Ánh Sáng Chi Đường e rằng rất ít gặp phải chuyện như vậy. Tuy chỉ là một phân hội nhỏ, nhưng bị hội khác ức hiếp thậm chí tới mức không kiêng nể gì…… đích thật có chút quá trớn.

Cũng khó trách, hiện tại phân hội một chỉ còn bảy người, trong đó có sáu người là nữ. Muốn đơn độc bảo vệ cho thành Bội Lỗ là không dễ dàng.

Cho dù Trà Trà có năng lực siêu quần, cũng không có khả năng ngăn chặn thế công ồ ạt của quân địch. Sau khi mất thành, bị một đám người giống như trêu ngươi giết đi giết lại, hoàn toàn kiệt lực.

Nhưng mà, những cô gái nhìn như mảnh mai này vẫn không bỏ cuộc, dùng hết khả năng chống cự từng đợt từng đợt công kích.

Tình hình kiểu này khiến cho Chu Luật hết sức khó chịu. Còn chưa phát tác, người bên cạnh đã như một mũi tên lao lên, dưới tình huống còn chưa có thêm bất cứ kỹ năng phụ trợ nào liên tục giết năm sáu người.

Theo lưỡi đao cùng gương mặt dữ tợn của Thanh Dạ, những cô gái mệt lả cuối cùng cũng có thể thở phào.

“Hội trưởng…… hội phó……”

Tiểu Điệp thật không ngờ, bọn họ thật sự chấp nhận lời cầu viện bất đắc dĩ của mình.

Chu Luật chuyên tâm phụ trợ.

Thanh Dạ toàn lực đối địch.

Hai người hết sức chăm chú toàn tâm toàn ý. Tạm thời không rảnh an ủi các cô gái vất vả.

Thần vô, vô thần. Trong thế giới của Thần Vô vốn không có thần. Khi công ty trò chơi công khai bối cảnh đặt ra, thần ở thế giới này, bởi vì một trận hỗn loạn năm trăm năm trước, đã theo quang minh cùng nhau biến mất. Thế là, ma vật sinh sôi ở nhân giới, hỗn loạn nổi lên bốn phía.

Thế giới này cái gọi là thần, cái gọi là truyền thuyết, đều do chính người chơi sáng tạo lên.

Giống như…… cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt hiện giờ, một thân áo trắng thiên thần, cùng một thân áo đen tử thần.

Trắng và đen, ngày và đêm, cứu vớt cùng giết chóc, hài hòa trong sự không hài hòa, hoàn mỹ trong sự không hoàn mỹ.

Ánh mắt Tiểu Điệp có chút hoảng hốt.

“Điệp! Đừng ngẩn người!”

“A…… dạ, dạ!”

Những người đang hoang mang rối loạn một lần nữa gia nhập chiến đấu, trong lòng chứa đựng tràn đầy ấm áp cùng vui sướng.

Thế giới Thần Vô, cho dù là bạch thiên hắc dạ, vẫn là một mảnh mờ mịt. Nhưng là, tại sao bỗng nhiên cảm thấy được…… bản thân nhìn thấy ánh sáng?

.

“Thế này…… những người đó hẳn là không dám đến nữa đi.”

Nhìn đại sảnh đã trống rỗng, Vân Nhi lẩm bẩm nói.

“Thanh Dạ, em xin lỗi.” Nữ pháp sư luôn trầm tĩnh giỏi giang hơi áy náy, “Thật mất hết thể diện.”

“Đây không phải là trách nhiệm của em.” Thanh Dạ nhẹ nhàng nói, “Hôm nay phân hội một thật sự quá ít, cho nên mới để cho những người đó có cơ hội thỏa sức càn quấy.”

“Ai……” Nữ pháp sư khẽ thở dài, rồi mới khom mình cảm ơn, “Phiền toái các anh…… khiến các anh bỏ lại công việc ở chủ hội tới nơi này, thật áy náy.”

“Không cần.” Thanh Dạ tiếp tục nói, “Bảy người đánh một thành, các em đích thật không dễ dàng, vất vả rồi.”

Chu Luật nhìn Trà Trà, không nói gì.

“Bọn họ ỷ thế hiếp người, còn nhục mạ chị Trà Trà, thật sự rất đáng ghét!”

Hoa Linh tức giận nói, “Hội trưởng, lần sau anh nhất định phải giáo huấn bọn họ!”

“Ai nha, Tiểu Hoa, không cần cậu nói hội trưởng cũng biết mà.” Vân Nhi cười nói, “Hội trưởng chúng ta thương chị Trà Trà nhất, điều này toàn bộ công hội ai cũng biết.”

“Đúng, đúng, tùy em nói sao cũng được.” Thanh Dạ cười khổ.

“Thanh Dạ, cũng không còn sớm nữa trở về đi?” Nữ pháp sư mỉm cười.

“Còn các em……”

Thấy Thanh Dạ còn hơi lo lắng, nữ pháp sư lại bổ sung một câu: “Đừng lo lắng, bọn em nơi này hẳn là không thành vấn đề.”

“Ừ.” Thanh Dạ gật đầu.

Chu Luật biết, từ hồi Ánh Sáng mới thành lập, Trà Trà vẫn đi theo hỗ trợ Thanh Dạ.

Giữa hai người toát ra một sự hòa hợp cùng ăn ý không thể nghi ngờ.

Làm hội trưởng của một công hội lớn, có một người vợ hiền có khả năng tự nhiên là vô cùng lý tưởng. Cho dù là một người chơi bình thường, có thể cùng người mình thích hưởng thụ trò chơi, có lẽ cũng là cảm giác rất tốt đẹp……

Hồ ly ở Thần Vô từng hai lần có hôn nhân giả, duy trì thời gian cũng không dài. Chu Luật rất lâu trước đây cũng từng có bầu bạn trong trò chơi, một nữ luyện kim sư đáng yêu. Nhưng mà nhà gái oán trách cậu quan tâm công hội hơn cả vợ mình, bởi vậy hai người chưa kết hôn đã chia tay. Sau đó ở trong trò chơi tình cờ gặp mặt, cũng không có chào hỏi nhau nữa.

Trước kia cho dù là sự thật hay trò chơi, chỉ cần có bạn bè cùng người nhà làm bạn sẽ không cảm thấy cô đơn. Nhưng mà, hiện tại không có cha mẹ không có anh chị em, mà ngay cả Hồ Ly cũng phải buông tay…… Chu Luật bỗng nhiên không rõ, mình rốt cuộc còn có cái gì.

Hiện giờ Ánh Sáng Chi Đường dường như là nơi chốn mới. Nhưng mà không có cách nào xác định, tương lai có thể hay không giống như Cách Lãng Địch Á…… vứt bỏ chính mình?

Không biết có phải là hâm mộ sự ràng buộc giữa Thanh Dạ và Trà Trà, trong lòng Chu Luật có cảm giác hơi hơi chua sót.

Đang lúc hai người chuẩn bị tạm biệt bảy người, chủ hội truyền đến một tin xấu.

Những lời này, ở trên kênh hội trống trải càng có vẻ bắt mắt.

“[Thành viên công hội] Cửu Nguyệt! Ly Ca: Hội phó, Hưu Bá Luân thất thủ……”

Đây là tình huống trước đó thế nào cũng không dự đoán được.

Chu Luật cùng Thanh Dạ kinh ngạc, đồng thời nhìn đồng hồ.

Hiện giờ, là chín giờ bốn mươi năm phút tối. Cách thời gian công thành chiến chỉ còn mười năm phút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play