Thời gian trôi qua, năm tháng thay đổi, ánh mắt của ai đó vẫn kiên định nhìn về một hướng.
Ôn Noãn không muốn cùng bạn bè ôn lại quá nhiều chuyện cũ vì sẽ làm cô nhớ tới chuyện của Đồng Diệu. Cô nhìn xung quanh một vòng “Bánh ngọt ấm áp”, “Do cậu mở sao?”
“Ừ.” Hàn Triết ngồi đối diện với cô, “Sau khi trở về từ Châu Phi, vì quen tự do đi lại nên mình không thích sáng chín chiều năm (làm văn phòng, giờ giấc gò bó), đầu mùa xuân năm nay mình đã mở quán này, cậu biết bánh ngọt nhà mình có ‘bí quyết gia truyền’ mà.” Cậu cười khẽ, hai má mơ hồ hiện lên lúm đồng tiền.
Ôn Noãn cười, “Bên trong bánh cậu đã cho thêm chất kích thích thật sao?”
Hàn Triết cười vui vẻ: “Đúng vậy, sẽ làm cậu nghiện không thể không ăn loại bánh này...”
Ở giai đoạn tình cảm của họ còn duy trì ở mức anh em, Hàn Triết từng dẫn cô về nhà cậu, mẹ của cậu rất nhiệt tình, hiền hòa, làm cho cô ăn rất nhiều bánh ngọt các vị.
Khi đó cô tham ăn, được ăn vui đến quên cả trời đất, Hàn Triết cười tươi đến mức lúm đồng tiền lõm sâu, giả vờ dụ dỗ hỏi cô: “Ôn Noãn, cậu biết tại sao mọi người ăn bánh ngọt nhà tớ làm lại muốn ăn nữa không?”
Cô rất phối hợp, nhét miếng bánh ngọt vào miệng rồi hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì nhà mình có bí quyết gia truyền.” Hàn Triết cười thần bí, thành công gây sự chú ý của cô, ngoắc ngoắc ngón tay hướng về phía cô, đợi cô đi đến gần mới nhỏ giọng nói, “Bí quyết là bên trong có ma túy, sẽ làm cho người ăn bị nghiện bánh này....”
Lúc đấy cô sợ đến mức ngã từ trên ghế xuống dưới đất, liên tục ném phần bánh còn lại trên tay đi. Ngẩng đầu lên, cô lại nhìn thấy nụ cười trêu đùa trong mắt cậu. Mẹ Hàn đi tới nghe thấy thì nhắm ngay đầu cậu vỗ một cái cười mắng: “Hàn Triết đứa nhỏ này thật sự chán sống rồi, nói những lời này không sợ mẹ con bị cảnh sát bắt đi sao!”
Nhớ lại thời gian cũ, hai người đều có cảm giác như đã trải qua một đời.
“Mẹ cậu đâu? Bà có khỏe không?” Ôn Noãn hỏi, tuy mẹ Hàn một mình vất vả nuôi Hàn Triết lớn lên nhưng tính tình lại rất cởi mở, không than thở số phận, không oán trách sự đời.
“Nghĩ đến đúng là không sai.” Trên mặt Hàn Triết tràn đầy nụ cười.
“Sao lại là nghĩ đến? Hàn Triết, cậu là đứa con bất hiếu!” Ôn Noãn trêu ghẹo.
“ Ôn đại tiểu thư thật là oan uổng!” Hàn Triết giơ tay đầu hàng, “Mấy năm trước mẹ mình đã tái hôn, lấy chồng ở Sóc Thành, bác Thịu đối với mẹ rất tốt, mình là con không thể chiếm dụng thời gian của mẹ được.”
Ôn Noãn vui mừng vì mẹ Hàn, “Như vậy thật tốt!”
Không lúng túng như dự đoán , hai người trò chuyện vui vẻ với nhau. Lúc Ôn Noãn ra về đã là mười giờ tối, Hàn Triết đóng cửa tiệm muốn đưa cô về, cô khéo léo từ chối, cậu cũng không kiên trì chỉ đưa cô ra bến xe buýt: “Về sau đến thường xuyên nhé, tớ sẽ giảm giá 88% cho cậu.”
Ôn Noãn cười, “Tớ cho là cậu sẽ miễn phí cho tớ chứ.”
Hàn Triết cùng cười, “Vậy thì không được, miễn phí cho cậu không chừng về sau cậu sẽ không tới nữa.”
Ôn Noãn ngẩn ra, xe buýt đến, cô vội vàng nói tiếng “Hẹn Gặp lại” rồi lên xe. Xe đi rất xa, cô quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy Hàn Triết đứng ở bến xe buýt, ánh mắt của cậu xa xăm nhìn theo hướng xe của cô.
Thời gian trôi qua, năm tháng thay đổi, ánh mắt của ai đó vẫn kiên định nhìn về một hướng.
Xe buýt đi theo hướng đường Hành Chỉ, điện thoại Ôn Noãn đổ chuông, là một số lạ, cô suy nghĩ một chút rồi bắt máy.
“Ôn Noãn, cô vẫn còn ở bên ngoài sao?” Giọng nói trong trẻo, trầm thấp của Cố Dạ Thâm truyền tới, mơ hồ có một chút lo lắng không dễ nhận ra.
“Vâng, hiện tại tôi đang trên xe buýt.” Ôn Noãn do dự đáp, làm sao Cố Dạ Thâm biết được số điện thoại của cô?
“Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi lái xe đến đón cô.”
“À?”
“Là như vậy, tôi để chìa khóa ở phòng khách, hiện tại cửa đang bị khóa trái, tôi đang phải đứng ở ngoài cửa.”
“Anh đội tôi một chút, tôi sắp về đến nhà rồi.”
“... ...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT