay người lại bắt lấy cổ tay
cô, “Đi nhanh lên.”
“Cố Dạ Thâm, tôi còn chưa ăn sáng!”
“Ra bên ngoài ăn.”
“Tôi có thể ngồi xe buýt đến công ty mà.” Trước kia đều như vậy.
“……………” Có người lấy trầm mặc làm phủ quyết.
Khi đang nói chuyện thì Ôn Noãn đã bị Cố Dạ Thâm kéo xuống tầng nhét vào
ghế lại phụ xe BMW của anh, anh khom lưng giúp cô cài dây an toàn, động
tác vô cùng lưu loát.
Xe lái ra khỏi Tân Giang Hoa Uyển đi vào
đường thành phố rộng rãi, bình minh chiếu vào kính chắn gió của xe làm
nổi từng đóa từng đóa hoa nhỏ màu vàng, gió bên ngoài cửa xe xuyên vào
mang theo cảm giác mát lạnh của sáng sớm.
Qua một hồi lâu Ôn Noãn mới từ từ hồi tỉnh lại, sau đó cô quay đầu kỳ quái nhìn chằm chằm vào
Cố Dạ Thâm, hôm nay anh có chút khác thường, cũng không còn bảo trì cự
ly tao nhã thích hợp. Cô bất ngờ nhớ tới câu nói trầm thấp tối ngày hôm
trước kia “Tôi sẽ lo lắng”, lúc nghe thấy câu này trái tim của cô giống
như bị tê dại, bây giờ nhớ tới cô cảm thấy mình giống như là có một dòng điện nhỏ chạy khắp người vậy.
Cô suy tư, nhớ lại, cô hoàn toàn không ý thức được mình đã dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm người khác đã lâu.
“Ôn Noãn.” Cố Dạ Thâm chợt kêu tên cô.
“Hả?”
Cố Dạ Thâm nhìn thẳng về phía trước hết sức chuyên chú lái xe, sau đó anh
không nhanh không chậm mở miệng: “Ánh mắt của cô rất ấm áp, nếu cô còn
nhìn nữa tôi sẽ không chịu nổi.”
Ôn Noãn ngẩn ra mới hiểu được
những gì anh nói, nhất thời tai cô đỏ lên, vì thẹn quá nên cô lập tức
dời tầm mắt về phía trước, khi phát hiện tuyến đường xe chạy không phải
là đến công ty thì cô lập tức mượn đề tài này đánh vỡ sự lúng túng của
mình: “Không phải chúng ta đến công ty sao, đây là đi đâu vậy?”
“Tần Kí.”
“Tần Kí?”
“Ừ, nơi đó có món canh ngon nhất Phong Thành này.”
“Nhưng nó ở vùng ngoại ô………..” Ôn Noãn nhắc nhở, “Công ty ở trung tâm thành phố mà.”
“Buổi sáng không bị kẹt xe, đi một vòng rồi quay trở lại cũng được.” Cố Dạ Thâm phản đối.
“Cái này gọi là đi làm sao?” Ôn Noãn nghiêm khắc nghi ngờ không biết anh có mục đích gì.
“Bồi Tổng Giám đốc hóng gió là một phần trong công việc của trợ lý.” Cố Dạ Thâm trịnh trọng trả lời.
Ôn Noãn im lặng triệt để.
Ở Tần Kí ăn hai bát canh xong thì Cố Dạ Thâm trực tiếp lái xe đến nhà máy của Thâm Khang được xây dựng ở vùng ngoại ô, xe dừng lại ở nhà máy thì
Ôn Noãn mới bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra Tổng Giám đốc tới thị sát đột xuất.
Sau khi xuống xe, Cố Dạ Thâm trực tiếp đi vào nhà máy.
Mỗi ngày tại nhà máy thời gian giao ca giữa ca đêm và ca ngày là tám giờ
sáng và sáu giờ tối, thời điểm bọn họ đến khoảng chừng bảy rưỡi sáng,
chính là thời gian nghỉ mỗi ngày của ca đêm, nhà máy to như vậy nhưng
không có một bóng người, có vẻ rất an tĩnh.
Nhưng phần lớn vải vóc hoặc quần áo đều chất đống lộn xộn trên bàn, trên mặt đất khắp nơi cũng đầy vải và giấy vụn.
Cố Dạ Thâm đi tới đi lui các lối nhỏ dò xét một lần, sắc mặt anh đã trầm
xuống, anh không nói một lời đi về phía phòng làm việc của quản lý.
Bảy giờ bốn mươi lăm phút quản lý vẫn chưa đến, cửa phòng làm việc vẫn còn
khóa, bọn họ chờ ở ngoài cửa thì thấy có người lục tục đi làm ở phía
trước, từ xa nhìn thấy bọn họ thì đều rụt cổ chạy về nơi làm việc.
Mấy phút sau, thư ký Đáo đến cung kính mở cửa, mời bọn họ ngồi xuống. Cố Dạ Thâm bảo thư ký giao cho Ôn Noãn một ít báo cáo: “Cô xem một chút xem
có hiểu hay không, nếu không thì hỏi thư ký này.”
Tám giờ kém một phút, quản lý Dương Triệu ưỡn cái bụng lớn khoan thai đi đến, vốn hắn
đang ngang nhiên như vậy nhưng khi vừa thấy Cố Dạ Thâm thì thái độ đã
lập tức thay đổi, ngượng ngùng cười nịnh nọt: “Tổng Giám đốc Cố, hôm nay sao lại tới sớm như vậy?”
Cố Dạ Thâm đứng lên cũng không nhìn
hắn, mặt không chút thay đổi mở miệng: “Vệ sinh nhà máy cần phải tăng
cường, bẩn, loạn. Về sau mỗi tuần tôi sẽ đến một lần.”
Anh nói xong liền đi, không để ý tới quản lý Dương đang khom lưng, cúi đầu lau mồ hôi lạnh.
Ôn Noãn vội vàng đi theo, cô thầm than: Lời ít ý nhiều của lãnh đạo mặt lạnh thật tốt.
Ngồi lên xe, Cố Dạ Thâm lại không nhanh không chậm phun ra một câu: “Về sau, mỗi tuần có thể tới Tần Kí ăn canh một lần rồi.”
Ôn Noãn kinh ngạc quay đầu lại thấy khóe miệng anh chứa đầy ý cười thì
nhất thời mặt cô đầy vạch đen. Anh rốt cuộc là đi thị sát công việc hay
là tới Tần Ký anh canh đây?
Tới công ty đã gần chín giờ. Ôn Noãn
muốn xuống xe ở trạm xe buýt nhưng Cố Dạ Thâm không đồng ý nên anh trực
tiếp lái xe đến bãi để xe công ty.
Ôn Noãn nhắm mắt cùng anh vào
thang máy, đứng trong thang máy có không ít các cô gái trẻ, bọn họ đi
vào thì ánh mắt của mọi người cùng đều nhìn qua, cô quẫn bách giống như
bị mọi người nhìn thấy hết bên trong mình.
Mọi người liên tiếp
nói “Chào Tổng Giám đốc”, vẻ mặt của Cố Dạ Thâm vẫn tự nhiên gật đầu ra
hiệu, thuận tay đưa công văn cho Ôn Noãn với thái độ giải quyết việc
chung: “Trợ lí Ôn, phiền cô mang vào phòng làm việc, riêng báo cáo mới
lấy từ nhà máy bên kia thì chỉnh sửa xong rồi trưa mang đến cho tôi.”
Thang máy dừng ở một tầng nào đó thì anh đi ra ngoài, sau đó có tiếng hít khí trong thang máy, các cô gái không nhịn được bắt đầu nghị luận ầm ĩ. Ôn
Noãn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sức quyến rũ của Tổng Giám đốc thật
không phải là chuyện đùa.
Thứ hai luôn là ngày bận nhất, các bộ
phận đều đưa tài liệu về cần cô nhanh chóng sắp xếp trình lên bàn Tổng
Giám đốc, Ôn Noãn tốn gần một canh giờ mới sửa soạn xong hết rồi gõ cửa
đi vào.
Cố Dạ Thâm đang sử dụng máy vi tính, Ôn Noãn lặng lẽ
không tiếng động đem tài liệu đã phân loại đặt ở trên bàn làm việc của
anh. Cô đang chuẩn bị rời đi thì Cố Dạ Thâm gọi cô lại: “Trợ lí Ôn, cô
tới đây một chút.”
Ôn Noãn đi tới, trên màn hình máy tính cô nhìn thấy một bức tranh phác họa đơn giản một nam, một nữ ngồi bên cạnh bàn ở Tiểu Phương, một người đang múc canh đưa lên khóe miệng, trên bàn còn
có hai cái lồng đựng thức ăn đang lượn lờ bốc khói, nhìn rất giống tình
cảnh cô và anh sáng nay ở Tần Kí. Cô không nhịn được mặt đầy vạch đen:
”Tổng Giám đốc Cố…………”
Cố Dạ Thâm vừa lòng dựa lưng vào thành ghế: “Trang phục của cô đã tìm được chủ đề chưa?”
“À?” Suy nghĩ nhảy đột ngột như vậy làm Ôn Noãn không thích ứng kịp, cô sửng sốt một chút mới trả lời. “Đầu tiên mới đang suy nghĩ, cũng có liên
quan tới đồng thoại.”
“Ừ.” Cố Dạ Thâm gật đầu, “Cô có thể thêm một ít chi tiết của cuộc sống, ví dụ như cái này.” Anh chỉ vào màn hình máy vi tính.
Ôn Noãn lập tức hiểu ra, nhưng là, “Tôi không có nhiều kinh nghiệm trong
phương diện này.” Những ngọt ngào, tốt đẹp liên quan đến Đồng Diệu hầu
như đều làm cô đau lòng, nhưng nếu như không có đi sâu vào thể nghiệm kỳ cảnh thì thiết kế được tác phẩm cũng sẽ thiếu đi linh hồn của nó.
“Không sao.” Cố Dạ Thâm thản nhiên nói, “Tôi dẫn cô đi thể nghiệm.”
“A ha?”
Cố Dạ Thâm liếc cô cười, “Thật ra thì không nhất định phải tự mình thể
nghiệm, chúng ta có thể đi quan sát người khác. Tôi rất coi trọng sản
phẩm mới này, nếu có thời gian chúng ta có thể cùng nhau đi nhiều nơi
các cặp tình nhân hay đi. Cô không phải vội, cứ từ từ đi, nghỉ ngơi
dưỡng sức mới có thêm sức bật.”
Ôn Noãn trở nên sáng tỏ thông suốt.
Thời gian buổi sáng còn sót lại cô đem chút suy nghĩ vụn vặt và ý tưởng thể hiện lên trên giấy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cô không hề hay biết đã đến thời gian ăn trưa,
đến lúc phát hiện ra bụng mình đói thì giờ làm việc đã đến, cô cũng lười ra ngoài đi ăn.
Một hộp tiện lợi màu trắng xuất hiện trước mặt
thì Ôn Noãn mới ngẩng đầu lên, Cố Dạ Thâm dường như cười: “Vì công việc
mà mất ăn mất ngủ, tinh thần đấy có thể khen ngợi, phần thưởng là một
hộp tiện lợi.”
Tang Lạc Vi cười nhỏ đẩy cửa đi vào, “Ôn Noãn, cô nhìn xem tôi mang đến cho
cô cái gì? Tôi biết ngay cô vội vàng thiết kế sẽ quên mất cái bụng……..”
Cô hào hứng vừa nói vừa đưa ra hai hộp tiện lợi, đến lúc nhìn thấy Tổng
Giám đốc đại nhân cũng đưa một hộp tiện lợi cho Ôn Noãn ăn thì giọng nói lập tức ngừng lại.
Ôn Noãn đầy mồ hôi, Cố Dạ Thâm thì bình tĩnh, ưng dung: “Thư ký Tang đến rất đúng lúc, tập đoàn Cao Tằng buổi sáng
mới vừa quyết định tiến quân vào lĩnh vựa bất động sản, tạm thời trong
thời gian này tôi sẽ làm thêm giờ, cô phải ở lại theo nên chuẩn bị sớm
nhé.”
Tang Lạc Vi cảm thấy lông mày của mình đều đang co giật, cô mới tiêu dao chưa đến hai mươi ngày đã bị đẩy mạnh vào nước sôi lửa
bỏng sao? Cô nghĩ Tổng Giám đốc đại nhân gần đây tâm tình không tệ, nét
mặt bây giờ cũng không còn nghiêm túc, lạnh lùng nữa, vì vậy cô cẩn thận đánh bạo: “Tổng Giám đốc, thương lượng được không?”
Cố Dạ Thâm hơi nhíu mày ý bảo cô nói.
Tang Lạc Vi hít sâu lấy dũng khí: “Tổng Giám đốc có thể tạm thời khi anh nói câu vừa rồi kia coi như tôi chưa nghe rõ, tôi hiện tại muốn xin có thời gian để yêu đương được không?” Cô nói một hơi sau đó chờ phản ứng của
Cố đại nhân.
Ôn Noãn ở một bên lại lần nữa không phúc hậu cười ra tiếng, bình thường lúc Tang Lạc Vi chưa có bạn trai khi bực tức nhất
đều muốn nói một câu xin thời gian để yêu đương với Tổng Giám đốc, lúc
này cuối cùng cô ấy cũng có dũng cảm nói lên.
Cô vừa cười! Tang
Lạc Vi đã buồn bực ngó qua, sau đó mắt từ từ sáng lên, bỏ lại một câu
với Tổng Giám đốc đại nhân “Ngoại giao đàm phán mười phút” liền chạy tới chỗ cô, mặt cười lấy lòng: “Ôn Noãn, cô không có chuyện chung thân đại
sự cần giải quyết đúng không? Tôi đổi giờ làm thêm cho cô có được không? Dĩ nhiên tất cả tiền lương làm thêm giờ của tôi đều thuộc về cô! Còn
nữa, ban ngày cô đem tất cả mọi việc của mình giao hết cho tôi, cô có
thể an tâm làm thiết kế.” Sau đó cô ấy đem hộp tiện lời đẩy đến. “Cô ăn
cái này đi, cái này tương đối dễ ăn, là cơm sườn thượng hạng……”
Ôn Noãn cảm thấy việc này của cô ấy rất gây phiền toái cho mình, mặc dù cô ấy không làm thêm công việc ban ngày của cô cũng không sao cả, dù sao
thì cô đi về cũng không có việc gì để làm, chỉ là, “Tôi sợ sẽ không ứng
phó được nha.” Đối với Tang Lạc Vi, cô thật sự khâm phục, một người gần
như làm hai công việc vậy mà lại làm đâu vào đấy, bận nhưng mà không
loạn, mặc kệ là công việc nội bộ hay bên ngoài thì cô ấy đều xử lý mọi
việc vô cùng tốt đẹp. Nếu đổi lại là cô thì cô khẳng định mình sẽ đau
đầu nhức óc mất.
“Không có vấn đề gì!” Thấy cô không có một mực
từ chối, Tang Lạc Vi lấy lại tinh thần, “Thật ra thì làm thêm giờ cũng
không có việc gì đặc biệt, chỉ là ở bên ngoài đợi khi có yêu cầu, tôi có thể cố gắng chuẩn bị trước những thứ buổi tối Tổng Giám đốc tăng ca
cần, cô nhất định có thể ứng phó được. Cô có thể thương xót, tội nghiệp
tôi không, đến bây giờ tôi cũng mà nói với người bạn trai, tôi sẽ lập
tức bị đá mất……………”
Cuối cùng Ôn Noãn cũng không nhịn được sự đeo bám dai dẳng cũng như vẻ vô lại nhiệt tình của cô ấy làm người ta không thể cự tuyệt lại được. Cô đồng ý làm Tang Lạc Vi mừng rỡ lập tức trở về phòng làm việc của Tổng Giám đốc đại nhân.
Cô đẩy ra một khe
cửa, thò nửa đầu vào: “Báo cáo Tổng Giám đốc, đàm phán ngoại giao đã
xong, trợ lí Ôn đã đồng ý thay thế tôi làm thêm giờ, ngài có đồng ý
không ạ?”
“Chuẩn tấu.” Cố đại nhân không ngẩng đầu lên đã sảng khoái đồng ý. Anh biết sẽ như thế này.
“Tổng Giám đốc ngài thật có nhân tính.” Tang Lạc Vi kích động đi ra ngoài,
đột nhiên cô lại thấy nghi hoặc, Cố đại nhân đồng ý như vậy có quá thuận lợi không! Vì sao anh không sớm chỉ định trợ lý Ôn! Cô ngắm nhìn trong
phòng làm việc qua nửa cánh cửa đang hé, rồi lại ngó Ôn Noãn đang ăn cơm hộp, trong đầu cô “Đinh…….” Một cái, quầng sáng hiện ra, cô bật thốt
lên một câu: “Ôn Noãn, cô cùng Tổng Giám đốc có □!” Giọng nói của cô khá lớn mà âm thanh lại chính nghĩa nghiêm lời.
Ôn Noãn đúng lúc ăn
xong cơm, đang nghiêng người ném hộp tiện lợi vào xọt rác, bị một câu
sấm sét từ bên ngoài này của cô ấy giáng xuống, trượt chân, “Loảng
xoảng…………” một tiếng cô từ trên ghế té xuống, cô ngã trên mặt đất giống
như bị kinh sợ trợn to mắt, chậm chạp một chút mới từ từ đứng lên: “Lạc
Vi, không nên đùa giỡn như vậy…..” có □ cần tiến hành trong phòng như
vậy sao?
Mà lúc cô rơi xuống đất thì Cố Dạ Thâm ở bên trong phòng làm việc đang uống nước đồng thời “Phụt….” một tiếng, màn hình máy tính chịu đầy đau khổ.
Cho dù phát hiện ra manh mối gì thì có thể dùng danh từ nghiêm trọng như thế sao!
Thật ra thì làm thêm giờ không hề có việc gì, cô chỉ cần thỉnh thoảng giúp
anh một tay tìm tài liệu, lên mạng tra tài liệu, cũng không tốn quá
nhiều thời gian, mỗi ngày chỉ khoảng chừng sáu rưỡi đến bảy giờ là đã
xong, chỉ thỉnh thoảng mới hơn mười giờ.
Tang Lạc Vi từ xa bay
đến một câu “Sấm sét” làm Ôn Noãn theo bản năng nghĩ ngợi chuyện giữa cô và Cố Dạ Thâm, bọn họ như bèo nước gặp nhau lúc trên máy bay đi
Hokkaido Nhật Bản, sau khi trở về lại trùng hợp làm hàng xóm của nhau.
Lúc đầu anh với cô luôn tao nhã, lịch sự, sau này dần dần quen thuộc thì anh càng chiếu cố cô hơn. Sau sự thất bại của cuộc thi thiết kế, anh
lại lấy danh nghĩa làm trợ lý Tổng Giám đốc mà điều cô tới phòng làm
việc để phát triển sản phẩm mới………..
Buổi tối làm thêm giờ Ôn
Noãn nghĩ tới những điều này không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh, cái này
là □, chính là như vậy mà luyện thành sao?
Chuông điện thoại trên bàn làm việc reo, Ôn Noãn bắt máy, bên trong truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cố Dạ Thâm: “Trợ lí Ôn, cô lên mạng kiểm tra
cho tôi bất động sản ở Phong Thành của tập đoàn W.D”
“Vâng Tổng Giám đốc.” Ôn Noãn để điện thoại xuống bắt đầu kiểm tra.
Thái độ anh đối với cô giống cấp trên đối với cấp dưới như vậy mà Tang Lạc
Vi lại cho là có □, liên tưởng của cô ấy thật sự cường hãn.
Cố Dạ Thâm mệt mỏi dựa vào ghế, tầm mắt của anh rơi trên tấm vách thủy tinh,
vị trí ngồi này của anh vừa có thể nhìn thấy bóng lưng của Ôn Noãn bên
ngoài, phòng bên ngoài không bật đèn, màn hình máy tính phát ra ánh sáng u ám nhàn nhạt làm hình dáng của cô nổi bật lên vẻ dịu dàng, duy mĩ.
Ngoài công việc ra anh đều nhìn cô như vậy qua vách kính, anh nhớ tới cô gái ở thời khắc bảy năm trước, mặc dù năm nay mùa xuân đến sớm nhưng cô chưa
bao giờ từng ở bên cạnh anh, thậm chí là không biết sự hiện hữu của anh.
Có lúc anh cảm thấy điều này thật khó tin, dù là như vậy thì anh cũng vẫn kiên trì canh gác cô nhiều năm như vậy.
Âm thanh nhắc nhở có email đã quấy rầy suy nghĩ ngắn ngủi của anh, anh mở
ra nhìn thì thấy là tài liệu anh vừa mới cần, liệt kê rất tường tận, cụ
thể.
Anh mất nửa giờ mới viết xong báo cáo phân tích, tắt máy
tính rồi ra khỏi phòng làm việc. Anh đứng ở cửa lại ngẩn ngơ, Ôn Noãn
đang ngồi đối diện với máy tính lặng lẽ rơi lệ.
Anh cau mày, mím
môi một cái, định tiến lên, nhưng cuối cùng anh lại lặng lẽ lui về sau,
đứng ở vách kính ngăn anh thấy trên màn hình máy tính của cô là hình một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta có một đôi mắt đặt biệt đen, hình dáng
thanh tú, nhẹ nhàng, toàn thân anh mặc áo trắng không dính một hạt bụi
nào đang giơ máy ảnh chụp hoa anh Đào đang bay lả tả trong không gian.
Anh biết người này.
Đồng Diệu.
Cuối cùng cô cũng không thể có được nhưng lại vẫn nhớ mãi không quên người mình yêu.
Anh đau lòng, xoay người lại cầm ly thủy tinh trên bàn ném vỡ, anh tận lực
khiến nó tạo ra âm thanh lớn, sau đó anh ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh
vỡ, tổng cộng mất hai mươi phút mới dọn dẹp xong.
Anh đi ra quả
nhiên thấy Ôn Noãn đã lau đi nước mắt trên mặt, anh làm bộ như không
nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của cô, anh chỉ thoáng liếc nhìn cô đang lùi
về phía sau, “Ôn Noãn, tan làm rồi, về thôi.”
Ôn Noãn cúi
đầu thấp xuống, “Tôi muốn ngồi một lúc nữa, anh đi trước đi.” Cô mới vừa tra tài liệu phạm vi bất động sản của tập đoàn W.D, cô phát hiện ra
Tổng Giám đốc Trần Nguyên Dã huyền thoại cũng tốt nghiệp ở Phong Đại,
tập đoàn Võng Hiệt Thương liên kết với mạng lưới tập đoàn Phong Đại Giáo Viên, cô tiến vào, đăng ký với tài khoản chưa từng dùng, sau đó cô vào
trong album ảnh và thấy đại đa số hình ảnh đều liên quan tới Đồng Diệu,
tất cả đều là ảnh bọn họ trong đại học từng chút một, lần đầu hai người
không hẹn mà cùng giơ máy ảnh lên chụp đối phương ở dưới cơn mưa hoa anh đào cũng ở đó.
Cô nhìn một chút đã không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt. Nếu như không phải là ở trong phòng làm việc truyền đến âm thanh
tiếng cốc thủy tinh rơi võ thì cô sẽ nhìn nữa, và dĩ nhiên sẽ lại khóc
đến mức không thể kiềm chế được.
Tâm tình hiện tại của cô vẫn như cũ không thể bình phục hoàn toàn.
Cô cho là Cố Dạ Thâm sẽ rời đi, thế nhưng anh lại đi tới chỗ cô, trực tiếp tắt máy tính và kéo cô đứng lên: “Có chuyện gì ngày mai xử lý.”
Ôn Noãn đành bất đắc dĩ miễn cưỡng sắp xếp lại tâm tinh của mình. Ngồi lên xe cô liền dựa vào ghế ngồi giả vờ ngủ say, kể từ sau khi tăng ca đã
trở thành thói quen thì mỗi ngày cô đều ngồi xe của Cố Dạ Thâm đi nhờ về nhà.
Xe chạy nhẹ nhàng trên đường, bên trong xe bật âm nhạc chầm chậm thư thái, không biết cô mơ màng trong bao lâu thì xe dừng lại, Cố
Dạ Thâm nói nhỏ bên tai cô: “Ôn Noãn đến nơi rồi.”
Ôn Noãn mở mắt ra thì phát hiện xung quanh là bầu trời lấp lánh ánh sao, cảnh vật lại rất xa lạ, “Đây là nơi nào?”
“Xuống xe thôi.” Cố Dạ Thâm nhàn nhạt mở miệng cũng không trả lời cô ngay.
Ôn Noãn nhắm mắt theo sau anh đi vào một cửa hàng được đặt tên là “Vong
Xuyên”, có một cô gái thanh lệ, xinh đẹp tươi cười tiến lên đón: “Cố
tiên sinh, Cố phu nhân, hoan nghênh hai người hạ cố đến chơi.”
Vẻ mặt Ôn Noãn hốt hoảng khi nghe cô gái kia gọi như vậy, cô nhất thời có
chút tỉnh táo, vừa muốn mở miệng phủ nhận thì Cố Dạ Thâm đã gật đầu tỏ ý với cô gái: “Lạc phu nhân, Lạc tiên sinh có ở đó không?”
“Ở đây, mời qua bên này.” Lạc phu nhân đưa tay ý mời bọn họ lên trên lầu.
Ôn Noãn không giải thích được nên dõi mắt quan sát trong cửa hàng, chỉ có
mấy ghế sofa, cô nhìn không ra là quán kinh doanh cái gì. Tâm tình của
cô vẫn xuống thấp, cô không quan tâm đi tìm tòi nghiên cứu nữa mà đi
theo lên tầng trên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT