Ban đầu thấy đám người An Mạn ra khỏi khách sạn, Đơn Chí Cương chỉ
định đi theo xem sao. Tần Phóng gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta
điều tra Triệu Giang Long, lại không chịu nói rõ nguyên nhân, anh ta
cũng biết điều không hỏi. Không phải là anh ta không tò mò, mà là bởi vì anh ta đã biết rõ ràng, tất cả sự việc đều là do anh ta lén lút châm
ngòi.
Anh ta gần như có thể đoán được trên đường đã xảy ra chuyện gì: Sau
khi anh ta gửi tấm hình đó qua, Triệu Giang Long đang ở gần Nang Khiêm
nổi cơn tam bành, nghĩ cách tìm ra An Mạn đã trở mặt vô tình khi ông ta
gặp nạn. Sau khi hai bên gặp nhau chân tướng bị vạch trần, Tần Phóng bị
lừa thẹn quá thành giận, trở mặt với An Mạn. An Mạn bị nhục lúc này sẽ
bỏ trốn.
Chuyện đến đây lẽ ra phải qua một khoảng thời gian rồi, tại sao Tần
Phóng lại nhờ anh ta điều tra Triệu Giang Long? Có lẽ sau khi nghĩ lại
cảm thấy không nên tin lời nói một phía của Triệu Giang Long, nên muốn
tra ra manh mối. Hoặc là cảm thấy quá dễ dãi với hai kẻ đó, muốn ngày
sau thanh toán.
Từ đầu đến cuối, Đơn Chí Cương đều tin tưởng việc vạch trần An Mạn là chuyện đúng đắn. Nhưng đối với Tần Phóng, anh ta vẫn cảm thấy áy náy.
Cho nên tuy Tần Phóng không cho anh ta điều tra tiếp nữa, anh ta vẫn
không nhịn được muốn làm thêm một vài việc. Coi như là đền bù cho Tần
Phóng. Anh ta tự nói với mình như vậy.
Xe của bọn người An Mạn dừng bên ngoài khu chung cư nhà Triệu Giang
Long, vẫn không thấy có động tĩnh gì. Thỉnh thoảng hai gã đàn ông kia sẽ xuống xe hút thuốc, sau đó ngửa đầu nhìn hộ dân trong chung cư, ngẫu
nhiên cúi đầu nói gì đó.
Có lẽ là đến tìm Triệu Giang Long, trong bệnh viện nhiều người qua
lại, trở về nhà tiện hơn. Nhưng sao An Mạn lại dẫn theo hai gã kia đến
là sao? Hận Triệu Giang Long vạch trần cô ta nên có ý định đến cửa trả
thù à? Vậy mình có nên báo cảnh sát không?
Đơn Chí Cương quyết định lên lầu trước đã. Nếu như đến lúc đó xảy ra
chuyện chó cắn chó thật thì anh ta sẽ báo cảnh sát. Hai bên đều bị bắt
là tốt nhất, coi như là xả giận thay cho Tần Phóng.
Anh ta đi theo một hộ gia đình quẹt thẻ lên lầu, sau khi ra khỏi
thang máy tầng mười hai nhà Triệu Giang Long thì đi một vòng hành lang.
Tất cả nhà đều đóng cửa, có vẻ hàng xóm không qua lại với nhau, rất phù
hợp với phong cách xã hội hiện đại. Lúc trước Triệu Giang Long còn huy
hoàng, cũng đã ở khu nhà như vậy. Sau đó xảy ra chuyện, lâu lắm mới khôi phục lại nguyên khí, cũng không dọn đến khu chung cư bình thường.
Không biết Triệu Giang Long có ở nhà không, nếu như có thì trong nhà
phải có động tĩnh gì mới đúng. Đơn Chí Cương kề tai vào cửa, dường như
bên trong có tiếng bước chân qua lại. Sau đó khóa cửa vang lên, anh ta
còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã mở ra. Là một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi mặc bộ quần áo ở nhà, chắc là vợ của Triệu Giang Long. Chị ta cầm
túi rác, có thể là định đi vứt.
Thật quá xui xẻo, Đơn Chí Cương sững sờ trong giây lát mới phản ứng cực nhanh, cười khan hai tiếng nói: “Tôi vừa định gõ cửa.”
Anh ta lại nói: “Tôi ở dưới lầu, nhà tắm của chị có phải bị thấm nước hay không, trần nhà tôi bị dột.”
Vợ của Triệu Giang Long tên là Giả Quế Chi, chị ta quan sát Đơn Chí
Cương, quay đầu lại gọi với vào trong: “Lão Triệu, xem thử bồn cầu xem.”
Trong nhà vang lên tiếng của Triệu Giang Long: “Hình như lúc trước có vấn đề, lúc tốt lúc không, định tìm người sửa nhưng lại nằm viện. Là
hàng xóm dưới lầu à? Xin lỗi nhé.”
Thật đúng là mèo mù với cá rán, bồn cầu nhà họ lại thật sự có vấn đề. Đơn Chí Cương thầm reo hò may mắn, xoa xoa tay: “Để tôi đi tìm dụng cụ
xong rồi lên kiểm tra thử.”
Anh ta quay người muốn đi, Triệu Giang Long vừa đi ra, còn rất khách
sáo, vô cùng xởi lởi. Nếu như không phải hiểu rõ quá khứ của ông ta, quả thật sẽ bị thái độ khiêm tốn và nhiệt tình của ông ta đánh lừa.
Triệu Giang Long cười hì hì xin lỗi Đơn Chí Cương, hỏi trần nhà có
phải bị thấm nước thê thảm không, lại nói hôm nào mang quà đến xin lỗi.
Vừa nói vừa đi ra ngoài, giống như định tiễn anh ta. Đúng lúc đó, cửa
thang máy ở đằng xa vang lên một tiếng ting. Khi nãy Triệu Giang Long
còn cười, trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, ánh mắt vừa nhác thấy
tên cao kều đội mũ lưỡi trai, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Đơn Chí Cương còn chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Giang Long nhanh
chóng lôi vào cửa. Anh ta lảo đảo vịn tường, còn chưa kịp đứng vững đã
nghe thấy tiếng đóng cửa thật lớn.
Giả Quế Chi gần như cũng đồng thời bị Triệu Giang Long kéo vào nhà. Chị ta xoa xoa cánh tay, cau mày: “Ông điên rồi à.”
Triệu Giang Long hoảng sợ rõ rệt, cứ đẩy Giả Quế Chi: “Mau, mau tìm một chỗ núp đi.”
Nói xong lại hoang mang nhìn Đơn Chí Cương: “Cậu, sao cậu cũng vào đây?”
Giọng nói ông ta hốt hoảng như vậy, Đơn Chí Cương vừa buồn cười vừa dâng lên nỗi sợ hãi: “Không phải anh kéo tôi vào sao?”
Triệu Giang Long có chút khẩn trương quá mức, thế nên không nhớ rõ,
sau khi môi mấp máy hai cái, đồng thời đẩy cả Đơn Chí Cương và Giả Quế
Chi: “Mau, tìm nơi núp đi, nhanh lên một chút.”
Không ổn rồi, hình như chuyện nghiêm trọng hơn tưởng tượng, sao lại
cảm thấy giống như cảnh giết người phóng hỏa trong phim hay diễn vậy.
Chân Đơn Chí Cương nhũn cả ra, đầu óc ù đặc, máy móc chạy theo vào trong nhà, sau khi nhìn một vòng, kéo cửa tủ ra, chui vào trong. Không quá
hai giây sau, cửa bên kia kéo ra, Giả Quế Chi cũng chui vào. Hai người
liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhích sát vào bên trong, hơi thở còn
chưa ổn định thì chuông cửa vang lên. Vào giờ khắc này Đơn Chí Cương đã
tỉnh táo lại, khẽ nói với Giả Quế Chi: “Báo cảnh sát đi.”
Giả Quế Chi không mang theo điện thoại di động. Cũng đúng, chị ta mới vừa chuẩn bị ra cửa vứt rác, làm sao mang điện thoại di động theo được.
Đơn Chí Cương vội vàng lấy điện thoại ra, trước tiên chỉnh im lặng,
sau đó soạn một tin nhắn gửi cho đồng nghiệp trong công ty. Mới vừa gõ
“Mau giúp báo cảnh sát, địa chỉ là” thì đã nghe thấy bên ngoài vang lên
tiếng mở cửa, còn có tiếng của Triệu Giang Long: “Là cơn gió nào đưa anh Chu và anh Tề đến đây…”
Mấy người này… hình như quen biết thì phải. Đơn Chí Cương thoáng dừng hành động lại, nín thở lắng nghe. Không nghe thấy tiếng trả lời của anh Chu anh Tề, ngược lại là tiếng An Mạn: “Ông chủ Triệu, thật khéo, lại
gặp nhau rồi.”
Sau chốc lát im lặng, tiếng một người đàn ông lạnh lùng vang lên:
“Triệu Giang Long, chuyện đến nước này rồi thì cứ nói thẳng ra đi, viên
Cửu Nhãn Thiên Châu ở đâu?”
“Anh Chu, thật sự là bị cô ta cướp… cướp…”
“Tên họ Triệu, ông không thấy quan tài thì không đổ lệ, đến lúc này
rồi còn vu oan tôi!” – Xoảng, tiếng bình hoa vỡ vụn, chắc là An Mạn cầm
bình hoa đập Triệu Giang Long. Cả người Giả Quế Chi đều rụt lại. Xong
rồi, xong rồi, đã đánh nhau rồi. Đơn Chí Cương ra dấu suỵt với chị ta,
vội vàng tiếp tục soạn tin nhắn, trong lòng hoang mang không tả nổi: Cửu Nhãn Thiên Châu gì vậy? Không phải là tranh chấp tình cảm thôi sao?
“Đêm đó tôi có cầm dao đâm ông sao? Tôi toàn bị ông đánh. Lúc ông bị
đâm, trong phòng lại không có người thứ ba. Tất cả mọi người đều cho
rằng là tôi làm… Sau đó mới suy nghĩ cẩn thận, một dao kia là chính ông
tự đâm đúng không? Ông đánh tôi thần trí không rõ, sau đó cố tình tự đâm mình một dao, rồi giả bộ thành cái kiểu đó. Tôi cũng ngu muội, thật sự
cho rằng mình đâm.”
“Sau đó tôi hỏi anh Chu, anh ta nói họ đã lục soát phòng, lục soát
người ông, ngay cả miệng ông cũng mở ra xem, nhưng đều không tìm được…
Song, có một nơi bọn họ đã quên mất, chính là nơi ông bị đâm.”
Triệu Giang Long ngập ngừng ấp úng không nói, trái lại Chu Vạn Đông
nham hiểm cười khà khà hai tiếng: “Nào, lão Triệu, đừng nằm đó, ngồi
lên, ngồi lên, ngồi lên nói chuyện.”
Rốt cuộc Đơn Chí Cương đã soạn tin nhắn xong, gửi đi.
Chu Vạn Đông nói: “Lão Triệu à, biết ông trước đó không suôn sẻ, bị
phá sản, lại thiếu nợ bên ngoài, cần tiền gấp nên dẫn ông đi để cùng
nhau phát tài. Tiền là thứ tốt, nhưng miệng ông quá lớn sẽ không tốt lắm đâu.”
“Viên Cửu Nhãn Thiên Châu này ông biết giá trị bao nhiêu không? Nói
với ông thế này nhé, năm ngoái, đúng, là năm 2013, một cặp Bát Nhãn
Thiên Châu hình Thái Cực giá là một trăm tám mươi triệu. Mấy năm nay giá cả Thiên Châu tăng vọt, nghe nói Cửu Nhãn Thiên Châu trên đời này chỉ
có hai viên là thật. Một viên là gắn chính giữa nón của tượng Phật Thích Ca Mâu Ni mười hai tuổi ở Đại Chiêu Tự Tây Tạng. Một viên khác cũng ở
chùa Tây Tạng nhưng không rõ tung tích.”
“Có một ông người Đức đi Tây Tạng, tình cờ thấy một viên ở chùa miếu
Sơn Nam, ông ta chịu ra giá cao, qua tay nhiều người mới liên hệ được
chúng tôi. Anh em tôi chạy đôn chạy đáo, vào sinh ra tử, tự mình làm
việc. Tôi với anh Tề phải lăn lộn ở gần đó hai năm mới đắc thủ, ông có
biết là phải mạo hiểm bao nhiêu không? Để dân bản xứ bắt được sẽ bị lăng trì xử sống đó.”
“Đầu óc ông thông minh, muốn biển thủ nên diễn trò khổ nhục kế với
chúng tôi. Ban đầu anh em tôi bị ông che mắt, chẳng hề hoài nghi ông. An Mạn nói không ra vị trí của Thiên Châu suýt nữa bị chúng tôi đánh chết. Sau đó một câu nói của cô ta thức tỉnh chúng tôi, cô ta nói có thể là
Triệu Giang Long giở trò quỷ thì sao?”
“Càng nghĩ càng đúng, An Mạn sắp kết hôn, bỏ cuộc sống tốt đẹp đi
cướp Thiên Châu không phải là muốn chết sao? Sau đó chúng tôi đi bệnh
viện hỏi, bác sĩ nói lúc ông bị đưa đi, máu chảy đầy đất, nhìn rất dọa
người. Nhưng trên thực tế vị trí bị đâm rất khéo, đừng nói là trí mạng,
làm bị thương nội tạng cũng khó nữa là.”
“Lão Triệu à, thứ nhất ông dám xem anh em chúng tôi như khỉ để đùa
bỡn, thứ hai là coi thường đám dân buôn như chúng tôi, cho rằng đâm mình một dao là sẽ an toàn. Đạo lý này chúng ta sẽ bàn tính sau, hiện tại
tôi hỏi ông một câu, viên Cửu Nhãn Thiên Châu này đâu?”
Yên lặng giống như cái chết, Đơn Chí Cương bắt đầu hoảng sợ: Cuộc nói chuyện của hai bên anh ta càng nghe càng không hiểu, nhưng sao giống
như càng lúc càng không thể yên lành vậy nhỉ?
Rốt cuộc đồng nghiệp hồi âm tin nhắn: Ông chủ, có phải anh đang chơi
trò Nói Thật Hay Làm Liều không vậy. 110 không thể gọi bừa được đâu,
phải ngồi tù đó.
Khốn kiếp, ai mà vào lúc này còn chơi trò Nói Thật Hay Làm Liều chứ.
Đơn Chí Cương suýt nữa giận đến ngất đi, trả lời lại: Lập tức! Lập tức!
Xảy ra án mạng rồi!
“Không chịu nói à, đánh!”
Tiếng đá nặng nề vang lên, tiếng rên đau đớn bị kiềm nén thê lương,
tên họ Tề kia nói: “Người chết vì tiền, xem ra không nạy miệng của ông
ta ra được rồi.”
Chu Vạn Đông lạnh lùng nói: “Nạy không ra thì giết chết là xong.
Không phải ông ta còn có vợ ư, chúng ta truy đuổi vợ ông ta và người bên cạnh ông ta, chừng nào tìm được Thiên Châu thì thôi.”
Nghe thấy hai chữ “giết chết”, cả người Giả Quế Chi run lên, muốn mở
cửa tủ theo phản xạ. Đơn Chí Cương giật nảy mình, nhanh chóng ngăn chị
ta lại, ánh mắt gần như là cầu xin chị ta. Giả Quế Chi nhanh chóng nhận
ra, im lặng rưng rưng nước mắt. Vào lúc này nghe thấy tiếng An Mạn lạnh
lùng vang lên: “Để tôi.”
Không biết phải hình dung phút kế tiếp thế nào, tiếng khóc khàn khàn
vô cùng đè nén nhưng rõ ràng của An Mạn và tiếng dao đâm vào thịt khiến
người ta sởn cả gai ốc, đầu óc Đơn Chí Cương đều mụ đi. Có tiếng bước
chân đi đến bên cạnh tủ chén bát, sau đó cửa tủ hơi nghiêng vào trong.
Hai người đàn ông đi đến đây, dựa vào cửa tủ hút thuốc.
Tiếng tên Tề kia đè xuống rất thấp.
“Anh Chu, con đàn bà này… Anh xem rồi xử lý đi, nhìn bộ dạng cô ta em sởn cả gai ốc. Cô ta vì báo thù cho vị hôn phu của mình mà đối đãi với
Triệu Giang Long cực kỳ tàn ác. Anh đừng quên ban đầu là chúng ta đạp xe xuống núi, chuyện này cũng có phần của chúng ta đó.”
Chu Vạn Đông khẽ cười hai tiếng: “Chú thật cho rằng anh bị cô ta mê hoặc à? Yên tâm đi, anh có tính toán.”
Leng keng một tiếng, giống như là dao găm rơi xuống đất. Bên ngoài
yên tĩnh một lúc lâu, tên họ Tề đột nhiên hỏi: “Vợ ông ta đâu? Không
phải vẫn ở trong nhà sao?”
“Có nhìn thấy đi ra ngoài không?”
“Không có, đi ra ngoài cũng là ở trong khu thôi, khẳng định không có đi ra cổng.”
An Mạn lạnh lùng nói: “Hay là tìm trong nhà thử xem, còn không thì đợi ở đây, sớm muộn gì cũng trở lại.”
Tìm trong nhà xem à? Đơn Chí Cương thoáng hoảng hốt: Trong nhà không phải là ở đây sao?
Bên ngoài vang lên tiếng kéo cửa, chắc là tra xét trong phòng bếp và
nhà vệ sinh. Ngừng lại một chút, cửa tủ chén bát bị kéo ra, đầu óc Đơn
Chí Cương nổ ầm một tiếng, anh ta run rẩy ngẩng đầu nhìn lên, là An Mạn.
Trong tích tắc ánh mắt giao nhau, An Mạn cũng sững ra, môi cô ta mấp
máy hai cái nhưng lại nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, cánh tay khẽ
run sợ, đóng cửa lại, nói: “Nơi này không có.”
Tên họ Tề lục soát bên ngoài cũng bước vào: “Tìm được hai chiếc điện
thoại di động, trong đó một cái là kiểu nữ, chắc là của vợ ông ta. Ngoài cửa có một túi rác, nếu nói vợ ông ta đi ra ngoài vứt rác, sao lại
không xách túi đi. Còn nữa, trên kệ giày chỉ có giày của nữ, không có
dép của vợ ông ta. Không mang giày mà đi ra ngoài à, trong tủ chén thật
sự không có sao?”
An Mạn mất tự nhiên: “Xem rồi.”
Tên họ Tề cười khẩy một tiếng, đẩy cô ta ra, đi đến tiện tay kéo cánh cửa bên kia.
Hiển nhiên Giả Quế Chi đã gần như sụp đổ, cửa vừa kéo ra, không biết
sức lực từ đâu có, chị ta hét khản tiếng đâm đầu xông ra ngoài. Tên họ
Tề bất ngờ không kịp phòng ngự thế nên bị đụng ngã ra sau. Có điều gã
nhanh chóng nhịn đau bò dậy, vô cùng tức giận đuổi theo. Dường như Giả
Quế Chi chạy trốn rất suôn sẻ, bởi vì thậm chí Đơn Chí Cương nghe được
tiếng bước chân dồn dập và tiếng kêu cứu trong hành lang, nhưng một lát
sau lại không nghe thấy tiếng động nữa.
Chu Vạn Đông rất có lòng tin với đồng bọn của mình. Gã vẫn đứng
nguyên tại chỗ không nhúc nhích, từ từ châm một điếu thuốc: “An Mạn,
không phải nói là bên trong không có người sao?”
An Mạn hơi run rẩy, cố nói đỡ: “Mới vừa rồi tôi thật sự không thấy.”
Chu Vạn Đông cười khì hai tiếng, đột nhiên nổi giận: “Con tiện nhân,
giở trò gì hả? Tâm tư cỏn con này của mày thật sự cho tao là thằng ngu
à?”
An Mạn thét lên, tựa như bị Chu Vạn Đông nắm tóc đập đầu vào tường,
lại cùng lúc tát liên tục vào mặt. Chân Đơn Chí Cương run rẩy, trong đầu đấu tranh căng thẳng: Xông ra không? Hiện tại bên ngoài chỉ có một tên
đàn ông, mình và An Mạn những hai người, có thể đối phó với hắn ta.
Nhưng lỡ như tên kia quay lại thì sao? Bọn chúng giống như xã hội đen,
mình đánh không lại hắn ta, hay là đừng nên kích động, có lẽ cảnh sát
đang trên đường đến. Có lẽ hàng xóm nghe thấy động tĩnh sẽ qua xem…
Đang lúc này, đột nhiên An Mạn cất tiếng hét thảm thiết vô cùng thê lương.
Máu toàn thân Đơn Chí Cương như ngừng chảy, nhìn xuyên qua phía cánh
cửa đang mở, anh ta thấy An Mạn từ từ ngã xuống, trên mặt và quần áo đều là máu. Cô ta miễn cưỡng chống tay, khó khăn bò hai cái về phía tủ
chén. Sau đó vịn vào cánh cửa mở, giống như rốt cuộc không chống chịu
nổi nữa ngã xuống đất, mượn chút sức lực cuối cùng, thuận tay đóng cánh
cửa lại.
Nước mắt Đơn Chí Cương lập tức rưng rưng: An Mạn đang giúp anh ta đóng cửa, đang giúp anh ta đóng cửa.
…
Nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng xe cảnh sát, rốt cuộc Đơn Chí Cương run rẩy cả người leo ra khỏi tủ chén. Cửa phòng mở rộng, không thấy Chu Vạn Đông đâu cả. Trên lưng An Mạn cắm một cây dao, trên người có hai vết
thương khác đang chảy máu không ngừng. Đơn Chí Cương ngân ngấn nước mắt
kéo chăn bịt vết thương cô ta lại, lấy điện thoại di động gọi cấp cứu
120. Gọi điện thoại xong, thấy ánh mắt An Mạn vẫn không có tiêu điểm,
anh ta hoảng sợ vội vỗ mặt cô ta: “An Mạn, An Mạn, cô cố chịu đựng nào.”
An Mạn yếu ớt cười một tiếng, đôi môi mấp máy giống như khẽ nói điều
gì. Đơn Chí Cương kề tai vào, nghe thấy cô ta nói: “Là báo ứng… của tôi, tôi hại chết Tần Phóng, tôi có lỗi với anh ấy… Tôi muốn trả thù… cho
anh ấy…”
Đơn Chí Cương rơi lệ nói năng lộn xộn: “An Mạn, An Mạn, cô cố chịu,
tôi gọi Tần Phóng đến gặp cô. Cậu ta không sao, cậu ta không có chết,
cậu ta còn sống.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT