Thực chất tính tình bên trong cô là loại việt tỏa việt dũng (không nhảy qua được lại càng quyết tâm) sự không cam lòng càng kích thích cô đấu trí mãnh liệt, cho dù nhất thời có chút chưa thể vượt qua, cô lấy Nam Phong Lâm làm mục tiêu từng bước, từng bước tiến cũng có thể!
Tám giờ tối, tòa cao ốc của tập đoàn Thâm Khang hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đã tan làm, trên bàn làm việc bừa bộn, Ôn Noãn vẫn nằm bò ra xóa xóa, sửa sửa. Một tuần này cô đều cẩn thận nghiên cứu mấy tờ bản thảo của Nam Phong Lâm, cô đoán lúc cô ấy lý niêm thiết kế cũng giống cô thiết kế lúc này lúc giãi bày nội tâm cũng cùng ý nghĩa, sau đó dựa vào sự hiểu biết của chính mình tranh luận mới tạo lên được khái niệm thiết kế mới một lần nữa.
Vậy mà một tuần lễ trôi qua, cô không thiết kế được tác phẩm mình hài lòng, cuối cùng, muốn vượt qua cũng như phá vỡ mạch sáng tác mấy bản thảo này của Nam Phong Lâm, không kể đến cuộc đời cô hoang phế bảy năm, ban đầu có thể nói là tay mơ, cô trong khoảng thời gian ngắn là có thể làm được sao.
Đang vẽ, Ôn Noãn ngừng bút, thất bại, mệt mỏi cô gục xuống bàn, cô đánh giá bản thân quá cao rồi. Lúc ở trường thiết kế thời trang Phong Đại, mặc dù cô từng đứng thứ ba mươi hai trong cuộc thi Kim Tưởng của giới thiết kế thời trang, là một người nổi bật, nhưng từ khi Đồng Diệu rời đi, bảy năm qua trừ việc cô thỉnh thoảng bắt tay vào sửa chữa một ít trang phục mua về, ở phương diện thiết kế thời trang cô đã lạnh nhạt rất nhiều, sẽ không giống như vậy nữa, đầu óc chuyển qua chuyển lại là có rất nhiều linh cảm cùng với ý tưởng mới lạ.
Cửa bị đẩy ra có tiếng vang nhỏ, một giọng nam trầm thấp, trong trẻo như đàn Vi-ô-lông-xen: “Có ai ở bên trong không?” Đang gục xuống bàn Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn thấy Cố Dạ Thâm đứng ở cửa phòng, cơ thể hơi nghiêng thăm dò, thấy gặp được cô khẽ cau lông mày đi tới, “Ôn Noãn? Như thế nào vẫn chưa tan làm?” Phòng thiết kế bận rộn như vậy sao?
“Tổng Giám đốc Cố“. Ôn Noãn lên tinh thần cười cười, “Lập tức đi ngay đây.” Trong miệng mặc dù nói như thế nhưng thân vẫn không nhúc nhíc. Thực chất tính tình bên trong cô là loại việt tỏa việt dũng (không nhảy qua được lại càng quyết tâm) sự không cam lòng càng kích thích cô đấu trí mãnh liệt, cho dù nhất thời có chút chưa thể vượt qua, cô lấy Nam Phong Lâm làm mục tiêu từng bước, từng bước tiến cũng có thể!
Cố Dạ Thâm nhàn hạ cho tay vào túi quần, sâu trong đôi mắt anh nhìn qua bản thiết kế trên bàn của cô: “Là tác phẩm cũ của Nam Lâm Phong à?”
“Vâng, đúng vậy ạ.” Ôn Noãn cũng không ngẩng đầu lên, mắt chỉ dừng ở trên bàn, trong đôi mắt là sự cố chấp cùng thất bại.
“Cô định bắt trước thiết kế của cô ấy?” Đầu lông mày của Cố Dạ Thâm hơi nhíu lại, mặc dù ở chuyện này của người mới thiết kế thời trang, mới bắt đầu phần lớn đều bắt chước các bậc thầy, nhưng cô không nên, cũng không cần.
“Không phải, tôi lấy cô ấy làm mục tiêu.” Ôn Noãn theo bản năng cãi lại, nói xong liền cau mày, nói được những lời quang minh chính đại lấy Nam Phong Lâm làm mục tiêu không thể tránh khỏi sẽ bắt chước dấu vết của cô ấy….
“Làm thế nào để vượt qua?” Cố Dạ Thâm cũng đón lấy đề tài.
“À….” Lúc này Ôn Noãn mới ngẩng đầu lên, cười đến thẹn thùng, lúng túng, cái này cho dù là ai nghe cũng sẽ nghĩ cô không biết lượng sức mình.
Chợt Cố Dạ Thâm cầm bản thiết kế trên bàn lên, liếc mắt nhìn, lúc Ôn Noãn chưa kịp phản ứng, không nhanh không chậm xé nó thành các mảnh nhỏ.
“Này, Cố Dạ Thâm, anh đang làm cái gì vậy?” Sắp đến lúc anh ném các mảnh giấy vụn vào thùng rác Ôn Noãn mới giật mình trợn to mắt, đứng lên ngăn cản anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT