Sáng sớm, mặt trời mùa hè đã sớm chiếu qua kính của cửa sổ vào gian phòng, Ôn Noãn bị một hồi chuông báo dồn dập đánh thức. Cô mơ màng mở mắt ra thấy căn phòng lộn xộn, giấy A4 trắng vương khắp nơi, nhìn lại mình, hẳn là cô ngủ ở trên sàn nhà. Lúc này cô mới nhớ tới tối hôm qua sau khi về đến nhà cô liền chui vào phòng mình đem ý tưởng cũng suy nghĩ vẽ ra giấy, mãi cho đến ba giờ sáng cô mới không chống đỡ được mà nằm xuống đất ngủ. Bản thiết kế mới thiết kế được một nửa, buổi tối cô vẫn còn phải tiếp tục chiến đấu hăng hái rồi.

Cô dọn dẹp phòng xong mới đi ra rửa mặt, ra khỏi cửa phòng cô liền thấy Cố Dạ Thâm đang ở cửa đổi giày chuẩn bị đi làm. Nghe được tiếng vang anh quay đầu lại thấy cô như còn đang buồn ngủ, chân đi không, đầu tóc rối bời đang đắm chìm cho ánh mặt trời tràn ngập trong phòng, nhưng lại có một vẻ đẹp xốc xếch rất khác biệt. Ánh mắt anh như biển, nụ cười nhàn nhạt ẩn hiển ở khóe môi, “Cô đã dậy.”

“Vâng.” Ôn Noãn gật đầu, cô đưa tay che miệng không được lịch sự lắm ngáp một cái, thấy tay anh đã cầm cánh cửa, cô liền đi vài bước đứng bên cạnh sofa, “Tối qua, cảm ơn anh.”

Tối hôm qua cô toàn tâm toàn ý vào bản thiết kế, căn bản cơm tối cũng không quan tâm, anh nấu đồ ăn ngon rồi gọi cô cùng ăn, linh cảm của cô đang tốt nên lấy lý do lúc nãy ăn quá nhiều ô mai nên uyển chuyển khước từ. Đến mười hai giờ, cuối cùng bụng cô cũng sôi lên ùng ục phản đối cô mới tạm thời để bản thiết kế trong tay xuống chuẩn bị kiếm chút đồ để ăn. Đến phòng khách lại phát hiện đèn phòng bếp vẫn còn sáng rõ, Cố Dạ Thâm đang ở dưới bếp dọn dẹp, nhìn thấy cô anh liền làm thêm một bát mì trứng gà nữa, rất ngon miệng. Người đàn ông này hình như làm cái gì cũng tốt, lúc ấy cô đã nghĩ như vậy.

Lời nói lễ độ như vậy làm ánh mắt Cố Dạ Thâm dần ảm đạm nhìn cô một cái, tầm mắt anh dời đi quyét qua bụng cô, ánh mắt nhanh chóng lạnh lẽo, hơi gật đầu: “Không cần phải khách khi như vậy, chỉ là chăm sóc lẫn nhau thôi.” Giọng nói của anh lạnh nhạt hẳn, anh dùng từ lưu loạt, ngắn gọn, giọng nói chưa dứt người đã ra tới cửa, bước chân có vẻ vội vàng.

Ôn Noãn nghiêng đầu một chút, chăm sóc lẫn nhau sao? Có cần lẫn nhau sao? Có lúc nào anh cần cô chăm sóc sao? Hình như cho tới giờ đều là anh quan tâm tới cô, thậm chí là chiếu cố. Cô cảm thấy kinh hãi một trận, chẳng lẽ…. Có thể thái độ lạnh nhạt lúc nãy của anh lại làm cô từ từ thoải mái.

Chắc là do ảo giác của mình, anh cũng không có gọi cô là Ôn Noãn, anh chăm sóc cô cũng chỉ là nhân tiện mà thôi, cũng như một cái nhấc tay, hàng xóm làm như vậy cũng là đương nhiên, lần đầu bọn họ gặp mặt là ở trên máy bay đi Hokkaido….

Ừ, đúng vậy, chính là như vậy, không có chuyện gì khác xảy ra cả!

Cô rửa mặt xong liền đến công ty. Vừa vào phòng thiết kế, Chân Điềm Điềm đã chạy tới cười hì hì, “Chị Ôn, xem ra tinh thần sáng nay của chị rất sảng khoái nha, nhất định là vì tác phẩm dự thi đã chuẩn bị xong rồi!”

“Tinh thần sảng khoái sao?” Ôn Noãn liếc xéo cô ấy một cái, “Có như vậy sao?” Thấy cô ấy mạnh mẽ gật đầu, cô mỉm cười, “Vẫn chưa chuẩn bị xong, nhưng đã có mục tiêu rồi.”

“Có thể tiết lộ cho em biết chủ đề chị lựa chọn được không?” Chân Điềm Điềm với dáng vẻ hiếu kỳ ghé vào tai cô nói nhỏ, “Dù sao hai chúng ta cũng không cần cạnh tranh nhau.”

Đúng là không cần, Chân Điềm Điềm cũng tốt nghiệp ở học viện thời trang Phong Đại, ở bộ phận phòng thiết kế trừ chủ trì thiết kế ra thì cô là thiết kế có thực lực được xem trọng nhất. Cô phụ trách thời trang dạo phố “Ai da” và thiết kế phó thời trang “Yêu nha” của Thâm Khang. Trước mắt mà nói, hai người ở đây là không cùng đẳng cấp.

Ôn Noãn cười thần bí “It's secret!” Châm Điềm Điềm đánh cô, cô cười nhẹ, nói nhỏ, “Điềm Điềm, quy định của cuộc thi thiết kế quy định những người có chức danh thiết kế rồi thì không thể chỉ bảo cho người dự thi, nếu không sẽ bị phạt, chị không thể để em bị nghi ngờ được.”

“Chỉ có chị là chấp hành đúng quy củ thôi.” Châm Điềm Điềm liếc cô cười, tiếp theo là giọng nói khinh thường, “Ra khỏi công ty những thứ kia có giao dịch ở sau lưng thì ai biết được! Chỉ là….” Cô híp híp mắt nhìn Ôn Noãn, “Biết đâu em còn chưa đủ tư cách chỉ bảo cho chị ấy chứ!”

Trong mắt Chân Điềm xẹt qua một tia sắc nhọn, khóe môi cười hình như trong nháy mắt trở nên đắc ý, Ôn Noãn ngẩn ra, nháy mắt mấy cái lại chỉ thấy khuôn mặt hài hước của cô ấy, thì ra là nói giỡn. Cô cười đẩy cô ấy ra ý bảo cô ấy chú ý phía cửa, Chủ quản Tạ Trăn Sinh đang đứng ở đấy, Chân Điềm Điềm le lưỡi một cái, lặng lẽ chạy về chỗ của mình.

Bên cạnh có người nén tới ánh mắt xem thường, xem thường Ôn Noãn. Chân Điềm Điềm đối với một người làm việc vặt như cô cực kì thân thiết, cho nên làm các đồng nghiệp khác bất mãn. Cô chỉ cảm thấy buồn cười, có người nói nhìn bề ngoài Chân Điềm Điềm là người không tim, không phổi, đối với ai cũng thân mật cười hi hi ha ha, nhưng trên thực tế lại là người rất có tâm cơ, cô cũng chỉ cười vì nếu là người có tâm có thì sẽ không đem tâm cơ đặt lên người không quan trọng.

Mà cô chính là cái người không quan trọng đấy, ít nhất hiện nay là như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play