Sau khi kết hôn Đường Tử Khoáng quả thực đem phần lớn sức lực dùng cho công việc, nhưng dù vậy, nếu không có ra ngoài đi công tác cùng xã giao, hắn mỗi ngày rất đúng giờ về nhà, cùng cô dùng bữa tối. Sau đó cô ở phòng bếp dọn dẹp, hắn ở phòng khách xem một chút tin tức trong ngoài nước hoặc là sẽ ở thư phòng bận rộn với công việc.
Ba tháng mới cưới, hắn có thể ngủ thiếp ở thư phòng, sau đó từ từ bắt đầu cùng cô ngủ chung, trên người tuyệt sẽ không có mùi nước hoa của người phụ nữ khác.
Sau khi cưới cô đáp ứng yêu cầu của mẹ chồng là không có tiếp tục đi làm, hoàn toàn ở nhà giữ chức phận người phụ nữ của gia đình. Buổi tối nghênh đón hắn trở về, sáng sớm đứng ở cửa cùng hắn nói gặp lại sau.
Ngày ngày trôi qua quá ôn hoà tốt đẹp.
Cô là một phụ nữ biết nấu ăn lại rất ngon, Đường Tử Khoáng thường xuyên khen không dứt miệng, hay nói đùa: “ Dạ dày của tôi đã bị em bắt giữ chặt chẽ, bên ngoài này đồ ăn khách sạn cao cấp vậy mà rốt cuộc không làm sao để khiến tôi thèm ăn !”
Cho dù bất đắc dĩ đi xã giao, hắn cũng là muốn trở về ăn một chút .
Đối với cuộc sống như thế, Đường Tử Khoáng từng nói:“ Mỗi đêm khi xe chạy đến cửa tiểu khu, nhìn đến ngôi nhà thuộc về mình nơi có ngọn đèn phát sáng đang chờ mình , một bóng dáng bận rộn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, có đôi khi mong rằng năm tháng yên lành tốt đẹp như vậy sẽ là cả một đời. Kỳ thật ngẫm lại một chút thì hai người, một ngọn đèn, một bàn thức ăn nóng hổi, một cái giường ấm áp, thế giới này cũng chính là chỉ cần như thế. Chúng ta như vậy, thật ra so với người khác cũng không quá kém.”
Ôn Noãn cũng cho là bọn họ như vậy đúng là không kém ai. Chẳng qua là số mạng kỳ diệu như thế. Cô không nghĩ tới, ban đầu người tên Tâm Duyệt kia là cô gái tuyệt tình rời đi, đưa đẩy cô cùng Đường Tử Khoáng đi đến hôn nhân. Khi cô ta trở về, không ngờ thành nguyên nhân để Đường Tử Khoáng muốn cùng cô ly hôn.
Đêm đó cũng giống như những ngày thường, Ôn Noãn nấu rất nhiều thức ăn ngon, chờ đợi Đường Tử Khoáng đúng giờ trở về. Nhưng mà hắn một đêm chưa về, điện thoại di động tắt máy, cũng không có giống như mọi khi gọi điện về báo cho cô biết không cần chờ. Sáng sớm hôm sau khi cô tỉnh lại, Đường Tử Khoáng vẫn mặc nguyên áo khoác ngày hôm qua đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ, nuốt vân phun vụ,
“Đường Tử Khoáng.” Cô mơ mơ màng màng gọi hắn,“Anh trở về khi nào?”
Đường Tử Khoáng chậm rãi xoay người, ánh sáng mờ tối, vẻ mặt của hắn không rõ ràng lắm, nhưng vẫn nhìn ra rất ngưng trọng:“Đứng lên đi, tôi làm bữa sáng.”
Thời tiết ngày lạnh, Ôn Noãn thường nán lại cuộn mình trong chăn không muốn đứng lên, Đường Tử Khoáng cũng dung túng cô, tự mình chuẩn bị bữa sáng, hắn nấu cháo hạt sen bát bảo thật thơm rất nhu rất nhuận thoạt nhìn ngon miệng, cháo này cần nấu với lửa nhỏ nên phải thật kiên nhẫn.
Buổi sáng hôm ấy, vẫn như thế một nồi cháo hạt sen bát bảo nóng hôi hổi, Ôn Noãn uống vào trong lòng thấy ấm áp dào dạt .
“Ôn Noãn, chúng ta ly hôn đi.” Ngồi ở đối diện Đường Tử Khoáng bỗng nhiên mở miệng, thanh âm nặng nề .
Ôn Noãn ngạc nhiên ngẩng đầu, cơ hồ là phản xạ có điều kiện thốt ra:“Vì cái gì?”
Đường Tử Khoáng mi tâm khẽ nhíu, đứng dậy đi đến trước cửa sổ phòng ăn, đưa lưng về phía nàng, thanh âm hắn nhẹ truyền đến:“ Trước lúc kết hôn em đã từng nói, nếu có một ngày cơ thể của tôi không thể đối với em trung thành , chúng ta hảo tụ hảo tán.”
Ôn Noãn buông thìa trong tay, ngơ ngác ngồi ở trước bàn ăn, lặng im .
“Là Tâm Duyệt đã trở lại.” Đường Tử Khoáng kiên nhẫn giải thích,“Năm đó lý do cô ấy rời đi đều là lấy cớ. Cô ấy mắc bệnh ung thư vú, phải làm giải phẫu cắt bỏ, cô ấy không thể dùng thân thể không trọn vẹn mà theo tôi kết hôn. Cô đi đến nước Mĩ là vì để mổ, sau đó lại biết là chẩn đoán sai. Cô ấy từng trở về, tôi cũng đã cùng em kết hôn. Hiện tại cô ấy lại quay về, chỉ muốn nhìn xem tôi sống có hạnh phúc hay không. Ôn Noãn, tôi còn yêu cô ấy, cô ấy không có trách tôi phản bội cô ấy.”
Một lần chẩn đoán sai làm rối loạn cả một cuộc hôn nhân, Ôn Noãn chậm rãi thở ra một hơi, đứng lên dọn dẹp bàn ăn,“Tôi tối nay sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn.”
Tuy rằng cùng Đường Tử Khoáng kết hôn không tồn tại tình yêu, nhưng hai năm sớm chiều ở chung, nàng cũng đã dần dần thói quen có hơi thở hắn ở bên gối, ỷ lại hắn ôm ấp ấm áp, không có chút dự báo nào về việc ly hôn. Tuy rằng không có đau triệt nội tâm, nhưng cảm giác lồng ngực như bị bóp nghẹn hít thở không thông.
Mà lúc trước nói “Hảo tụ hảo tán” lại là chính mình.
Buổi tối Đường Tử Khoáng trở về, sau khi hai người giống như cũ cùng nhau ăn qua bữa tối, Ôn Noãn mở miệng:“ Anh chuẩn bị đơn ly hôn đi.”
“Được.”
“Nhưng là, có thể hay không trước hết đừng nói cho hai bên cha mẹ?” Ôn Noãn còn nói thêm, Đường mẫu rất thương yêu cô, đối đãi với cô giống như con gái ruột, cô không đành lòng làm cho bà rơi lệ thất vọng. Mà cha mẹ của chính mình, cô cũng thật sự không hy vọng bọn họ lại bận tâm.
“Có thể.”
Vì vậy, một cuộc hôn nhân cứ như thế lặng lẽ đi đến kết thúc , đã từng ấm cúng bên nhau giờ đây đều như gió xua tan sương mù.
Bên ngoài khách sạn mưa vẫn còn đang tí ta tí tách rơi xuống đất, Ôn Noãn duy trì tư thế như cũ ngồi ở trên giường, nỗi lòng giống như bầu trời xanh xám ở ngoài cửa sổ kia, là một dạng đè nén, nặng nề.
Ban đầu coi như nguyện ý nhưng cũng không có thể được trọn vẹn cả đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT