Thấy Lưu Tiểu Nguyên từ đằng xa, tâm lý lo lắng bất an của Mạc Ngôn mới dịu lại. Lúc chưa thấy cậu, dù Lưu Tiểu Nguyên có cam đoan tới lui thế nào rằng cậu không sao Mạc Ngôn cũng không tin. Bây giờ thấy cậu nhóc tràn đầy sinh lực chạy tới, Mạc Ngôn yên tâm tươi cười, hận không thể kéo luôn cậu nhóc vào ngực mình. Lưu Tiểu Nguyên đã sớm thấy Mạc Ngôn đứng trên hành lang thật dài của tòa thực nghiệm nhìn xung quanh, mím miệng phụng phịu không cho phép mình bày ra dáng vẻ tươi cười. Lúc đi qua anh, Lưu Tiểu Nguyên không quên hung hăng liếc mắt một cái, nghênh ngang tự đắc đi vào tòa thực nghiệm. Cái liếc mắt này không nặng không nhẹ cào trong lòng Mạc Ngôn một chút, anh nín cười đi theo.

Khi thấy cậu nhóc hơi xoa mông cẩn thận đi lên lầu, lòng Mạc Ngôn thắt lại, cậu chưa hoàn toàn khỏe hẳn. Anh nhịn không được vươn tay ra, Lưu Tiểu Nguyên hoảng sợ, quay lại hung ác trừng mắt liếc anh một cái. Tới lầu trên, cửa phòng thí nghiệm mở ra. Lưu Tiểu Nguyên vừa bước vào Mạc Ngôn liền khóa chặt cửa lại. Nhanh chóng ôm lấy cậu, Mạc Ngôn dường như muốn phát tiết hết những lo lắng dày vò hai ngày nay của mình. Nụ hôn cuồng nhiệt nồng cháy như hấp thụ cả linh hồn, cánh tay quấn chặt lấy thân thể thiếu chút nữa không thể hô hấp, Lưu Tiểu Nguyên kiễng chân đáp trả. Ôm chặt em, đừng buông ra!

Thật lâu sau, Lưu Tiểu Nguyên ở trong ngực anh thở dốc. Làm cái gì mà mỗi lần đều khiến người ta hít thở không thông vậy chứ! Mạc Ngôn cau mày hôn nhẹ má cậu, thật đau lòng! Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh núng nính giờ đây hơi gầy và dài ra. Vuốt ve hai má cậu, bỗng nhiên phát hiện sau tai dán hai miếng băng y tế. “Em bị làm sao đây?”

Lưu Tiểu Nguyên trừng mắt liếc anh, giơ tay lột ra, tức giận nói: “Tự anh nhìn đi!”

Mạc Ngôn mím môi cười. Vừa nhìn thấy anh cười, Lưu Tiểu Nguyên trong lòng động một chút. Mạc Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng mút hai vết do mình để lại. “Chứng cứ phạm tội.”

“Bảo bối, nhớ em muốn chết.” Dần dần liến tới vành tai tinh xảo kia.

Cả người bỗng run rẩy, Lưu Tiểu Nguyên trốn tránh. “Anh! Không cần… Ừm~”

Ôm chặt lấy cậu nhóc đang rụt cổ lại vào ngực, môi không ngừng qua lại trên tai trên cổ cứ mãi lẩn tránh kia. Liếm mút làn da mềm mịn. Nhưng không thể không kiêng nể gì được, vạn nhất để lại dấu vết thì sao, băng y tế đối với da không tốt chút nào. Tay chọt chọt cái mông tròn tròn cong cong kia, ghé vào tai cậu hỏi: “Nơi này khỏi chưa? Còn đau không?”

Lưu Tiểu Nguyên mím miệng đang muốn bộc phát nói rằng cậu lớn thế này rồi nhưng chưa từng có ai dám để cậu phải chịu ủy khuất thế này đâu! Bỗng nhiên nghĩ ngợi một chút, từ từ đã! Nếu mình nói mình khỏi rồi, không đau một chút nào hết có phải anh sẽ lại giở trò hay không? Nhất quyết không được! Khéo đùa, một lần là đủ rồi, lại bắt mình hi sinh vinh quang như thế lần nữa là điều không thể! Nhưng nếu như nói không còn đau lắm có phải anh sẽ lột quần kiểm tra không? Vậy cũng không xong, thịt đến bên miệng anh mà nhịn không ăn mới là lạ!

Nguy hiểm nguy hiểm… Mắt đảo vài cái, Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy nói sang chuyện khác là ý kiến vô cùng an toàn. “Ưm, không phải anh nói có đồ ăn ngon sao? Em nói cho anh biết, tốt nhất đừng có lừa em, bằng không tự gánh lấy hậu quả! Hừ!” Ngon tay thon thon chỉ vào mũi Mạc Ngôn, Lưu Tiểu Nguyên chọc chọc uy hiếp.

Mạc Ngôn cười nhéo mặt cậu một chút. “Mèo yêu mỡ, chó yêu nhà, không sai chút nào!” Đỡ vai cậu đi vào phòng trong.

Lưu Tiểu Nguyên vừa vào phòng hai mắt liền tỏa sáng, hai ngày không thấy anh mà trong phòng đã sắm thêm không ít đồ nhỉ! A! Lò vi sóng, ừm, về sau có thể làm bỏng ngô ăn. Trong tủ lạnh nhét đồ ăn vặt, sữa chocolate với một bó to kẹo que. Lưu Tiểu Nguyên tiện tay lột một viên nhét vào miệng. Ô? Còn có tủ quần áo giản dị! Trong này chứa cái gì vậy nhỉ? Lưu Tiểu Nguyên kéo khóa tủ quần áo thò đầu vào xem. Trên móc treo vài bộ quần áo, phía dưới là thứ được gấp rất phẳng phiu – chăn gối! Người này chuẩn bị làm cái gì đây? Mình! @#$$$$%%%#$%#. Mạc Ngôn nín cười nhìn Lưu Tiểu Nguyên như con mèo nhỏ chạy tung tăng khắp nơi, mở lò vi sóng bỏ hộp cơm và canh vào hâm nóng.

Mùi thơm mê người dễ dàng dẫn lực chú ý của Lưu Tiểu Nguyên từ tủ quần áo lại bàn ăn.

“Ô oa~” Lưu Tiểu Nguyên bỏ kẹo que trong miệng ra, hai mắt tỏa sáng nhìn những thứ trên bàn. Canh là canh bồ câu hầm thơm lừng, hương thơm thoảng qua mũi. Trong hộp cơm đựng những hạt cơm dẻo thơm trong suốt, Lưu Tiểu Nguyên thò tay qua. Mạc Ngôn gạt tay cậu ra. “Rửa tay đi!”

Lưu Tiểu Nguyên ai oán: “Ăn trước một miếng không được sao?” Há mỏ chờ.

Mạc Ngôn lấy đũa gõ lên đầu cậu, cười gắp một miếng. Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy mỹ mãn mới chịu đi rửa tay. Người này còn chuẩn bị cả nước nóng, anh định sống ở đây thật sao?

Thơm thật! “Đều do anh làm à?” Trưng ra vẻ mặt không tin.

Mạc Ngôn nở nụ cười. “Mẹ anh làm. Nhưng anh cũng biết làm! Em đừng coi thường.”

“Hứ!” Mặc kệ ai làm, Lưu Tiểu Nguyên dừng mọi suy nghĩ lại, cầm đũa tấn công đồ ăn ngon trước mắt… Nhưng ăn cơm phải ngồi xuống, ghế như thế ngồi kiểu gì đây? Lưu Tiểu Nguyên cúi người chống một chân lên bàn bên cạnh. Mạc Ngôn thấy căng thẳng trong lòng, tự mình ngồi xuống ghế, ôm Lưu Tiểu Nguyên đặt lên đùi. Chỗ bị thương phía sau không gặp cản trở gì nữa, Lưu Tiểu Nguyên ngoan ngoãn thoải mái ngồi trên đệm thịt ăn cơm uống canh. Mạc Ngôn múc từng muỗng từng muỗng canh cho cậu, dỗ dành để cậu uống nhiều một chút. Kỳ thật anh không cần dỗ ngọt làm gì bởi vốn dĩ Lưu Tiểu Nguyên ăn uống khá nhiều! Sau khi ăn no cậu mới nhớ ra Mạc Ngôn toàn ngồi nhìn mà không động đũa! Ha ha cười ngượng ngùng đưa bát canh tới miệng Mạc Ngôn. “Anh còn chưa uống kìa!”

Mạc Ngôn xoa cằm. “Đây là cho em, ăn uống nhiều rồi mau mập một chút cho anh. Ngày mai em lại tới đây, anh hầm thịt dê với cẩu kỷ(*) cho em ăn.”

(*) cẩu kỷ: một loại thuốc Đông y

Lưu Tiểu Nguyên miệng đầy thức ăn gật gật đầu.

Ăn no uống đủ, Mạc Ngôn ngồi trên sô pha, Lưu Tiểu Nguyên tựa vào ngực anh, hai người nhỏ giọng ngọt ngào nói chuyện. Mạc Ngôn vuốt ve vùng mông căng tròn của cậu, cúi đầu cọ cọ. “Để anh xem mông nhỏ có bị làm sao không nào?”

“Không cho xem! Em tốt lắm rồi!” Lưu Tiểu Nguyên lập tức kinh tỉnh lại, cảnh giác trừng mắt nhìn anh.

“Nào, cởi quần nằm sấp trên sô pha đi.” Mạc Ngôn tuyệt không để ý đến cậu.

“Không được!” Lưu Tiểu Nguyên giống như mèo bị giẫm phải đuôi, ‘soạt’ một tiếng đứng dậy ngồi hẳn lên bàn. Đôi mắt to trợn trắng lên, có gì vui chứ anh muốn giết người phải không nếu anh dám có hành động ác liệt nào đối với em xem em có đá anh ra ngoài không!

(Sky: Đoạn này không có dấu câu, chắc tại bé Nguyên tức quá nên nói không ngắt như vậy! >^<) Con mèo nhỏ trong ngực bỗng nhiên bỏ chạy, Mạc Ngôn mất mát thở dài, cười khổ vươn tay ôm mèo nhỏ đang sợ hãi xuống. “Để anh kiểm tra một chút, sau đó em cần lau rửa hạ sốt, rồi bôi thuốc mỡ nữa. Nếu không hậu quả khôn lường. Kỳ thật việc này đáng ra nên làm khi em phát sốt lúc bị thương, nhưng anh thật sự… lực bất tòng tâm. Thực xin lỗi em, bảo bối.” Mạc Ngôn ôm chặt cậu vào lòng, nghĩ tới việc mình không hề chuẩn bị gì, thậm chí ngay cả những dụng cụ tối thiểu để giúp cậu tắm rửa tiêu độc cũng không có, mặc cậu nhiễm trùng phát sốt, nhìn cậu chịu tội, lòng anh lại quặn đau. Tới ngăn tủ cạnh sô pha lấy một hòm thuốc nhỏ. “Lại đây, để anh kiểm tra xem.” Lưu Tiểu Nguyên khẩn trương dựa vào sô pha, nhìn anh mở hòm thuốc ra. Cả cơ thể càng căng cứng. Không phải do lo lắng gì, mà thật sự rất đau, đau tới mức cậu không dám nghĩ lại. “Thả lỏng, đừng sợ. Sẽ không quá đau đâu.” Giọng nói mềm nhẹ an ủi bên tai, bàn tay ấm áp xoa ấn trên mông, Lưu Tiểu Nguyên thả lỏng không ít. Thấy cơ thể cậu thả lỏng, Mạc Ngôn nhẹ nhàng tách chân cậu ra, thấy được nơi kia hơi hơi sưng đỏ. Quyết tâm bôi thuốc lên ngón tay đi vào. Thân thể bên dưới run rẩy một chút. “Đau không? Nhịn một chút.” Tình huống tốt lên, Mạc Ngôn nhẹ nhàng thở ra. Mạc Ngôn cẩn thận kiểm tra kỳ thật cũng không quá khó chịu, Lưu Tiểu Nguyên dần lấy lại tinh thần. Ngón tay anh rút ra, tiếp đó có một cái gì mềm mềm chen vào. Một luồng chất lỏng lạnh lẽo rót vào cơ thể, không đợi cậu có cảm giác không thoải mái liền lui ra ngoài. Sau đó lặp đi lặp lại vài lần, ngón tay ấm áp mang theo thuốc mỡ trắng mịn chui vào, dịu dàng chậm rãi mát xa. Thật thoải mái! Lưu Tiểu Nguyên gối lên cánh tay mình, nhắm mắt lại chuyên tâm hưởng thụ sự đụng chạm mềm nhẹ tê dại trong cơ thể. Nhóc này! Như vậy mà đã thoải mái rồi sao? Mạc Ngôn nhìn cậu đang lim dim ngủ, xấu xa cọ cọ vài cái vào nơi cậu vô cùng mẫn cảm kia. “A~” Lưu Tiểu Nguyên sợ hãi kêu ngẩng đầu lên. “Anh làm gì? Ô~ Đừng chạm vào! A~” Cả người vặn vẹo hòng thoát khỏi bàn tay đáng giận kia. Phản kháng không chỉ không có hiệu quả, ngược lại càng ngày càng nhiều nụ hôn nóng rát rơi xuống vùng mông đang lộ ra ngoài không khí. Bám chặt tay vịn sô pha, Lưu Tiểu Nguyên nhăn mi cắn răng, nức nở nuốt tiếng rên rỉ vào trong. Ngón tay tàn sát bừa bãi trong cơ thể mang đến khoái cảm khôn cùng, mãnh liệt như sóng xung kích khiến cậu không thể ngăn cản. Đột nhiên khẽ kêu một tiếng đầy áp lực, Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu chôn chặt xuống khuỷu tay mình, chết cũng không chịu ngẩng lên. Mạc Ngôn vừa kinh ngạc vừa không dám tin, vươn tay sờ xuống phía dưới của cậu. “A~ anh dám? Anh dám sờ em sẽ giết chết anh!” Lưu Tiểu Nguyên vô cùng xấu hổ rống lớn, mặt đỏ bừng bừng, nước mắt đong đầy. Mạc Ngôn cắn môi nhịn cười, xoa chút thuốc mỡ lên cái động nhỏ sáng bóng màu hồng nhạt, thấp giọng dỗ dành: “Được rồi được rồi, anh không nhìn nữa, đứng lên đi, tốt hơn rồi.” Phí lời! Đây sảng khoái như vậy đương nhiên là tốt rồi! Lưu Tiểu Nguyên thẹn quá hóa giận ngóc đầu lên. “Anh đi ra ngoài! Quay lại đã!… Lấy khăn cho em.” Mạc Ngôn cuối cùng nhịn không được cười ha hả, không để ý Lưu Tiểu Nguyên tay đấm chân đá phản kháng cứ thế ôm cậu hôn cuồng nhiệt. “Bảo bối, thật tốt quá! Thật sự tốt quá!” Lúc Lưu Tiểu Nguyên đang còn thở hổn hển nghe thấy Mạc Ngôn thì thầm như thế. Tức muốn tát cho anh một cái, tên chết dẫm này! Được lắm! Mặt người ta đỏ bừng hết cả lên rồi đây… Sau khi ngủ trưa một giấc thoải mái, Lưu Tiểu Nguyên gặm táo nằm trong lòng Mạc Ngôn nghe thầy Mạc ôn tập lại bài vở. Cậu vừa nghe vừa trộm ngắm anh, đầu người này làm từ cái gì vậy? Không cần sách vở, không cần soạn bài, cứ một mạch giảng giải rất êm tai. Chỗ khó nhất chính là đưa ra nhận xét, hơn nữa, hơn nữa không chỉ là môn Dược lý học, các môn chuyên ngành khác anh cũng nắm rõ ràng như lòng bàn tay. Lưu Tiểu Nguyên lập tức quyết định, từ ngày mai trở đi giờ tự học cậu sẽ tới nơi này. Mũi và mắt người này thật đẹp, thẳng đến lạ lùng, hơn nữa đôi môi mỏng khiến anh trông có chút giống người Tây Á. Nhưng thích nhất vẫn là má lúm đồng tiền của anh, rất to, khi cười rộ lên đảm bảo ngọt chết người. “Ôi!” Lưu Tiểu Nguyên rụt cổ lại để bảo vệ lỗ tai bị cắn, đối với ánh mắt trách cứ kia bèn ủy khuất kháng nghị. “Em có nghe mà!” Cho dù bỗng nhiên xuất thần cũng đừng cắn em như thế chứ? Cắn người là độc quyền của em đấy! Anh không sợ em tố cáo anh xâm phạm bản quyền hử? … Phòng tự học chật cứng người, Thiên Viễn chăm chú đọc sách, nhưng một luồng áp lực vô hình bên người y vẫn cảm nhận được. Không cần ngẩng đầu cũng biết là hắn tới. Chu Kiến phụng phịu, vỗ vỗ nam sinh ngồi cạnh Thiên Viễn, ngón tay phải chỉ chỉ phía sau. Nam sinh không nói nửa lời, thu dọn đồ đạc ngoan ngoãn rời đi. Sắc mặt lão đại hôm nay rất tệ, chỉ có kẻ đầu đất mới nói chữ ‘không’ với hắn. Chu Kiến dằn mông ngồi xuống, Thiên Viễn không nhìn hắn, thản nhiên đọc sách tiếp. Nửa ngày, Chu Kiến thấp giọng nói chuyện: “Cuộc thi lần này mà hỏng, tôi sẽ tìm một người tính sổ!” Thiên Viễn cúi đầu, nụ cười chậm rãi xuất hiện bên khóe miệng run run. Ba ngày không để ý đến hắn, nghẹn sắp điên rồi! “Cậu còn cười được!” Chu Kiến hung dữ cắn răng, Thiên Viễn quay mặt ra chỗ khác cười càng vui vẻ hơn. Ai cũng không nói chuyện, Chu Kiến bỗng nhiên lôi một tờ giấy đặt trên laptop, viết mấy chữ đưa cho Thiên Viễn. Thiên Viễn liếc mắt nhìn một cái, trên giấy viết: Nghỉ đông định làm gì chưa? Thiên Viễn tiện tay viết bên dưới mấy chữ: Về nhà. Chu Kiến lại viết một hàng: Đến nhà tôi chơi vài ngày được không? Đưa qua cho Thiên Viễn, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên sự chờ mong. Thiên Viễn có chút hoảng hốt, vo tròn tờ giấy trong tay, rốt cuộc gật gật đầu. Chu Kiến cao hứng cười toét miệng. … Tự do rồi! Được nghỉ rồi! Học trò có một việc vui vẻ nhất chính là ngày nào đó có thể không cần để ý điều gì mà hô thật to những lời này. Cuộc thi buổi sáng vừa chấm dứt, giữa trưa đã có người gấp gáp trở về nhà. Trần Mặc đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chờ xe của chị ba tới đón. Một lát có cuộc gọi tới: “Tiểu Mặc, Tiểu Nguyên đâu?” Trần Mặc trợn trắng mắt, em chỉ biết chị mà tới việc đầu tiên làm chính là tìm em trai bảo bối của mình. “Không biết! Em có biết cậu ta chạy tới nơi nào đâu? Chị ba đang ở đâu?” “Chị đang ở phòng của Tiểu Nguyên! Em mau qua đây đi!” Trần Mặc thở phì phì mang theo hành lý chạy tới phòng ký túc xá 315. Chị ba xinh đẹp như tiên nữ đang hoang mang vuốt ve chăn lông vịt của Lưu Tiểu Nguyên. Thấy Trần Mặc tới liền hỏi: “Tiểu Mặc, ai mua chăn cho Tiểu Nguyên vậy?” Không phải khi các chị không có việc gì làm thường mua đồ linh tinh cho cậu ta sao? Sao lại hỏi em chứ? Trần Mặc tức giận nói: “Em biết đâu được? Các cậu biết không?” Quay đầu nhìn Chu Kiến và Thiên Viễn. Chu Kiến đã sớm bị Thiên Viễn cảnh cáo không được nói lung tung, lúc này cũng chỉ nhìn Thiên Viễn. Thiên Viễn lắc đầu. “Không biết, cậu ấy không nói.” Lưu Tiểu Nguyên, tôi không còn cách nào khác phải nói dối như vậy, tự cậu cầu phúc đi! Tiểu Phác đang thu dọn quần áo ngây ngô nói một câu: “Không phải do người nhà chị mua sao? Em còn nói Tiểu Nguyên người ta có người yêu thương nữa chứ!” Chị ba chớp chớp ánh mắt xinh đẹp, không nói gì nữa. Đợi nửa ngày Lưu Tiểu Nguyên vẫn chưa về, chị ba cau mày. “Đứa nhỏ này, điện thoại gọi cũng không bắt, chạy đi đâu chơi rồi không biết?” … Hai người ôm thật chặt, hôn cuống quít. Lưu Tiểu Nguyên cả người trần trụi được bọc thảm ngồi trên đùi Mạc Ngôn, hai chân cuốn lấy thắt lưng anh, cắn môi đón nhận đôi môi cực nóng. Giơ cổ lên cao, miệng hé ra thở phì phò, Lưu Tiểu Nguyên biết anh sợ lưu lại những dấu vết không che giấu được, nhưng cứ gặm cắn nhẹ nhàng như thế này không khác tra tấn là bao! Lắc lắc người, tay luồn vào tóc anh. Đột nhiên, đầu nhũ bị hút lấy, cắn hút mạnh mẽ, răng nanh cắn đầu nhũ muốn đứt ra. “Ưm! Đau, anh nhẹ một chút.” Ôm chặt đầu anh, hướng ngực mình vào miệng anh, giọng nói run rẩy: “Đừng cắn em… Ưm… A!” Đáng ghét! Vì sao anh chỉ đùa một bên? Vặn vẹo cơ thể vài lần không có hiệu quả, Lưu Tiểu Nguyên quyết định hướng đầu nhũ bên kia tới môi anh. Mạc Ngôn rốt cuộc cười buông nụ hoa nhỏ đã được yêu thương đủ ra, ngậm lấy bên kia. Sau khi xoa nắn rồi hút vài lần, anh dời về phía đôi môi mong chờ đã lâu. Mạc Ngôn vuốt ve bờ mông tròn nhỏ của cậu, nơi nào đó đã trở nên mềm mại ướt át, động nhỏ vội vàng khép khép mở mở. Đặt thứ cứng rắn nóng rực của mình vào nơi đó, Mạc Ngôn hổn hển áp vào tai cậu nói: “Bảo bối, anh muốn đi vào.” Rối rít gật đầu, Lưu Tiểu Nguyên đã không còn tinh lực suy xét gì nữa. Mau, nhanh lên! Không cần tra tấn em nữa… A~ “Đau!” Ngón tay bấu chặt bờ vai anh, vẻ mặt thống khổ của Lưu Tiểu Nguyên khiến Mạc Ngôn lập tức dừng lại, chuyên tâm âu yếm vật nhỏ đã nhuyễn xuống của cậu, hôn mỗi tấc da tấc thịt mãi đến khi tiểu bảo bối hừ nhẹ ra tiếng mới thôi. Mạc Ngôn đỡ thắt lưng cậu, từng chút một tiếp tục. Cố chịu đau dần dần biến thành hưởng thụ, mỗi một chút biến hóa trong tiếng rên rỉ của bảo bối đều bị Mạc Ngôn nắm chắc, điều chỉnh tần suất động tác của mình kịp lúc. Nhìn mèo nhỏ bảo bối ôm chặt chính mình hừ hừ kêu như chưa đủ, Mạc Ngôn đột nhiên ôm cậu đứng dậy. Lưu Tiểu Nguyên thét một tiếng kinh hãi, tứ chi quấn chặt lấy người anh. Lập tức dưới thân bị va chạm hung hãn, mỗi lần đều đánh tới điểm trí mạng. “Ưm! Ngôn! A! Không cần… Ngôn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play