“Thằng chó đó cào vào lưng em đấy à?” – Kha hỏi tôi.
Tôi không trả lời. Kha lấy tuýp kem gì đó bôi lên những vết cào trên lưng tôi.
“Anh xin lỗi đã tát em. Em có đau không?”
“Tôi tát lại để anh biết cảm giác nhé!” – Tôi bĩu môi nói.
“Được rồi, anh sẽ ngồi yên để em tát. Giờ thì nằm yên để anh xem những vết trầy trên lưng.”
Tôi nằm sắp, đầu gối lên đùi Kha. Tôi ngửi được mùi nước hoa Lacoste, mùi da thịt Kha. Nó làm tôi dễ chịu, tôi thấy mình thật yên bình. Mọi thứ chung quanh tôi giờ đây chỉ như bọt biển, trắng xóa, mờ nhạt dần rồi mất hút đi ra đại dương….
Tôi thức dậy trong tư thế trước khi ngủ. Kha vẫn ngủ và ngã người ra thành ghế. Tôi ngồi dậy mặc áo vào.
“Vào phòng ngủ đi!” – Tôi lay Kha dậy.
“Em..em dậy rồi à?”
“Không thấy sao?!”
“Ok, thấy! Anh xin lỗi…”
“Anh nhảm câu đấy cả đêm, giờ vẫn còn muốn nói à?”
Kha nắm tay tôi.
“Anh yêu em! Làm người yêu của anh được không?”
Tôi không trả lời.
“Hứa với anh từ nay đừng làm điều gì dại dột như thế nữa. Anh sẽ làm mọi thứ, em đừng làm thế nữa nhé…”
Kha đặt lên môi tôi nụ hôn. Ướt át, trơn tru, dinh dính, nhưng ngọt ngào. Nó làm tôi nhớ đến vị trái vải đầu mùa, đắt đỏ, hiếm hoi và đầy dư vị.
Mỗi lần kí ức xưa sống lại, trong giấc mơ, tôi thường tỉnh giấc ra. Cơn mơ tan biến nhanh như thời gian vậy, những kỉ niệm ùa về trong tôi rồi lại vơi đi, thấp thoáng xa mù. Tôi chẳng còn có Kha bên cạnh. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được vị ngọt ngào, của nụ hôn lần đầu tiên Kha trao cho tôi…..
“Ủa, hôm nay anh về sớm vậy?” – Thảo đẩy cửa bước vào khi tôi đang ngồi trên xích đu ở sân, nó nói với Kha. “Rồi anh Hai sao ra đây ngồi vậy? Nắng quá!”- Nó nói với tôi.
“Ừ, ngồi đây cho thoải mái. Chờ cô về! Xăng dầu lên giá mà cô đi chợ cả nửa ngày!”
“Hi hi, lâu lâu mới có dịp đi mà anh.”
Thảo xách túi thức ăn vào nhà. “Em có mua đậu đỏ, tí nữa em nấu chè cho anh Hai ăn nha.”
“Tốt nhỉ! Có vỏ quýt không đó?”- Tôi nói. “Không là anh mày không ăn đâu.”
“Biết rồi, ông càng già càng khó chịu. Hèn gì đến giờ vẫn ế!”
Thảo cười rồi bước vào nhà. Tôi nghe nó nũng nịu với Kha, nhìn vào nhà thấy vợ chồng nó đang âu yếu nhìn thằng con ngủ say. Tim tôi như thắt lại, hơi thở dồn dập liên hồi. Ghen? Nhưng đó là em gái tôi.
Tôi nhìn lại màn hình laptop. Đặt tay lên bàn phím, nhưng không biết tôi sẽ đánh vào những chuỗi kí tự gì đây….
“Em muốn ăn gì?” – Kha hỏi tôi.
“Ăn chè nhỉ. Lâu rồi tôi không ăn.”
“Uhm. Ăn ở đâu?”
“Tôi chở anh đi.”
“Nhưng anh không có mũ bảo hiểm.”
“Tôi có hai cái. ĐI thôi!” – Nói rồi tôi dắt tay Kha lôi đi.
Tôi chở Kha quanh những con đường. Kha đặt tay lên hông tôi.
“Tôi đâu có bị lây nhiễm mà anh ngồi xa dữ vậy?”
Kha cười. “Thế anh ôm em thì em lại bảo nhột. Anh phải làm sao để vừa lòng em đây?”
“Nói gì cũng nói được!”
“Anh là người yêu của em mà!”
“Cái đó là anh nói, tôi không nói.”
Tôi dứt lời Kha đã ôm siết lấy tôi. Rồi anh đặt cằm lên vai tôi. Đường chiều đông kịt, nhưng tôi không hề phân vân, mặc tình cho những ngã khúc quanh, những ngã tư đèn đỏ rồi xanh liên tiếp. Một đàn chim chiều bay ngang qua trời. Một hình chữ V dài ngoằng trên nền mây xanh, thấp thoáng ánh mặt trời chói chang để từ biệt ngày cũ.
“Thôi đi ông! Mệt quá. Thuốc sổ mũi. Không có phần trăm Viarga đâu mà lo. Uống rồi nghỉ đi, hết mưa rồi về.”
Tôi ngồi xuống giường Kha.
“Anh có nhạc gì nghe được không?”
“Hòa tấu. Em thích chứ?”
“Loại nào?”
“Saxophone.”
“Uhm, tôi cũng thích nó. Mở đi.”
Kha mở đĩa nhạc hòa tấu saxophone. Tiếng kèn da diết. Kha vẫn đứng chỗ dàn máy và loa. Những nốt ngân lên du dương, đượm đầy bao nỗi niềm. Những bản tình ca Pháp dạt dào trong hơi tình ái. Tôi đứng dậy tiến lại chỗ Kha.
Tôi đứng sát vào người Kha. Rồi môi tôi đặt lên môi Kha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT