Ba ngày sau –
Tư Đồ Hưng ở trong trúc xá đọc sách; nơi này cũng chỉ có sách có thể giúp giết thời gian, buồn a! Lớn như vậy, lần đầu tiên biết một ngày nhàm chán là như thế nào.
Hoa Vô Hà chờ ở bên bờ ôn tuyền, nàng không phục khi La Thập cự tuyệt sự xinh đẹp của nàng. Nàng là võ lâm đệ nhất mỹ nữ cơ mà! Nhất định là vì lần trước nàng mặc quá nhiều quần áo, trang phuc và dung nhan không hoàn mỹ, mới không thể quyến rũ khiến hắn quỳ gối dưới chân váy nàng, hôm nay nàng muốn phóng thích toàn bộ mị lực, khiến cho La Thập phải mê muội vì nàng.
Hoa Vô Nhan ngồi ở nơi trúc xá giao với Hắc Vụ Lâm, toàn tâm toàn ý vận công bức nội lực ra bên ngoài thân thể, hình thành bức tường khí, tránh cho độc khí xâm nhập vào cơ thể.
Loại tu luyện này tựa như đang đi trên miệng vực, hơi chút buông lỏng liền có khả năng bị mất mạng.
Nhưng thật sự rất hiệu quả. Hoa Vô Nhan phát hiện, kết quả có được sau ba ngày luyện tập có thể sánh bằng một năm khổ luyện của nàng, có khi còn nhiều hơn.
Đương nhiên, loại phương pháp luyện công này cũng thực biến thái, không có lúc nào là không căng thẳng thần kinh. Người có định lực kém một chút thì ba ngày đã phát điên luôn rồi.
La Thập đi ra Hắc Vụ Lâm như thường lệ, thấy Hoa Vô Nhan ở đó, không khỏi thưởng thức đưa mắt nhìn nàng một cái.
Có chút bất ngờ. Cô gái nhỏ với cánh tay nhỏ bé, thoạt nhìn yếu đuối, hóa ra cũng thật có quyết tâm cùng nghị lực.
Trong kho sách tại trúc xá, vô số nữ tử được ghi lại trong sử sách: Tiền đường nỉ mộng Tô Tiểu Tiểu(1), châm thần khúc thánh Đổng Tiểu Uyển(2), anh thư Lương Hồng Ngọc(3)……… Các nàng hoặc dung mạo tuyệt trần, hoặc tài hoa cái thế, hoặc võ dũng hơn người, ai cũng đặc sắc.
(1), (2), (3): ba mĩ nhân đứng đầu trong bảng “Mười đại danh kĩ của Trung Hoa”.
Nhưng cho dù trong sách miêu tả các nàng có đẹp đến đâu, có tốt chừng nào, những cô gái hắn chưa từng gặp qua kia, đối với hắn mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một đống từ ngữ miêu tả mà thôi.
Rốt cuộc thì con gái có gì tốt đẹp? La Thập không biết. Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nữ nhân, trong lòng hắn thấy thất vọng.
Họ nhu nhược giống như thỏ trắng, lại không thể làm thức ăn như thỏ, còn hay thích hét chói tai, ầm ỹ chết người.
Đối với phụ nữ, hắn có ấn tượng đầu tiên rất không tốt.
Nói cho Hoa Vô Nhan phương pháp tu luyện võ công, hắn cũng không cho rằng nàng sẽ đi làm. Người nàng nhỏ như vậy, chân còn không bằng một cánh tay hắn, sao có thể chịu được khổ?
Nhưng nàng lại làm. Hắn nhìn ra được tu vi của nàng tăng khá nhiều, có thể thấy được sự cố gắng của nàng.
Cô gái như thế này mới có thể mạnh được như hắn. Hắn nhịn không được nhìn kĩ dung nhan của nàng. Mày liễu tinh tế, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi chúm chím, đỏ hồng, vừa ý vô cùng.
Hai mắt hắn nhìn mãi không rời, giang hai bàn tay thử so với nàng đang ngồi ở trước mặt, khuôn mặt kia còn không bằng bàn tay to của hắn.
Mấy ngón tay nàng để ở đan điền cũng rất nhỏ, và dài, da thịt toàn bộ màu vàng nâu, giống…… Đúng rồi, đó hẳn phải là hổ phách thượng đẳng mới có thể phát ra ánh sáng mê người như vậy.
Cô nhóc kỳ quái, cô nhóc đáng yêu. Khóe môi hắn không tự giác hơi hơi nhếch lên, hai mắt lóe lên ánh sáng còn sáng hơn dạ minh châu. (Hờ hờ, đó là ánh sáng háo sắc phát ra từ mắt anh ấy mừ, người Việt mình thường gọi là “thấy gái đẹp là sáng mắt lên”)
Có điều nàng luyện như vậy thật sự rất nguy hiểm. Tuy rằng chính mình cũng luyện theo cách đó, trải qua vô số đau khổ, bao lần đấu tranh giữa sự sống và cái chết, nhưng không biết tại sao, hắn lại không thể nhìn nữ nhân này chịu khổ như vậy. Nghĩ nghĩ, hắn cắn nát đầu ngón tay, bắn một giọt máu lên lông mày của nàng.
Nhiều năm ăn linh quả, tắm rửa ở suối nước nóng đầy linh khí, thân thể hắn sớm đã trở thành bảo bối bách độc bất xâm, nâng cao tuổi thọ.
Có một giọt máu của hắn bảo vệ nàng, khí độc không bao giờ có thể thương tổn nàng, nhiều lắm cũng chỉ có thể khiến cho nàng bị choáng váng.
“Đáng tiếc tư chất của cô chỉ bình thường, muốn luyện thành tuyệt thế võ công, ít nhất cũng phải luyện hai, ba mươi năm.” Hắn không biết Hoa Vô Nhan ở bên ngoài dù không phải người đứng đầu, nhưng cũng là một cao thủ.
“Cũng không sao, nhà ta có truyền lại một phương pháp dịch cân tẩy tủy rất có tác dụng. Chờ ta tìm xong dược liệu điều chế cho cô dùng xong, hoàn toàn thay đổi thể chất của cô, cô lại tập võ, không quá mười năm, nhất định có thể có được một thân võ công tuyệt đỉnh.” Tuy rằng dược liệu rất khó tìm, lại sinh trưởng ở chỗ rất nguy hiểm, nhưng hắn nguyện ý vì nàng vất vả một lần.
Chỉ là, thuốc này muốn luyện cũng phải mất ít nhất ba tháng, nàng vẫn muốn rời đi, có khả năng quyết tâm chờ không?
Có điều, chỉ cần hắn không để người đi, ai đi được? Hắn muốn lưu nàng lại, có là thiên vương lão tử (bố của thiên vương?) cũng đừng mơ đem nàng mang đi.
La Thập trong lòng đã quyết, đứng dậy đi thẳng về phía ôn tuyền, quyết định tắm rửa một cái trước, sau đó đến trúc xá chuẩn bị để đi hái thuốc, luyện dược.
Hắn đi đến bên bờ ôn tuyền, cởi ra bộ đồ da thú, đi qua Hoa Vô Hà, làm như không thấy nàng, không thèm liếc mắt một cái.
Hoa Vô Hà sớm đã ở bên kia “tạo dáng” thật đẹp. Áo trong hé mở, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn. Bàn chân trần như tạc bằng ngọc vung vẩy nghịch nước suối. Ba phần mị, bảy phần cười, người tản ra đầy mị hoặc. Đừng nói là đàn ông, đến cả những sinh vật giống đực khác nhìn đến hẳn đều thấy như bị điện giật.
Thế nhưng –
Ùm một tiếng, La Thập nhảy thẳng vào trong ôn tuyền, làm nước suối bắn tung tóe lên mặt nàng. Hắn hoàn toàn không cảm nhận được mị lực của nàng.
Hoa Vô Hà ngây người, trong ngực có một cỗ lửa giận bùng lên.
“Họ La!” Nàng đang muốn hỏi hắn có phải là đàn ông hay không, sao lại có thể không nhìn thấy mĩ mạo làm đảo điên trời đất của nàng, thì bỗng một tiếng kêu đầy bi thảm từ trúc xá vang lên.
“Aaa!” Là Tư Đồ Hưng.
Bởi vì tiếng kêu rất kinh khủng, khiến trong phạm vi mười dặm quanh trúc xá hoa rơi lá rụng, ngay cả Hoa Vô hà bụng đầy ai oán cũng bị dọa bay hồn vía.
“Đáng chết!” La Thập thấp giọng rủa một tiếng, dư âm chưa tiêu, bóng người đã mất. Hắn nghe thấy tiếng kêu rên rỉ thống khổ của Hoa Vô Nhan, hiển nhiên là đang luyên công đến một nửa, bị tiếng thét chói tai quấy nhiễu, tẩu hỏa nhập ma.
“A!” Hoa Vô Hà cũng kinh hãi kêu lên một tiếng, có phải nàng gặp quỷ không? Một người dù cho có khinh công giỏi, cũng không có khả năng thoắt ẩn thoắt hiện chứ!
La Thập đi đến bên người Hoa Vô Nhan. Nàng vẫn ngồi xếp bằng như trước, nhưng vẻ mặt lại đầy thống khổ, hiển nhiên là do nội lực cuồng loạn đang phá hư kinh mạch của nàng, đau như dao cắt.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền ôm lấy nàng, thân hình nàng còn nhỏ hơn cả Kim Nhi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, trong lòng hắn sinh ra một loại thương cảm phức tạp với một động vật nhỏ yếu ớt hơn hắn.
Mạnh được yếu thua, đấy là quy luật hiển nhiên. La Thập tự rèn luyện bản thân cho đủ mạnh, cho nên hắn có thể làm chúa tể Huyền Băng Sơn, quyết định sống chết của các loài động vật yếu.
Lúc trước đoàn người Hoa Vô Nhan vào núi bị bầy sói tấn công, hắn nhìn bầy sói bắt nạt kẻ yếu, trong lòng không một chút cảm giác: Ai bảo bọn họ yếu?
Nhưng hiên tại hắn lại rất căm hận kẻ khiến Hoa Vô Nhan phải chịu thống khổ. Tuy nàng cũng yếu, nhưng….. Nàng là của hắn! Ở địa bàn của hắn, hắn không cho phép người khác, dù trực tiếp hay gián tiếp, thương tổn nàng.
La Thập ôm Hoa Vô Nhan nhanh chóng trở lại bên bờ ôn tuyền, bàn tay to ôm trọn lấy nàng.
“Không….” Nàng còn một chút ý thức, yếu ớt giãy dụa.
“Không muốn chết thì đừng có lộn xộn.” Hắn nắm lấy nàng, hai người cùng nhau chìm vào lòng ôn tuyền.
Nàng không muốn chết, nhưng bọn họ như vậy, bảo nàng về sau lập gia đình thế nào đây?
La Thập không để ý tới nàng, điểm trụ huyệt đạo của nàng, để nàng ngồi xếp bằng.
Hắn ngồi ở phía sau nàng, hai tay để ở ngực nàng, nội lực hùng hậu đưa vào cơ thể nàng cuồn cuộn không dứt, giúp nàng điều chỉnh kinh mạch hỗn loạn.
Bởi vì hắn luyện một loại nội công tâm pháp tên hỏa nguyên điển, chí cương chí dương, nên nếu trực tiếp đưa vào trong cơ thể nàng, khẳng định là nàng chịu không nổi. Phải có nước suối làm giảm xóc, nếu không không những không cứu được nàng, còn có thể trực tiếp hại chết nàng.
Nhìn La Thập mang bộ dạng khẩn trương cứu người, Hoa Vô Hà có chút đăm chiêu.
“Còn tưởng ngươi vội vã chạy đi chỗ nào, Hóa ra là đi cứu Vô Nhan.”
Vừa rồi hắn đi thật sự rất vội vàng, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc.
Cơ mà làm sao hắn biết Vô Nhan đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ hắn lại có “tâm hữu linh tê nhất điểm thông” (4)?
(4) Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: trong lòng có thể cảm ứng được đối phương, như kiểu thần giao cách cảm ấy. Đây là một câu thơ nằm trong bài “Vô đề nhị thủ (I)” của Lý Thương Ẩn (李商隱).
(Xem thêm ở: Thivien.net)
Người này khẩu vị cũng thật quái, không thích vây cá lại thích củ cải. Sao cũng được! Chỉ cần có sở thích, còn có nhược điểm, không tin hắn không hộ tống bọn họ xuống núi.
Nàng hắc hắc cười, nghĩ đến chỉ ít ngày nữa là có thể trở về với thành thị phồn hoa, không khỏi mở cờ trong bụng.
Đương nhiên, cao hứng để sau, đi tìm cái tên hỗn đản tùy tiện kêu bậy dọa nàng đứng tim tính toán sổ sách trước đã. Không biết người dọa người là hù chết người sao? Tư Đồ Hưng ngu ngốc!
Hoa Vô Nhan ở trong phòng say sưa ngủ.
La Thập đem Tư Đồ Hưng đến trong rừng hoa đào, điểm huyệt cười, huyệt khóc,huyệt ngứa với huyệt câm, làm cho hắn nước mắt đầm đìa, quay cuồng lăn lộn trên mặt đất. Trừng phạt này là vì hắn đột nhiên kêu bừa, hại thành quả Hoa Vô Nhan luyện được mất hết.
Đương nhiên, tất cả đều được tiến hành trong im lặng. Hắn cũng không hy vọng Tư Đồ Hưng lại kêu loạn, ầm ỹ đến Hoa Vô Nhan.
Hoa Vô Hà tránh ở một bên nhìn tình trạng thê thảm của Tư Đồ Hưng, sợ tới mức trái tim suýt ngừng đập.
Giết người không nên quá tay, La Thập lại làm cho người ta sống không bằng chết, thủ đoạn này cũng quá tàn nhẫn. Vô Nhan vẫn đang ngủ, nàng không chút nghi ngờ Tư Đồ Hưng bị La Thập chỉnh cho chết đi sống lại như vậy.
Nhất định phải tìm cách khác mới được.
Nàng không đành lòng đứng tiếp nhìn, liền vụng trộm trở về trúc xá, đi vào phòng nơi Hoa Vô Nhan nghỉ ngơi.
Chỉ thấy Hoa Vô Nhan giống như nằm ngủ ở trên giường, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, sắc mặt nàng thực hồng…. nói đúng hơn, toàn thân đều thực hồng. Hoa Vô Hà khẽ sờ mặt nàng một chút, nóng phỏng tay.
“Ta đã nói với muội cái loại biện pháp biến thái này của La Thập là không thể luyện rồi mà! Không nghe nên mới thành như vậy!”
Nàng hồ nghi giúp muội muội bắt mạch, mạch tượng mạnh mà có lực, không giống tẩu hỏa nhập ma mà!
“Quái, Huyền Nguyệt bí quyết là võ công âm tính, cho dù là khi luyện tập, toàn thân cũng là lạnh như băng, sẽ không nóng lên. Trừ phi Vô Nhan đã luyện tới tầng thứ sáu âm dương giao hòa, đang chuẩn bị đi vào tầng thứ bảy đạt cảnh giới âm cực dương sinh…..Không có khả năng, ta đang suy nghĩ cái gì vậy trời!” Hoa Vô Hà gõ vào đầu mình một chút. “Vô Nhan chưa kết hôn, chưa từng cùng nam tử ái ân, làm sao luyện thành âm dương giao hợp?”
Bí kíp của tổ tông đã viết rõ ràng, không thể chỉ có âm cũng không thể chỉ có dương, chỉ có âm dương giao hòa, mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất của Huyền Nguyệt bí quyết.(@@ âm âm dương dương chóng hết cả mặt)
Nhưng Vô Nhan đến tột cùng là bị sao vậy? Toàn thân nóng tới mức có thể làm trứng ốp lếp.
“Cho nên ta mới chán ghét luyện võ, phiền toái chết người.” Thật sự không nghĩ ra được, Hoa Vô Hà đơn giản cố gắng lay Hoa Vô Nhan, làm cho nàng tỉnh táo lại để cứu mạng nhỏ của chính mình cùng Tư Đồ Hưng.
“Vô Nhan, Vô Nhan……” Nàng nhỏ tiếng không ngừng kêu.
Hoa Vô Nhan rất khó chịu, giống như có người đang lấy lửa thiêu nàng vậy, ngọn lửa kia càng lúc càng nóng, không ngừng toát ra từ bên trong nàng.
Nàng đau mốn chết, muốn gọi người đánh cho nàng bất tỉnh cho quên đi, nhưng cứ lúc nàng đang định kêu thì tỷ tỷ lại……
Hoa Vô Hà nhanh chóng che miệng nàng lại.“Đừng kêu, đừng kêu, Tư Đồ Hưng rống lên một tiếng hại muội tẩu hỏa nhập ma, đã sắp bị La Thập giết chết, bây giờ mà muội rên rỉ một tiếng, La Thập sẽ lập tức trở về cắt cổ ta mất!”
Tư Đồ Hưng…… Tiểu vương gia sắp chết?! Những lời này giống như một quả chùy lớn trực tiếp đánh vào ót Hoa Vô Nhan.
Hoàng tử thứ mười chín được Hoàng Thượng sủng ái nhất mà chết khi cùng du ngoạn với hai tỉ muội Hoa gia, Hoàng Thượng tức giận, toàn bộ Hoa gia bảo chắc chắn cũng phải chịu chôn cùng!
“Hmm hmm hmm……” Trời ạ! Nàng không thể ngủ, có thống khổ cũng phải tỉnh lại.
“Vô Nhan, muội nhất định phải tỉnh, mạng mấy người chúng ta đều dựa vào muội.” Hoa Vô Hà thấy muội muội khổ sở như thế, có ý tốt giúp nàng, đưa vào một luồng nhỏ nội lực.
Không ngờ nội lực băng hàn của nàng vừa vào thân thể Hoa Vô Nhan, lại giống như nhỏ thêm giọt nước vào mặt nước đang gợn sóng, làm cho Hoa Vô Nhan lại đau đến toàn thân run rẩy.
“Tại sao có thể như vậy?” Hoa Vô Hà thất kinh, lại vẫn tiếp tục che miệng muội muội lại,mếu máo thút thít nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, Vô Nhan, thực xin lỗi…… Ta chỉ muốn giúp muội……”
Hoa Vô Nhan càng không ngừng hổn hển, sau một lúc lâu, thanh âm yếu ớt mới đứt quãng thoát ra từ cổ họng.“Tỷ, không liên quan đến tỷ, đều do…… La Thập…… Hắn luyện nội công chí dương…… Giúp ta đạo khí, kết quả…… công lực của hắn quá mạnh mẽ, khiến ta tăng thẳng lên tới cảnh giới âm dương giao thái……”
“A!” Hoa Vô Hà ngây người.“Cơ mà muội vẫn là xử nữ, như vậy…… Sẽ chết mất?”
“Đều do La Thập…… Vương bát đản (trứng rùa đen =)))……”
“Còn có thể mắng chửi người, xem ra tạm thời không chết được.” Hoa Vô Hà thở sâu. “Tiểu muội, lúc này cũng không còn cách nào khác, muội gả cho La Thập đi! Cùng hắn âm dương song tu, không những có thể tăng công lực, còn có thể giữ lại mạng nhỏ.”
“Cái gì!”
“Ta đi nói với La Thập.” Hoa Vô Hà nói xong, bỏ chạy ra ngoài.
“Tỷ tỷ……” Không cần xúc động như vậy, bọn họ có thể che công lực của nàng lại mà! Làm chi đột nhiên muốn nàng gả cho La Thập? Cho dù nàng đáp ứng gả, hắn đồng ý lấy nàng sao?
Hoa Vô Nhan muốn đuổi theo gọi tỷ tỷ về, khốn nỗi cả người vô lực, ngay cả đứng dậy cũng không làm nổi; tức giận đến muốn rống to, đáng tiếc yết hầu cũng bỏng rát, một tiếng cũng không kêu ra được.
***
Rừng hoa đào —
Tư Đồ Hưng toàn thân xanh tím lăn lộn trên mặt đất, đầy người bùn đất. Mấy độ ngất, lại bị La Thập đá tỉnh, đau đến không chịu nổi, lại ngất, lại tỉnh, đến nỗi cuối cùng, hắn đã không dám cầu xin tha thứ.
May là La Thập không tính giết người, nếu không, hẳn giờ này hắn đã mất mạng.
La Thập ngồi xổm xuống bên Tư Đồ Hưng chỉ còn nửa cái mạng, thanh âm không có nửa điểm độ ấm. “Về sau ngươi còn kêu bậy, ta liền cắt lưỡi ngươi.”
Tư Đồ Hưng là tiểu vương gia cao quý, cả đời chưa từng ăn khổ như vậy; muốn hận La Thập lại không dám, chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ không ngừng gật đầu.
“Tốt lắm.” La Thập giải huyệt đạo cho hắn, vỗ vỗ tay đứng lên. “Bây giờ ngoan ngoãn nói cho ta biết, sao lúc nãy lại đột nhiên thét chói tai?”
“Ta…… Khụ khụ khụ……” Ăn phải đất, Tư Đồ Hưng ho khù khụ nói: “Ta ở kho sách nhìn thấy bức tự họa cùng ngọc bội bên người của tiên hoàng, quá kinh ngạc, mới có thể không cẩn thận kêu một tiếng.”
“Bức họa cùng ngọc bội? Có phải được đựng trong một cái hộp gỗ màu xanh?”
“Đúng đúng đúng.” Tư Đồ Hưng vội vàng gật đầu. “Xin hỏi La công tử biết chủ nhân bức họa cùng ngọc bội sao?”
Mấy vật này quan hệ tới bí mật hoàng thất. Tiên hoàng khi còn là thái tử, cùng với tì nữ hầu hạ bên người yêu nhau, bị hoàng thất phát hiện. Tỳ nữ bị nhốt, tiên hoàng bị bắt cưới Thái Hậu bây giờ.
Lúc ấy hoàng thất vốn muốn giết tỳ nữ kia, nhưng tiên hoàng lấy tánh mạng uy hiếp, hoàng thất đành phải thỏa hiệp, đem tỳ nữ nhốt kĩ trong mật thất của tông nhân phủ.
Sau đó, Thái Hậu sinh hạ con đầu lòng, cũng chính là hoàng đế hiện nay. Tiên hoàng mười sáu tuổi đăng cơ, tại vị mười tám năm, thành tựu về văn hoá, giáo dục, võ công vang danh bốn bể, ngay lúc mọi người nghĩ Đại Trần sẽ được tiên hoàng lãnh đạo hướng tới nhất thống thiên hạ thì, tiên hoàng cùng tỳ nữ kia đột nhiên mất tích.
Hoàng thất không dám lộ ra việc này, chỉ tuyên bố tiên hoàng băng hà, tân quân lên ngôi. Đảo mắt, hơn hai mươi năm trôi qua, chuyện này cũng dần dần bị phai nhạt, cho nên Tư Đồ Hưng ở trong kho sách thấy bức họa cùng tùy thân ngọc bội của tiên hoàng mới có thể kinh ngạc đến mức thất thố kích động kêu to.
Chẳng lẽ tiên hoàng vẫn còn trên nhân thế? Vị quân chủ được cho là tài đức sáng suốt nhất trong các đời vua của Đại Trần, tồn tại như một truyền kỳ kia, làm thế nào đem một tiểu quốc trong cảnh chia năm xẻ bảy thống trị thành cường quốc đứng đầu trung nguyên như ngày nay? Lại làm thế nào mang người trong lòng từ trong mật thất Tông nhân phủ canh phòng nghiêm mật cứu ra, chạy khỏi hoàng cung, thoát khỏi truy binh hùng mạnh?
Tư Đồ Hưng nghĩ nát óc cũng không ra một người như thế nào làm được nhiều chuyện lớn long trời lở đất như vậy, chẳng lẽ thực sự có ba đầu sáu tay?
Đối mặt nghi vấn của hắn, La Thập chỉ thản nhiên gật đầu nói: “Ta có quen người kia.”
“Người ở nơi nào?”
“Đã chết.”
“A!” Anh hùng, thần tượng của hắn…… Ai nói nam nhân không thể rơi lệ, ngày hôm nay Tư Đồ Hưng đã khóc không dưới mười lần. “Xin hỏi phần mộ của Người ở đâu? Ta muốn đi tế điện một phen.”
“Không có.”
“Có ý tứ gì?”
“Không mai táng, quăng xuống núi rồi.”
“Ngươi…… Ô nhục hoàng thất, tội đáng chết vạn lần!” Cho dù La Thập là ác ma, dám khi nhục tiên hoàng như vậy, dù phải liều mạng hắn cũng muốn nói rõ phải trái với hắn! Nghẹn một hơi, Tư Đồ Hưng đánh về phía La Thập.
“Người đã chết, còn lại cũng chỉ là một khối thể xác, mai táng hay không có cái gì khác biệt?” La Thập bắn ra một luồng chỉ phong, chớp mắt, Tư Đồ Hưng té trên mặt đất không thể động đậy.
“Tiên hoàng là bậc quân chủ tài đức, sáng suốt nhất từ trước đến nay, lẽ ra nên được vạn dân kính ngưỡng.” Thân mình không thể động đậy, Tư Đồ Hưng còn có miệng có thể kêu.
“Hoàng đế cũng thế, khất cái cũng vậy, đã chết chính là đã chết. Lại nói, là ông ấy quyết định muốn Kim nhi đem thi thể ông quăng xuống Thất Hồn cốc.”
“Vì sao?”
“Bởi vì mẹ ta táng ở đáy Thất Hồn cốc.”
“A!” Trong đầu Tư Đồ Hưng có một loại dự cảm vô cùng không hay. “Xin hỏi La công tử cùng tiên hoàng có quan hệ gì?”
“Cha ta.”
“Hoàng thúc thúc –” Trời ạ, trời đem sét xuống đánh chết hắn đi! Mãng hán trông hệt dã nhân này lại là đệ đệ của đương kim hoàng đế, hoàng thúc của hắn. “Nhưng…… Sao người lại mang họ La?”
“Mẹ ta họ La.”
Tiên hoàng thế nhưng lại không cho con út thừa kế tên họ của hoàng thất chính thống, ông oán hận hoàng thất đến vậy sao?
Tư Đồ Hưng mặt mày ủ dột hỏi: “Người không lưu phần mộ, cũng là vì không muốn người đời sau tế bái sao?”
La Thập nhìn đứa cháu đột nhiên trên trời rơi xuống này, đối với hắn thật sự không có cảm giác gì nhiều.
Thứ nhất, Tư Đồ Hưng quá yếu. Thứ hai, quan niệm, tư tưởng của hai người bọn hắn khác biệt quá xa.
Trong mắt người đời, địa vị một người là lấy tiền tài, quyền thế, danh tiếng để mà phân chia.
Nhưng trong lòng La Thập, trên đời chỉ có hai loại người: kẻ mạnh và kẻ yếu.
Loại ý nghĩ thương xuân thu buồn (thương tiếc vẩn vơ) này của Tư Đồ Hưng thực nhàm chán, một người muốn chết như thế nào, lựa chọn phương thức nào để mai táng chính mình, đó là chuyện riêng của người ta, người bên ngoài không có lý do gì mà nhiều chuyện xen vào.
“Cha ta sai Kim Nhi đưa xác mình quăng xuống Thất Hồn cốc, là vì ông hiểu được, đứa trẻ sáu tuổi như ta không có khả năng cõng ông xuống núi, không bằng khiến cho Kim Nhi đem ông bỏ lại đi, dù sao Thất Hồn cốc chẳng lớn là bao, cũng chỉ vừa hai người ngủ, ông rơi thế nào cũng sẽ không cách nương ta quá xa.”
Tư Đồ Hưng ngây người, cái này…… Ý tưởng của truyền kì nhân vật quả nhiên không giống người thường.“Nhưng mà hoàng thúc……”
“Ta không phải hoàng thúc của ngươi.”
“Nhưng tiên hoàng……”
“Cha ta chính là cha ta, cho dù từng là hoàng đế, cũng là chuyện đã qua, giờ ông chính là bộ hài cốt trong Thất Hồn cốc.” Kể từ khi lên sáu, trải qua gian khổ để sinh tồn, hắn học được một điều: thân phận địa vị là chó má, nếu muốn sống tốt, càng tự do, chỉ có làm cho chính mình không ngừng mạnh lên.
Kẻ mạnh có thể điều khiển được chính cuộc đời mình, mà kẻ yếu chỉ có thể bị nắm bắt.
“Tư Đồ Hưng, ngươi nếu muốn sống được ở trong này, tốt nhất là hãy cố gắng thêm chút, ngươi thật sự là quá yếu.” Trong mắt La Thập, hắn so với Hoa Vô Nhan cùng Hoa Vô Hà còn kém cỏi hơn.
Hoa Vô Nhan là loại người biết tự mình cố gắng, cũng là loại người có dũng khí, có nghị lực mà hắn coi trọng nhất.
Hoa Vô Hà yếu, nhưng ít nhất nàng biết lợi dụng thiên phú dụ dỗ đàn ông thay nàng làm việc. (Ak, thế cũng được coi là ưu điểm à @@)
Chỉ có Tư Đồ Hưng kém cỏi nhất, việc gì cũng dựa vào cô gái nhân thay hắn quyết định, nghĩ biện pháp.
“Ta ta ta……” Tư Đồ Hưng bị nói, mặt đỏ tai hồng.
“La Thập!” Đột nhiên, tiếng kêu của Hoa Vô Hà từ xa truyền đến.
Thân hình La Thập nhoáng một cái, như quỷ mị xuất hiện trước mặt Hoa Vô Hà.“Vô Nhan có chuyện?”
Hoa Vô Hà bị hắn dọa sợ, tên ma quỷ này khinh công cũng quá lợi hại đi!
“Nói mau.” La Thập không kiên nhẫn trừng nàng một cái.
Hoa Vô Hà lấy lại tinh thần nói: “Đúng vậy…… Ta biết Vô Nhan vì sao vẫn nóng lên, Huyền Nguyệt bí quyết của con bé đột phá đến tầng thứ sáu, cần cùng nam nhân âm dương ái ân, cho nên……”
Vèo cái, La Thập lại biến mất.
Hoa Vô Hà nói đến một nửa, không thấy người đâu nữa, sửng sốt nửa ngày.
“A! Ngươi tên hỗn đản này, không thể tử tế nghe người ta nói cho hết lời sao?” Tức chết đi thôi. Quên mất ác ma không thể mắng bừa, nàng càng không ngừng giơ chân lầm bầm rủa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT