Từ căn nhà nhỏ thành Ngải Nhĩ Uy Sâm đi ra, Chu Luật quay trở về thủ đô.
Nhiệm vụ còn một bước cuối cùng: đưa cho NPC làm. Lại nói chuyện với Lôi Tây, hoàn thành công tác đóng gói thành hộp.
Lấy được bán thành phẩm, NPC mỉm cười nói:
“Tốc độ rất nhanh, chàng trai. Xin hỏi, cậu hiện giờ muốn đem hộp đóng gói thành quà tặng Giáng Sinh sao?”
Lựa chọn “Yes”, vài giây đồng hồ sau, cột vật phẩm tăng thêm một thứ tên là “Hộp quà tặng Giáng Sinh màu vàng” gì đó.
“Chiếc rương xinh đẹp, chứa đựng niềm vui bất ngờ. Hy vọng tâm ý của cậu có thể thật sự truyền đến đối phương…… Chúc Giáng Sinh vui vẻ.”
NPC tiếp tục nói.
Sau khi làm xong một cái, lại tiếp tục làm mấy cái còn lại. Máy móc lặp lại các bước, khiến cho Chu Luật bất đắc dĩ phải nhìn lại câu kia một lần rồi lại một lần.
“Hy vọng tâm ý của cậu có thể thật sự truyền đến đối phương……”
Nếu thật có thể như vậy, thì tốt rồi.
Nhưng sự thật hiện tại là, cậu ngay cả sự nôn nóng trong lòng mình cũng không thể dập tắt.
Trà Trà là hội trưởng phu nhân mà mọi người công nhận. Thanh Dạ đi cùng phu nhân tương lai đương nhiên là danh chính ngôn thuận. Bình thường cũng chưa tính…… nếu Thanh Dạ ngay cả ngày lễ quan trọng cũng đi theo mình, đích xác có chút kỳ cục.
Thanh Dạ là người có ý thức trách nhiệm.
Cho nên, không cần lại đi nghĩ mấy chuyện này. Trước kia mỗi lần lễ tết Hồ Ly trở về nhà cùng người thân, bản thân lúc đó chẳng phải nghĩ là đương nhiên sao?
Cho nên, đã quen một mình trôi qua lễ tình nhân, lễ Giáng Sinh, năm mới, trung thu…… năm nay vẫn sẽ tiếp tục như trước.
.
Không trung mờ mịt tuyết bay, nhuộm đẫm không khí Giáng Sinh. Mà hiện thực ngoài cửa sổ đang có mưa nhỏ.
Chu Luật mở cửa, ở trên sân phơi đứng một lát.
Nhà hàng xóm đang mở bài hát giọng cao, âm thanh rất lớn, căn phòng cách âm từ trước đến nay rất hiệu quả cũng không có tác dụng. Vừa mở cửa, giọng hát cao vút liền bay vào.
“Just one last dance
Before we say goodbye
When we sway and turn round and round and round
It’s like the first time
Just one more chance
Hold me tight and keep me warm
Cause the night is getting cold
And I don’t know where I belong
Just one last dance……”
Rất êm tai.
“Just one last dance” của Sarah Connor.
Thanh Dạ từng nói qua, anh rất thích bài này.
Trước khi chia tay, thầm mong đem hơi ấm của bả vai đối phương lưu lại trong kí ức…… Điệu nhảy cuối cùng, cảm nhận được sự bi thương bất đắc dĩ trong sự dịu dàng nhàn nhạt. Thanh Dạ nói, lắng nghe ở ban đêm khi mọi thứ tĩnh lặng, dễ dàng nhất sinh ra đồng cảm.
Chu Luật cảm thấy gió rất lạnh, lại đóng cửa đi vào bên trong.
Trở lại trước máy tính, Chu Luật cầm lễ vật, đi NPC chỗ gửi một gói quà tặng Hồ Ly.
Có lẽ lễ vật trong trò chơi sẽ dễ dàng hơn làm cho đối phương nhận. Đương nhiên, kết quả cũng có thể là bị vứt bỏ hoặc trả về.
Ở nơi gửi hàng Chu Luật gặp Ly Ca. Giống cậu, Ly Ca cũng là đến gửi quà cho bạn.
“Đã lâu không gặp.” Chu Luật chào.
“Vâng…… Hội phó tới gửi quà?”
“Ừ.”
“Em cũng vậy……” Ly Ca ngại ngùng nói, “Bởi vì thời gian trước vừa vặn cùng người nọ cãi nhau, cho nên không thích hợp đưa tận tay……”
“Xem ra chúng ta giống nhau.”
“…… Người bạn kia của hội phó, chính là hội trưởng Cách Lãng Địch Á ạ?”
“Đúng vậy.”
Quá khứ của Chu Luật cùng Cách Lãng Địch Á, sớm trở thành một bí mật không hề bí mật.
“Hy vọng các anh có thể sớm ngày hòa giải.” Ly Ca chân thành nói, “Tình
bạn nhiều năm như vậy, nhất định sẽ không vì một chút sự mà chấm dứt.”
“Cám ơn, em cũng vậy.”
“Ha ha…… Em bên kia hẳn là không có vấn đề gì.” Ly Ca nở nụ cười, “Cái tên kia giận dỗi là chuyện thường, hai ngày nữa thì tốt rồi.”
“Cái tên kia?”
“À…… Là chồng của em.”
“…… Hóa ra em đã kết hôn.” Chu Luật cũng mỉm cười nói, “Một chút cũng không đoán được.”
“Chỗ nào đoán không ra? Em kết hôn cũng đã lâu rồi.”
“Anh tựa hồ chưa nhìn thấy em cùng chồng đi cùng nhau bao giờ.”
“Em bận, anh ấy cũng bận, ở trong trò chơi có thể cùng nhau chơi đùa cùng nhau tán gẫu thời gian không nhiều như những người khác.” Ly Ca trả lời, “Hơn nữa cũng không phải cùng một công hội…… Cho nên bình thường đều là nói chuyện qua điện thoại và QQ.”
“À……”
Hôn nhân giả thường rất khó gắn bó. Tình trạng gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều như vậy, đối với phát triển cảm tình của hai người mà nói rất bất lợi. Có điều nhìn Ly Ca…… dường như rất thỏa mãn.
“Vì sao không cùng nhau tham gia một công hội?”
Ly Ca do dự một lát, đáp: “Em trước khi quen anh ấy đã gia nhập Ánh Sáng. Em đối với hội cảm tình rất sâu đậm, không muốn rời đi. Mà anh ấy cũng có chí hướng của chính mình…… Cho nên chúng em quyết định không can thiệp ý nguyện của đối phương, cũng không hỏi thăm tổ chức nhiệm vụ công hội của đối phương. Nếu ở công thành chiến đụng độ, sẽ đem đối phương trở thành người xa lạ, phải làm gì cứ làm.”
Chu Luật cười: “Nói cách khác, đáng chết vẫn sẽ giết?”
“Đúng……”
“Hai người thật thú vị.”
“Em cũng thấy rất thú vị.” Ly Ca mỉm cười, “Khoảng thời gian trước thường xuyên cùng anh ấy chạm mặt. Em từng giúp một đám đội viên đuổi giết anh ấy, sau đó anh ấy còn oán giận em quá ác.”
“Cậu ta thuộc hội nào?”
Công hội từng cùng Ánh Sáng tiếp xúc ở công thành chiến, kỳ thật cũng không nhiều lắm.
“Hội phó……”
“Hử?”
“Em nói xong, anh không cần giật mình, càng không thể đuổi em đi……”
“…… Được.”
Bí mật gì, mà đến mức đuổi khỏi hội nghiêm trọng như vậy?
“Anh ấy là……” Ly Ca thật cẩn thận nói, “Người của Ngã Phật Từ Bi……”
“……”
Chu Luật ngơ ngẩn.
Đúng là một đáp án không thể tưởng tượng được.
“Hơn nữa anh ấy gọi là…… Thường Thế Chi Ám……”
“Thường Thế Chi Ám? Người sáng lập Ngã Phật Từ Bi?”
“Đúng……”
“……”
Chu Luật hoàn toàn á khẩu.
“Em chưa từng chủ động nói thật với mọi người, trước mắt tựa hồ chỉ có hội trưởng, chị Trà Trà cùng anh biết chuyện…… Đương nhiên, những gì chồng em làm cùng em không có liên quan gì. Thành lập đồng minh phản tứ đại công hội là ý nguyện riêng của anh ấy, em cũng không muốn can thiệp chuyện của anh ấy.”
“…… Anh hiểu được. Anh cũng sẽ không tùy tiện nói với người khác.”
Hơn nửa ngày, Chu Luật mới có phản ứng.
Hôm nay cậu lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được…… Ánh Sáng Chi Đường, rốt cuộc đều là những nhân vật thế nào đây……
Đã kết thúc cái đề tài đáng sợ phía trước, Chu Luật và Ly Ca lại tùy tiện hàn huyên mấy câu. Thời gian trước mắt càng ngày càng muộn, Chu Luật quyết định logout.
Trước khi đi, Ly Ca nhớ ra điều gì đó, gọi cậu lại:
“Hội phó……”
“Gì?”
“Hội trưởng, anh ấy……”
“…… Thanh Dạ gần đây rất ít khi xuất hiện. Em có việc tìm anh ta?”
“Không có việc gì. Chẳng qua em có mấy câu, vẫn muốn nói với hội phó.”
“Em cứ nói.”
Ly Ca tạm dừng một chút, nói:
“Kỳ thật, hội trưởng rất ít khi tín nhiệm một ai giống như tín nhiệm hội phó……”
“Hử?”
“Tuy rằng ở bề ngoài, hội trưởng đối với ai cũng tốt lắm. Nhưng mà em vẫn cảm thấy, hội phó ở trong suy nghĩ của anh ấy là đặc biệt…… Ở trong trò chơi này hội phó có lẽ là người hội trưởng tín nhiệm nhất, ỷ lại nhất…… đồng thời cũng là ‘thích nhất’.”
‘Thích nhất’.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, tại một khắc kia đã rơi mất.