Im lặng.

Thật lâu sau.

“Hỗn đản nhà ngươi!!” Gầm lên giận dữ, người nào đó nổi trận lôi đình, “Ta còn chưa trách ngươi hỏi đường đột, ngươi đã dám chê ta trả lời khinh xuất, ta xem ngươi là chán sống rồi!!”

“Này! Đừng, đừng kích động!” Tô Phóng bị nước trong tay Lôi Ngọc té vào khiến cho hắn trái tránh phải né, chật vật vạn phần. “Bây giờ ta biết ngươi nghiêm túc rồi! Trước tiên ngươi nghe ta nói đã … Oa! Ngươi tỉnh táo lại chút!”

Trong lúc tranh cãi ầm ỹ, bỗng nhiên có tiếng xe ngựa lộc cộc chen vào, Tô, Lôi hai người đồng thần ngưng tâm tĩnh khí, nín thở chờ đợi.

Chốc lát, hình ảnh mờ nhạt từ xa lại gần, dần dần rõ ràng. Lôi Ngọc trước sau đếm, ước chừng có hai mươi mấy người, trong đó kẻ vạm vỡ chiếm đa số. Có hai chiếc xe khác, một chiếc chất đầy thùng to thùng nhỏ, cỗ còn lại rộng rãi hoa lệ, nương theo ánh trăng nhìn vào, bốn phía thân xe trang trí một mảnh đỏ tươi, nguyên lai là một cỗ xe cưới. Những chiếc thùng này, chắc là đồ cưới của cô dâu. Thùng cao nhất cắm một lá cờ, trên có thêu bốn chữ rồng bay phượng múa, Hổ Hùng tiêu cục.

Thoáng nhìn tiêu kỳ màu trắng chữ đen, Tô Phóng cùng Lôi Ngọc đồng thời bớt căng thẳng. Đại tiểu thư Hổ Hùng tiêu cục “Lăng Vân tiên tử” Đinh Yến cùng Nhị đương gia Phi Long bang “Vô cảnh cước” Cảnh Lạc Anh sớm có hôn ước, dự định trung thu năm nay thành hôn. Ngày mai đúng là mười lăm tháng tám, khó trách người của Hổ Hùng tiêu cục xuất hiện ở chỗ này.

“Đại ca,” Đại hán đi đầu ghìm chặt cương ngựa, dương dương tự đắc, “Ta nói không sai chứ? Chỉ cần xuyên qua rừng cây, chính là địa bàn của Phi Long, chúng ta nhất định có thể tới đúng lúc.”

Một gã đại hán ở xe khác cười nói: “Nhị đệ, may mà có ngươi biết đường tắt, nếu không chỉ sợ chúng ta lỡ mất ngày lành tháng tốt.”

Hai gã đại hán vô luận dáng người hay tướng mạo đều giống nhau như đúc, chỉ có điều ấn đường của ca ca so với đệ đệ có thêm một nốt ruồi đen. Huynh đệ sinh đôi này chính là tổng tiêu đầu và phó cục chủ của Hổ Hùng tiêu cục, “Côn tảo thiên quân” Đinh Hổ và “Đồng đầu thiết tí” Đinh Hùng.

“Đại ca,” Đinh Hùng đề nghị, “Ta nhớ cách đây không xa có một thủy đàm rất lớn, không bằng chúng ta lúc này rửa mặt nghỉ ngơi, chờ trời sáng lên đường cũng không muộn.”

“Hảo.” Đinh Hổ suy nghĩ một lát, lập tức nhấc tay ra hiệu, mọi người phía sau đồng loạt xoay người xuống ngựa, sau khi buộc cương vào tàng cây, sôi nổi ngồi xuống. Bên trong đám người có một nữ tử hồng y bắt mắt, hai đạo đao mi tà tà nâng lên, hiện ra một đôi mắt phượng ngậm hàm sát khí, đúng là thê tử của Đinh Hổ, đại tổng quản Hổ Hùng tiêu cục  “Toái thạch đao” Mạnh Như Yên. Nghe nói nữ tử này tính tình hào sảng, làm việc không câu nệ tiểu tiết, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là tư thế oai hùng bừng bừng, người khác không dám nhìn gần.

“Nhị đệ, thủy đàm ở đâu?” Mạnh Như Yên xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.

“Ở bên đó…” Đinh Hùng chuyển mắt, nửa câu nói phía sau nhất thời nghẹn ở trong miệng, không thể nói ra.

Nguyệt quang ngân bạch chiếu rọi người trong đàm tiêm nhược tú mỹ, kiều nhu vô y, một đôi tiễn thủy thu đồng thuần tịnh doanh nhiên. Ngay cả đi khắp đại giang nam bắc áp tiêu, Đinh thị huynh đệ cũng chưa từng gặp mỹ nhân khiến cho người người thương yêu như thế. Trong thời gian ngắn, toàn bộ mọi người trừng lớn mắt, chỉ lo ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn đại mỹ nhân kiều nhan lộ ra như hoa trong nước. Đinh Hùng lại càng nhìn không chuyển mắt, người như vậy, há không phải tình nhân lý tưởng mình ngày nhớ đêm mong, khuya về nằm mộng?

Bên này vô cùng say mê, bên kia lại lửa giận ám trướng. Tình nhân của mình (mặc dù vừa mới ra lò) bị nam nhân khác dùng ánh mắt nóng bỏng “nhiệt tình” mười hai vạn phần gắt gao nhìn chằm chằm, Tô đại lâu chủ muốn không tức cũng khó. Hắn tà tà bước ra hai, ba bước, nghênh ngang chặn trước mặt hơn mười ánh mắt si ngốc mê mẩn, đem Lôi Ngọc (nói cho đúng, là mặt Lôi Ngọc) dấu chặt chẽ ở phía sau.

Dung nhan xinh đẹp của mỹ nhân chợt bị một nam tử nông thôn đầy mặt ngu đần, hàm hậu đậm chắc thay thế, Đinh Hùng không khỏi cảm thấy bất mãn, cao giọng quát mắng: “Ngươi làm gì?!”

“Làm gì?” Tô Phóng kéo kéo khóe môi không mang tiếu ý, “Tại hạ còn muốn hỏi các ngươi muốn làm gì?”

“Ta, chúng ta…” Đinh Hùng đột nhiện nhận ra trạng huống trước mắt, ha ha nói, “Không, không phải… cố ý mạo phạm…”

“Ta biết các vị không cố ý.” Lôi Ngọc lẳng lặng nói, “A Phóng, lấy cho ta một bộ xiêm y sạch sẽ.”

“Được…” Tô Phóng tâm bất cam tình bất nguyện lên tiếng, ngoan ngoãn đi đến bên bao quần áo lấy ra một bộ y vật cẩn thận đặt lên trên tảng đá gần bờ đàm. Aiz, ai bảo mình thốt không ra tiếng? Giờ phút này ngữ điệu Lôi Ngọc mặc dù bình tĩnh vô ba, không thấy một chút kích động, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm tích lũy mấy ngày nay của Tô Phóng, đây tuyệt đối là sự yên tĩnh trước cơn bão.

Người thấu tình đạt lý biết bao! Đinh Hùng âm thầm tán thưởng, chỉ tiếc bên cạnh người thanh lệ tuyệt tục, lan tâm huệ chất như thế lại có một tên đầy tớ thô bỉ bất văn chướng mắt đến cực điểm.

“Các vị…” Lôi Ngọc chăm chú nhìn mọi người trên bờ, chưa hết câu, toàn bộ nam nhân đã thập phần tự giác quay lưng đi, chỉ còn lại Mạnh Như Yên vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Vị phu nhân này,” Tô Phóng vội ho một tiếng, “có thể mời ngươi…”

“Ta cũng muốn xuống nước tắm rửa,” Mạnh Như Yên sang sảng cười, “Đều là nữ nhân, cho dù cùng nhau tắm cũng không sao. Tiểu thư nhà ngươi cũng không thẹn thùng đến mức ấy chứ” Người không có vài phần can đảm tuyệt đối không dám tự tiện tiến vào rừng cây được bao phủ bởi tấm màn đen tĩnh lặng và âm trầm này. Thân là tổng quản Hổ Hùng tiêu cục, Mạnh Như Yên vô cùng thông tuệ, dĩ nhiên đoán được đối phương cũng là giang hồ đồng đạo.

“Khụ khụ… y không phải tiểu thư nhà ta…”

“Không sai,” Lôi Ngọc hung tợn trừng mắt nhìn Tô Phóng vừa nghiêng mặt cười trộm, lạnh lùng cắt lời hắn. “Ta là đại gia nhà hắn.”

“Đại, đại gia?!!” Vừa mới xoay qua chỗ khác, trong nháy mắt mọi người nhất tề vòng về, nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt ngu xuẩn vô cùng.

“Ta không tin!!” Đinh Hùng khó có thể tin kêu lên, bộ dáng ảo tưởng tan biến bị đả kích nặng nề, trong miệng còn lẩm bẩm. “Không có khả năng… tại sao có thể là nam nhân…”

!!!!

Lôi Ngọc đại giận.

“Vị công tử này,” Mạnh Như Yên liếc thấy sắc mặt Lôi Ngọc từ trắng chuyển thành xanh, nhân lúc y chưa kịp phát tác cướp lời, “Chúng ta nhất thời nhìn nhầm mà đắc tội, mong công tử rộng lượng.” Dứt lời, dùng sức kéo góc áo Đinh Hùng, đem hồn phách vừa bay ra ngoài của hắn gọi về.

“Đúng, đúng.” Đinh Hùng lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, hắn một tay gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ. “Tại hạ thất lễ, còn thỉnh huynh đài thứ lỗi.” Trong miệng nói “thất lễ”, ánh mắt lại không thể khống chế mà hướng về phía thủy đàm, thầm nghĩ muốn nhìn kỹ thêm một chút.

Thấy hắn hãy còn duỗi thẳng cổ không ngừng nhìn mình, Lôi Ngọc càng thấy bực bội. Nếu không phải Tô Phóng kịp thời thay y che đi ánh nhìn chướng mắt đó, chỉ sợ Lôi đại cốc chủ đã không nhịn được mà tặng cho Đinh Hùng một chiêu xuyên tim, để cho Hổ Hùng tiêu cục tang, hỉ cùng làm.

Cành lá xa xa truyền đến tiếng động sột soạt, mười mấy người áo xanh theo bốn phương tám hướng bay tới, thành một hình cung bao vây đám người ở trong, tư thế hệt như một đám cướp bóc chặn đường. Mọi người trong tiêu cục lập tức đồng thời trở về trận địa sẵn sàng đón địch, ai cũng khẩn trương vạn phần, sao còn có công phu rảnh rỗi đi bận tâm người trong đầm nước phía sau? Duy có Đinh Hùng sau khi bất mãn liếc Tô Phóng còn đang vững vàng che trước Lôi Ngọc một cái, mới không cam lòng mà xoay người.

“Xin hỏi các vị bằng hữu trên đường là ai?” Đinh Hổ trầm giọng hỏi.

“Ha ha ha…” Một tú tài trung niên trắng trẻo, bộ dáng cầm đầu cười to, ôm quyền nói, “Đinh lão đại, bất quá mới hai tháng không thấy, sao ngay cả trang phục của Phi Long bang chúng ta cũng không nhận ra?”

“Sầm huynh!” Chăm chú nhìn lên, Đinh Hổ hỉ động nhan sắc. “Sao ngươi lại tới đây?”

“Đương nhiên là tới đón các ngươi.” Người áo xanh cầm đầu một bên hướng về phía đám người Đinh Hùng, Mạnh Như Yên liên tiếp gật đầu, một bên nói, “Nghe đệ tử trong bang báo lại mới biết các vị đã đến, người làm chủ nhân như ta dĩ nhiên nên tận tình nghênh đón.”

“Đại đương gia Phi Long bang đích thân đón tiếp, chúng ta làm sao dám đảm đương?” Mạnh Như Yên yên nhiên nói.

“Tẩu phu nhân khách khí quá.” “Lăng Vân chưởng” Sầm Dương ha ha cười, “Chúng ta đã sắp thành người một nhà, cần gì phải khách khí như thế? Di?” Chuyển mắt  thoáng nhìn Lôi Ngọc đứng bên bờ đàm cùng Tô Phóng đang ân cần lau chùi cho y, hắn không khỏi kinh ngạc, “Hai vị huynh đệ này thực lạ mặt, chẳng lẽ là đệ tử vị nào mới thu nhận?”

“Sầm huynh hiểu lầm rồi.” Mạnh Như Yên giải thích, “Nhị vị chủ tớ bọn họ không phải là người trong tiêu cục chúng ta, mà là giang hồ đồng đạo ngẫu nhiên gặp ở chỗ này.”

“Nga?” Sầm Dương hồ nghi nhìn… từ trên xuống dưới… Tô, Lôi hai người, “Xin hỏi, nhị vị xưng hô như thế nào?”

“Tiểu đệ họ Lôi, hắn họ Tô.” Lôi Ngọc đáp lời, đơn giản rõ ràng, vào ngay điểm chính.

“Nguyên lai là Lôi công tử cùng Tô…” Nói tới đây, sắc mặt Sầm Dương phút chốc biến đổi, hiển nhiên là nghĩ tới điều gì, trên trán mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống. “Sầm mỗ không biết nhị vị giá lâm, ngôn ngữ trong lúc có nhiều mạo phạm, vạn xin thứ tội.” Chuyển ngoắt một trăm tám mươi độ, khiến cho mọi người đứng nhìn đều choáng váng.

“Tốc độ truyền bá  đồn đại trên giang hồ thật đúng là không phải tầm thường.” Tô Phóng thở dài, “Tiểu Ngọc nhi, ngươi nói có đúng không?”

“Truyền không mau thì đã không kêu là đồn đại.” Lôi Ngọc từ từ nói.

“Sầm đại đương gia,” Thấy Sầm Dương bộ dáng sợ hãi, cảnh giác dè chừng, Tô Phóng vẻ mặt ôn hòa từ trong lồng ngực lấy ra một bái thiếp, “Đây là thiếp cưới một tháng trước ngươi cho người mang đến tệ lâu, chúng ta lần này đặc biệt đến chúc mừng.” Nói xong, còn vỗ vỗ vai Lôi Ngọc.

“Đúng a,” Lôi Ngọc triển mi lộ ra một nụ cười mê chết người không đền mạng, “Chén rượu cưới này tại hạ nhất định phải uống.”

“Đa tạ nhị vị.” Sầm Dương mừng  rỡ. Bản thân từng đặc biệt phái người đến Triêu Mộ lâu cùng Tuyệt Tâm cốc đưa thiếp mời, nhưng xét địa vị Phi Long bang  trong giang hồ, hắn chưa bao giờ ngờ rằng hai vị thủ lĩnh này sẽ đích thân xuất hiện, chỉ cần bọn hắn chịu phái người tới, đã xem như rất nể mặt. Không ngờ hôm nay hai người lại có thể dắt tay nhau đến, hắn sao có thể không mừng rỡ như điên? “Nhị vị nguyện ý bớt chút thì giờ đến tệ bang, tại hạ thực cảm tạ tam sinh hữu hạnh.” Hắn cung kính lạy dài thi lễ với Tô Phóng và Lôi Ngọc.

“Sầm đại đương gia không cần đa lễ.” Lôi Ngọc hơi hơi khom người, “Chỉ có điều tại hạ vội vàng tới, quà mừng ngày mai mới có thể sai người đưa đến nơi, đại đương gia sẽ không để tâm chứ?”

“Không dám không dám.” Sầm Dương liên tục nói, “Ngài chịu hạ mình đến, tệ bang dĩ nhiên đã rất vẻ vang, kẻ hèn này sao lại không biết xấu hổ mà khiến ngài tốn kém?”

“Lễ không thể bỏ.” Lôi Ngọc liếc qua người bên cạnh, “Ngươi nói có đúng không?”

“Đương nhiên.” Tô Phóng lập tức lấy từ trong lòng ra một cái hộp. Hộp này dài bảy tấc, rộng bốn tấc, hoa văn làm bằng gỗ thập phần cổ xưa thanh lịch. Mở nắp hộp ra, bên trong có một đôi ngọc bội tinh xảo, một rồng một phượng, chạm trổ tinh tế vô cùng, thân ngọc trong suốt lấp lánh, không chút tỳ vết, vừa nhìn đã biết là vật vô giá. “Một phần quà mừng này xin Sầm đại đương gia cùng Đinh cục chủ vui lòng nhận cho, tại hạ cung chúc Cảnh nhị đương gia cùng Đinh đại tiểu thư trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”

Sầm Dương cùng Đinh Hổ nhìn nhau, chần chờ nói: “Lễ quý  trọng như thế…”

“Tiền tài vốn là vật ngoại thân.” Tô Phóng cười, “Nhị vị không phải muốn ta thu lại vật đã đưa ra chứ?”

“Đúng vậy.” Lôi Ngọc hảo tâm nhắc nhở, “Hắn đây chẳng có cái gì, chỉ được cái nhiều tiền, hơn nữa lại có sở thích tặng lễ, nếu các vị khăng khăng không thu, chỉ sợ hắn thẹn quá hóa giận, cuồng tính đại phát.”

“Vậy nếu tại hạ từ chối thì thật bất kính.” Sầm Dương bị y hù đến sửng sốt, vội cuống quýt vươn tay nắm lấy hộp gỗ, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Tô đại lâu chủ “thẹn quá hóa giận” mà “cuồng tính đại phát”.

“Sầm huynh,” Đinh Hổ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ở một bên nghe xong nửa ngày rốt cục nhịn không nổi, “Hai vị này đến tột cùng là…”

“Ai nha,” Sầm Dương đột nhiên dùng sức gõ đầu mình, “Ngươi xem, ta vui đến hồ đồ rồi! Đến, ta giới thiệu cho các vị, đây là cục chủ Hổ Hùng tiêu cục Đinh thị huynh đệ, còn có vị này, là phu nhân Đinh lão đại. Về phần hai vị đây…” Hắn cố ý ho khan một tiếng, ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói, “Chính là hai nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong chốn võ lâm Triêu Mộ lâu Tô lâu chủ cùng Tuyệt Tâm cốc Lôi cốc chủ.”

!!!!!!

Trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ. Giống như bị người khác gõ cho một côn, cách một lúc lâu sau, Đinh Hùng mới hậu tri hậu giác nói một câu: “Nguyên lai các ngươi không phải chủ tớ…”

Mọi người cười ngất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play