Mọi người đang bàn xem tiếp theo nên đi đâu thì Bùi Lương Vũ đã đi lấy xe trước. Vừa đi đến cổng, chiếc xe đỗ trước trường học khiến tôi giật mình.
Đó là xe của anh.
Điều đầu tiên khiến tôi cảm thấy mình may mắn, đó là tôi đang nắm tay Gia Hinh chứ không phải La Duy.
Anh phát hiện ra tôi rất nhanh. Tuy không bước đến cũng không làm động tác gì, nhưng tôi biết, anh đang dùng ánh mắt ra lệnh cho tôi đi qua đó.
Tôi nói với mọi người một câu rồi vội vã bước tới.
Anh nhíu mày nhìn tôi, “Đi thôi.”
“Anh ơi... Em muốn đi chơi với bạn học trước rồi mới về nhà...”
“Những người đó?” Anh nhìn sang bên, ánh mắt lộ vẻ không thích, “Không được.”
“Đều là bạn học của em, chúng em đi ăn mừng thôi mà.” Tôi vẫn kiên trì thuyết phục anh. Nhớ năm ất, anh thi tốt nghiệp xong, còn đi uống hết hai buổi sáng mới về nhà đấy.
Anh cau mày, “Bảo không được là không được.Mẹ anh và chú Lương đều đang đợi ở nhà ông ngoại rồi.”
Anh đã lấy ông ngoại ra để nói, cho dù tôi không muốn thì cũng phải khuất phục. Hết cách rồi, tôi nhìn về bên các bạn, nhún nhún vai, ra dấu bất đắc dĩ.
Phía bên kia trở nên ồn ào, trong đó giọng La Duy lớn nhất, “Mất hứng quá.”
Tôi âm thầm thở dài, tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi phất tay với bọn họ, ra hiệu chúc bọn họ chơi vui, rồi không cam lòng mà lên xe anh.
Suốt cả chặng đường tôi bày ra vẻ mặt đau khổ, muốn dùng nó để lặng lẽ kháng nghị.
“Môi em bĩu lên đến trời rồi đấy,” Anh lườm tôi, “Phí công bà ngoại bận rộn cả buổi chiều để chúc mừng em.”
Tôi không nói gì, mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Anh cũng không nói thêm nữa, đột nhiên lái xe nhanh hơn. Tôi kinh hãi trong lòng. Tôi bày bộ mặt này ra với anh, anh sẽ không cho tôi bị tai nạn xe chứ?
Vừa nghĩ vậy, tôi liền thắt chặt dây an toàn, mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Anh bỗng cười khẽ một tiếng. Mặt tôi đỏ lên, nhưng vẫn bày ra bộ dạng nghiêm túc, giả vờ không nghe thấy gì.
Hết cách rồi, tôi chính là một con bé nhát gan như vậy. Tôi sợ chết lắm.
Tuy nhiên không khí vui vẻ ở nhà ông ngoại khiến tôi lập tức dẹp nỗi tiếc nuối lúc trước sang một bên.
Chú thím đều ở đó, dì Trần cũng sang giúp thím làm một bàn đầy thức ăn. Ông ngoại luôn nghiêm nghị cũng dịu dàng hơn bình thường nhiều, nhìn thấy tôi liền gọi tôi đến ngồi cạnh. Có lẽ thím đã nói trước nên ông không nhắc gì đến chuyện thi cử nữa. Tôi ngồi nói chuyện với ông một lúc thì vào bếp tìm thím. Thím đang bận rộn, thấy tôi đi vào thì vội đuổi ra, “Đang rán thịt viên, cháu mau đi ra, cẩn thận bị bỏng. Đi rửa tay trước đi rồi chúng ta ăn cơm.”
Tôi lè lưỡi, nghe lời đi ra ngoài.
Lúc tôi đi rửa tay thì anh cũng ở đó. Tôi đang chuẩn bị quay người đi lên phòng rửa tay ở trên tầng thì anh gọi lại.
“Anh rửa xong rồi, em rửa đi.” Anh lấy khăn lau tay.
Tôi rửa tay xong rồi, anh vẫn đứng ở cửa chưa đi, mắt nhìn thẳng vào tôi.
Tôi thẳng lưng nhìn lại anh. Sao hả? Ở nhà ông ngoại em không sợ anh nhé.
“Thằng nhóc to mồm ban nãy là bạn trai của em đấy à?” Anh đột nhiên hỏi.
Tôi nghệt mặt. Đến lúc hiểu anh đang nói đến ai thì mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng vẫn giả ngốc, “Ai cơ? Bạn trai nào cơ?”
“Đừng có giả bộ với anh. Với đầu óc của em mà cũng định lừa anh à? Em bao nhiêu tuổi rồi mà bắt chước người ta yêu đương hả? Anh nói cho em biết, sớm chia tay với cậu ta đi.”
“Em không còn bé nữa. Lúc anh bằng tuổi em, bạn gái anh còn đến đánh em gái anh đấy.” Tôi nhỏ giọng phản kháng.
Anh cứng người, “Anh với em không giống nhau.”
“Có gì không giống chứ?”
“Anh là con trai, em là con gái. Anh không sợ bị lừa.” Anh tùy tiện kiếm cớ.
“Em cũng có gì hay để người ta lừa đâu.”
Anh trừng tôi, “Dù sao anh cũng đã nhắc em rồi. Em mà còn liên hệ với cậu ta nữa, anh sẽ nói với mẹ anh và chú em đấy.”
Tôi hết lời. Anh không để ý đến tôi nữa, quay người rời đi. Tôi căm hận nhìn theo bóng lưng anh, chửi thầm. Đồ vô sỉ, đồ tiểu nhân. Còn nói mình là con trai. Càng ngày càng thích xen vào chuyện của người khác.
Lúc ăn cơm bầu không khí rất vui vẻ. Tôi cố tình bỏ qua sự tồn tại của anh, chỉ chuyên tâm lấy lòng ông bà ngoại. Thực ra tôi cảm thấy, vốn dĩ không cần làm cơm chúc mừng thế này. Chỉ là thi xong tốt nghiệp thôi, đâu có phải là thi đỗ đại học. Nhưng nhìn bà ngoại cười vui vẻ, tôi chỉ có thể hết sức tán thưởng tay nghề của bà, “Bà ngoại giỏi quá. Cháu chưa từng được ăn món thịt kho trứng nào ngon thế này.”
Bà ngoại còn chưa nói gì, ông ngoại đã hừ một tiếng, “Đương nhiên rồi. Đồ bên ngoài làm sao bằng đồ bà ngoại cháu làm được? Sau này nhớ thường xuyên về đây ăn.”
Tôi gật đầu lia lịa. Ông ngoại luôn tin vào tay nghề của bà ngoại, đối với ông, không gì có thể sánh được thức ăn bà làm.
Thực ra kể từ khi ông ngoại nghỉ hưu, trong nhà rất ít khi náo nhiệt như vậy. Bà ngoại không chịu thuê người giúp việc, chuyện gì cũng tự mình làm. Chú thím bận việc, anh đi Bắc Kinh học, phần lớn thời gian chỉ có hai ông bà ở nhà. Tôi là người hay về nhất, cứ mỗi cuối tuần lại về ăn cơm đôi lần. Ông bà ngoại là người miền Bắc, rất thân thiết và nhiệt tình. Tôi biết, ông bà đã thực sự xem tôi như cháu ngoại.
Tôi cũng yêu ông bà ngoại và chú thím. Chỉ trừ ông anh trai ra.
Cơm nước xong, tôi phụ thím và dì Trần dọn dẹp. Xong xuôi thì thím gọt hoa quả, rồi đưa tôi mang ra phòng khách. Bà ngoại đang nói chuyện với anh ở đó.
“Hai ngày trước khi bà và ông cháu đi dạo đã gặp bà Lý. Cháu gái bà ấy năm nay cũng tốt nghiệp, làm việc ở công ty quảng cáo gì đó. Cô bé ấy lớn lên rất xinh đẹp. Lúc cháu còn nhỏ, hai đứa đã từng chơi cùng nhau, cháu còn nhớ không?”
“Cháu không nhớ”. Anh trả lời không khách khí.
Tôi đặt đĩa hoa quả lên bàn, ngồi sang một bên. Nếu tôi đoán không lầm thì bà ngoại đang muốn giới thiệu bạn gái cho anh.
“Không nhớ cũng không sao. Thanh niên các cháu nói chuyện với nhau một lúc là sẽ thân thôi.”
“Nhưng cháu không thích.”
“Sao lại không thích? Cháu chia tay với cô bé họ Lộ kia rồi cơ mà?”
“Bà ơi, cháu của bà cũng không phải kẻ háo sắc đến mức không có phụ nữ thì không sống được. Chẳng lẽ cứ chia tay rồi thì phải lập tức tìm người khác? Giờ cháu bận lắm, không có thời gian lo chuyện ấy đâu ạ.”
“Cũng có bảo cháu yêu con bé ngay đâu, cứ làm quen đi đã.” Bà ngoại không từ bỏ ý định.
“Bà đừng nói nữa,” Ông ngoại lên tiếng, “Tuổi của nó cũng chưa phải lớn, giờ là lúc cần lo cho sự nghiệp, mấy chuyện không đứng đắn đó nói ít thôi.”
Anh vội phụ họa, “Đúng thế ạ.”
Tôi khẽ bĩu môi. Là ai ngày nào cũng uống rượu ở quán bar đến khuya mới về nhà? Không đứng đắn nhất chính là anh đó!
Bà ngoại mất hứng, “Yêu đương thì có gì mà không đứng đắn? Lúc ông lấy tôi cũng chỉ bằng tuổi Thành Hề, vậy nghĩa là ông không đứng đắn hả?”
Ông ngoại rõ ràng có chút ngượng ngùng, nhưng lập tức làm mặt nghiêm để che giấu, “Đâu có giống nhau.”
“Mẹ, Thành Hề giỏi như vậy, mẹ còn sợ không có ai thích nó?” Chú tiếp lời, “Thằng bé mới thành lập công ty, rất bận. Để qua một thời gian nữa rồi hãy nói ạ.”
“Đúng vậy.” Anh nói. “Cháu thì vội gì. Trước tiên lo chuyện của Viên Viên đi đã.”
Tôi hốt hoảng, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Tuy mắt vẫn nhìn chằm chằm vào TV, làm bộ bình tĩnh, nhưng lông tơ đã dựng lên hết cả. Anh ơi, anh không ác đến mức đó chứ? Anh định cấu kết với cả nhà xử hội đồng em đấy à?
Tôi căng thẳng nhìn anh. Anh không nhìn lại, tiếp tục nói, “Em ấy sắp chọn nguyện vọng đại học, đây là chuyện lớn trong đời.”
Trong lòng tôi lập tức thở hắt ra. Đồ xấu xa, dọa người ta sợ như vậy.
“Chuyện này bà không xen vào được. Cháu là anh con bé, hãy cho nó lời khuyên tốt.” Bà ngoại nói.
“Theo ý ông thì vào trường quân đội đi.” Ông ngoại lên tiếng, “Viên Viên, nếu cháu muốn học trường quân đội, ông sẽ đi gọi điện cho chiến hữu cũ ngay.”
Tôi run cả người. Đừng ông ơi. Đừng mà. Một con tép riu vô dụng hết ăn lại nằm như cháu đây, bảo cháu vào trường quân đội thì khác nào lấy mạng cháu.
Thế nhưng tôi không dám từ chối trực tiếp, nhất thời chỉ có thể há hốc miệng, nói không nên lời.
Vẫn là chú tốt, giải vây giúp tôi, “Bố, bố định để Viên Viên đi học trường quân đội thật đấy ạ? Con bé chân yếu tay mềm thế này, bố không thương nhưng con với mẹ thì xót lắm.”
“Đúng thế”. Bà ngoại chen vào, “Trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện nhập ngũ, muốn thì tự ông đi mà nhập. Theo tôi thì Viên Viên chỉ cần đi học ở trường trong tỉnh là được, còn có thể về nhà thường xuyên.”
Tôi cảm kích đến nỗi suýt rơi nước mắt. Thím ơi, bà ngoại ơi, cháu yêu hai người chết đi được!
“Đúng là lòng dạ đàn bà.” Ông ngoại nhăn mặt, “Thanh niên khỏe mạnh, có gì mà không rèn luyện được.”
“Mọi người đừng cãi nhau nữa” Anh im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, “Với thành tích của con bé, chuyện đủ điểm hay không vẫn còn là vấn đề.”
“Cái đó ông có thể thu xếp...” Ông ngoại vẫn không từ bỏ.
“Bố, chuyện này vẫn phải hỏi ý của Viên Viên đã ạ,” Chú mở miệng, “Viên Viên, cháu có muốn đi học trường quân đội không?”
Trong thoáng chốc, trừ anh ra, ánh mắt của mọi người dồn hết lên người tôi. Ông ngoại càng có vẻ mong chờ.
Tôi hơi bất an, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm lắc đầu.
Nhìn thái độ của tôi, ông ngoại thở dài, không nói thêm gì nữa.
Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của ông ngoại. Ông xuất thân là quân nhân, mặc dù về sau chuyển sang làm chính trị, nhưng trong thâm tâm vẫn coi mình như một người lính. Cả đời ông đều cho rằng làm quân nhân là rất cao quý, thế nên càng mong con cháu nhà mình có thể kế thừa ông. Anh không nghe lời, mọi hy vọng của ông đều trông vào tôi, một đứa thực chất không phải cháu ruột của ông. Nhưng tôi thực sự không muốn vào quân đội. Tôi tôn kính các quân nhân, nhưng họ với tôi cách biệt xa quá. Tôi không thể vì sự kỳ vọng của ông mà đáp ứng bừa được.
Hiếm khi tôi dũng cảm như vậy, về đến nhà vẫn thấy tự phục mình.
Nguyện vọng một của tôi, cuối cùng là đại học của tỉnh.
Gia Hinh khuyên tôi tự tin vào bản thân, chọn một trường tốt hơn thế. Chú cũng cổ vũ tôi cứ mạnh dạn mà chọn, dù thiếu ít điểm chú cũng sẽ có cách. Nhưng tôi vẫn muốn an toàn một chút, chỉ cần làm phiền đến chú là tôi sẽ không yên lòng. Sống ở nhà chú mấy năm nay, tôi hiểu, quyền lợi đối với người trưởng thành là một thứ xa xỉ. Chúng ta muốn có được thứ này thì cần phải hy sinh một thứ khác.
Đại học của tỉnh là sự lựa chọn tốt nhất của tôi. Tuy tôi cũng muốn học ở một trường tốt hơn, để bố mẹ ở quê có thể tự hào một chút, tuy tôi cũng muốn giống Gia Hinh chọn một trường ở nơi xa, sống một cuộc sống tự lập, nhưng đáng tiếc, tôi không đủ dũng khí.
Tôi gọi điện báo cho bố mẹ. Mặc dù bố không hài lòng lắm, tuy nhiên khi biết chú thím đã đồng ý thì cũng không nói thêm gì, chỉ bảo tôi nghỉ hè về nhà chơi mấy hôm. Nhưng tôi hiểu, có những câu bố nói, tôi chỉ nghe chứ sẽ không làm. Mẹ thì vô cùng vui mừng, dặn tôi cố gắng nghe lời chú thím hơn nữa, như vậy sẽ tốt cho tương lai sau này.
Tôi gác máy, thở nhẹ một hơi. Tôi nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, thấy lòng mình vô cùng bình lặng. Có lẽ là vì tôi quá mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, cho nên oán trách với bố mẹ cũng tan thành mây khói. Thậm chí xét về mặt tình cảm, tôi thấy chú thím mới giống bố mẹ tôi, quan tâm, bảo vệ tôi, cho tôi một hoàn cảnh tốt nhất để trưởng thành.
La Duy đương nhiên cũng điền nguyện vọng là đại học của tỉnh. Thế này là ý bên ngoài mà tình bên trong. Cậu ấy vốn bốc đồng, một khi đã chọn là nhất quyết sẽ không buông tay.
Thực ra cả hai chúng tôi đều cố gắng phớt lờ một chuyện. Tôi biết, chúng tôi đã định trước là phải xa nhau. Kế hoạch để cậu ấy đi Australia học đã sắp xếp từ lâu, lúc tốt nghiệp cấp Hai nếu không phải cậu ấy hết sức phản kháng, nói không chừng đã đi sớm rồi.
Nói thật thì, tôi không sợ chia lìa, cũng không cảm thấy xa nhau là chia tay.
Nếu như có thể, tôi mong chúng tôi cứ tiếp tục như thế này. Tôi từng nghĩ, nếu tương lai chúng tôi không thể gặp được người khiến bản thân mình yêu nhiều hơn nữa, vậy thì cứ như vậy bên nhau đến tận sau cùng, tôi cũng vui lòng.
Tôi khuyên cậu ấy không nên như thế. Dù cậu ấy đi Australia thì vẫn còn có điện thoại, có internet, đến kỳ nghỉ vẫn có thể trở lại. Đây là việc lớn liên quan đến tương lai, tôi không muốn cậu ấy bỏ qua để rồi sau này phải hối hận.
Cậu ấy cười, “Cũng có phải anh ở lại vì em đâu. Tự anh không muốn đi, được chưa?”
“Vậy tại sao anh điền nguyện vọng giống em? La Duy, anh không nên đùa với tương lai của mình.” Tôi nghiêm túc nói.
“Em cũng biết thành tích của anh rồi đấy, chọn đại học của tỉnh anh còn sợ không đỗ được. Mà ai bảo cứ ra nước ngoài là có tương lai tươi sáng? Đã có thực lực thì ở đâu cũng phát huy được hết. Bạn nhỏ Lương Mãn Nguyệt à, em đừng xem thường bạn trai em thế được không?” Cậu ấy nhẹ xoa mặt tôi, tràn đầy vẻ cưng chiều.
Tôi vuốt tay cậu ấy, “La Duy, anh có tin em không?”
Cậu ấy không nghĩ ngợi gì, “Anh tin.”
“Em đảm bảo với anh.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, “Trừ phi anh không cần em nữa, nếu không, em tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh trước. Hai người yêu nhau thực ra không nhất thiết là phải luôn ở cạnh nhau.”
Cậu ấy cười rạng rỡ, ôm tôi thật chặt, “Mãn Nguyệt, em nói thế khiến anh rất vui.”
Lồng ngực cậu ấy ấm áp mà vững chãi, có mùi sữa tắm dịu êm thoang thoảng. Tôi ngẩn ngơ, cuối cùng vẫn vòng tay ôm cậu ấy.
Một lúc sau, cậu ấy nói nhỏ vào tai tôi, “Mãn Nguyệt ơi, em bảo anh làm gì anh cũng làm. Chuyện gì anh cũng có thể nghe theo em, chỉ trừ chuyện này thôi, được không em?”
Giọng của cậu ấy rất êm, rất nhẹ, mặc dù hỏi nhưng cũng đầy kiên quyết.
Sau đó cậu ấy buông tay, nét cười lấp lánh trên gương mặt, “Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế. Có thể học cùng trường với trai đẹp siêu cấp như anh đây, em phải vui mới đúng.”
Nụ cười của cậu ấy lan sang tôi, cuối cùng, tôi cũng cười theo, “Anh chảnh quá rồi đấy.”
Khi đó chúng tôi không biết, có những bậc cha mẹ, họ rất yêu thương chiều chuộng con cái mình. Vì một nụ cười, một vẻ mặt xấu, một tiếng khóc của con, họ có thể ngay lập tức đem đến cho con những gì tốt nhất. Thế nên những đứa con thường cho rằng bố mẹ sẽ luôn theo ý mình. Nhưng bố mẹ cuối cùng vẫn là bố mẹ. Họ sống trên đời này nhiều năm hơn chúng ta,với những chuyện quan trọng, sao họ có thể chiều theo ý chúng ta được.
La Duy tranh cãi kịch liệt với người nhà, cả hai bên đều vô cùng kiên quyết. Cuối cùng, bố mẹ tịch thu điện thoại của cậu ấy, nhốt cậu ấy trong nhà, nhanh chóng mua vé máy bay, muốn đưa cậu ấy sang Australia trước. Kết quả La Duy lợi dụng lúc người nhà không để ý, leo từ tầng hai xuống, rời nhà trốn đi, ba ngày không biết tung tích.
Lúc Tống Kỳ Phong nói chuyện này với tôi, tôi đã sợ phát khiếp. Tối hôm trước La Duy gọi điện thoại cho tôi không có gì khác thường, còn thoải mái đùa với tôi. Tôi thực sự hối hận vô cùng, hối hận khi đó sao lại không kiên quyết khuyên La Duy xuất ngoại, khiến bây giờ cậu ấy mất tích.
“Vậy giờ anh ấy ở đâu? Chúng ta mau đi tìm thôi!” Tôi kéo Tống Kỳ Phong, muốn đi ngay lập tức.
Tống Kỳ Phong giữ tôi lại, “Đừng vội. Cậu muốn đi đâu tìm?”
Tôi nhìn nụ cười thoải mái của cậu ấy, chợt hiểu ra, “Cậu biết anh ấy ở đâu đúng không?”
Thì ra La Duy biết bố mẹ sẽ đến nhà Tống Kỳ Phong nên đã tìm đến người mà bố mẹ cậu ấy không biết là Bùi Lương Vũ. Gia đình Bùi Lương Vũ có một căn nhà không ai ở tại phía Bắc, vì vậy mấy ngày này La Duy sẽ ở đó.
Khi chúng tôi vào, trên bàn còn pizza ăn từ buổi trưa chưa hết. La Duy và Bùi Lương Vũ đang chăm chú chơi game, biết có người vào cũng không quay lại, “Tống Kỳ Phong rốt cuộc cậu cũng về. Mau tới đây chơi thay tớ một lúc, tớ mót quá.”
Tôi nổi điên lên, vớ lấy gối trên sofa ném qua, “Cái tên ngốc La Duy này, anh còn chơi nữa!”
Cậu ấy kinh ngạc quay lại, “Sao em lại đến đây? Tống Kỳ Phong kia, tớ đã bảo cậu không được nói cho cô ấy mà. Cậu làm phản đấy à?”
Tôi tiếp tục ném gối sang, “Anh còn trách người khác! Anh điên à, sao lại bỏ nhà đi?”
Tôi ở bên này ném, La Duy ở bên kia đỡ. Ném một lúc hết bốn cái gối, tôi nhìn khắp nơi tìm đồ, cuối cùng cầm pizza trên bàn ném tiếp.
La Duy hốt hoảng, vừa kêu một tiếng thì pizza đã bay đến. Cậu ấy vội tránh, kết quả...
Pizza đập vào đầu Bùi Lương Vũ đang đứng lên...
Trai đẹp lúc bị ném pizza vào đầu thực sự không đẹp chút nào, ngược lại còn vô cùng buồn cười.
Ba người chúng tôi sửng sốt một chút rồi đồng loạt cười lớn. La Duy cười to nhất. Bùi Lương Vũ tức giận nhìn chúng tôi, mặt méo xệch, từ từ lấy miếng pizza trên đầu xuống.
Tôi và Tống Kỳ Phong biết sai, không cười nữa. Chỉ có La Duy không biết gì, vẫn đang cười thì bị Bùi Lương Vũ ném pizza vào mặt.
Tiếng cười thoáng chốc biến thành tiếng kêu, “Bùi Lương Vũ, anh ác quá!”
Bùi Lương Vũ còn chưa hết tức, xông lên định đánh một trận. La Duy đương nhiên không muốn nghênh chiến, chạy trốn khắp phòng, “Bùi Lương Vũ, anh đã ném lại rồi còn muốn gì nữa?”
“Muốn băm cậu ra làm thịt!”
“Quân tử dùng miệng không động tay... Á... Anh buông ra! Tha mạng tha mạng! Em muốn đi vệ sinh...”
Náo động như vậy khiến cơn giận của tôi tiêu tan. Thực ra tôi không chỉ giận La Duy, mà còn giận bản thân mình, giận mình lúc đó sao không khuyên cậu ấy, khiến cậu ấy đối nghịch với người nhà như bây giờ.
La Duy ngồi ở sofa, nhìn tôi với vẻ đáng thương, dường như tủi thân lắm.
Tôi thở dài, “Anh về nhà đi.”
“Anh không về.”
Tôi quay đầu nhìn hai người còn lại.
Bùi Lương Vũ lập tức đứng lên, “Trên đầu toàn dầu mỡ, anh phải đi tắm. La Duy cậu không được nhìn lén đâu đấy.”
Tống Kỳ Phong cầm lấy chìa khóa xe của Bùi Lương Vũ ở trên bàn, “Tớ còn chưa ăn, giờ đói quá. Tớ đi ăn cơm với vợ đây.”
Vậy là ý gì? Không thèm để ý tôi?
Trong thoáng chốc, phòng khách chỉ còn hai người.
“Anh lén lút bỏ đi như vậy, bố mẹ sẽ lo đấy.”
“Anh cũng không thể để mặc cho họ giam lỏng được. Không sao đâu.”
“La Duy!”
Cậu ấy liền bày ra vẻ ngây thơ, “Vợ ơi, em đừng lo. Anh chỉ dọa họ thôi mà, em cứ làm như anh đi luôn vậy. Chỉ mấy ngày thôi...”
Tôi im lặng một lúc rồi ngồi xuống cạnh cậu ấy, “La Duy, anh đừng kích động, đừng bốc đồng thế được không?”
Cậu ấy mỉm cười cầm tay tôi, “Thực sự không sao mà.”
Sống mũi tôi cay cay, chẳng biết vì sao lại khóc, nước mắt từ từ lăn xuống. Ban đầu cậu ấy không phát hiện, đến lúc không thấy tôi lên tiếng mới quay đầu nhìn, rồi cuống cuồng lấy khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho tôi.
“Em sao vậy? Em đừng khóc, đừng khóc. Anh sai rồi, anh sai rồi.”
Tôi kìm nước mắt, “La Duy, bố mẹ anh thương anh như vậy, anh đừng làm họ đau lòng, được không?”
“Được được, anh hiếu thuận với họ còn không kịp nữa là. Anh chỉ giận dỗi chút thôi, tối nay anh sẽ về.”
“Anh nghe lời họ, ra nước ngoài học đi.”
Cậu ấy vẫn lau nước mắt cho tôi, nhưng không nói gì nữa.
Tôi nắm tay cậu ấy, “Em không muốn sau này anh phải trách em, cũng không muốn bố mẹ anh hận em.”
Cậu ấy nhìn vào mắt tôi, nhìn thật lâu, cuối cùng thở dài, “Mãn Nguyệt, anh thực sự không rời xa em được.”
Nước mắt tôi vẫn rơi. Tôi biết, tôi thực sự biết. Tuy trước đây cậu ấy không thừa nhận, nhưng tôi biết từ lâu rồi. Nếu không vì tôi, sao cậu ấy có thể quyết định như vậy. Sao tôi có thể không nhận ra cậu ấy tốt với tôi đến mức nào. Tôi vẫn luôn ước ao được người khác che chở, được người khác yêu thương, mong người ta không rời xa tôi, đừng vứt bỏ tôi, nắm chặt tay tôi cùng đi về phía trước. Tôi biết La Duy chính là người như vậy, thế nhưng, tôi vẫn khuyên cậu ấy rời đi.
Tôi hít một hơi, nhìn cậu ấy, chậm rãi nói, “Anh biết không La Duy, cho dù chúng ta luôn ở cạnh nhau, cũng không có nghĩa là sẽ vĩnh viễn không rời xa. Ngược lại, cho dù không ở bên nhau, cũng không có nghĩa hai ta sẽ chia lìa.”
“Không phải anh sợ chia lìa, mà anh thực sự không muốn đi, không muốn lâm vào cảnh nhớ em mà chẳng được gặp em.” Cậu ấy lắc đầu, rồi bỗng nhiên mắt sáng lên, “Mãn Nguyệt, hay là em đi cùng anh? Anh sẽ nói với bố mẹ.”
Tôi lập tức cự tuyệt, “Không được.”
Sẽ không có ai đồng ý. Bố mẹ cậu ấy không đồng ý, người nhà tôi cũng vậy. Huống hồ tôi không muốn để chú thím biết chuyện của tôi và La Duy. Tôi sợ họ biết rồi sẽ tức giận, thậm chí thất vọng.
Cậu ấy tựa đầu vào sofa, ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm trần nhà, rồi đột nhiên gác tay lên che mắt, “Được rồi, em đừng lo nữa. Anh đi.”
Giọng cậu ấy tràn đầy mất mát và chán nản, khiến tôi bỗng cảm thấy mình thật xấu xa.
Phải chăng tôi chưa thích cậu ấy đủ nhiều, thế nên mới có thể dứt khoát khuyên cậu ấy rời đi, mới không thể luyến tiếc cậu ấy như cậu ấy luyến tiếc tôi? Nghĩ đến đây, tôi thực sự thấy có lỗi với cậu ấy.
Cuối cùng La Duy cũng tự về nhà. Cậu ấy đồng ý ra nước ngoài học, nhưng không chịu đi ngay, nhất định đợi đến khai giảng tháng Mười mới chịu đi, còn yêu cầu bố mẹ chấp nhận để cậu ấy một học kỳ trở về hai lần. Cậu ấy đồng ý đi là bố mẹ đã vui lắm rồi, đương nhiên bằng lòng với mọi điều kiện. Huống hồ, tôi nghĩ, họ cũng luyến tiếc cậu ấy.
Nhiều khi tôi thực sự ngưỡng mộ La Duy. Cậu ấy có thể to gan như vậy, thực ra là bởi vì bố mẹ thật sự thương yêu cậu ấy. Có những lúc, tình yêu thương của người khác thực sự là vũ khí chiến thắng của chúng ta.
Kết quả thi đại học của tôi quả nhiên chỉ cao hơn điểm chuẩn của trường một chút, nhưng tôi rất hài lòng. Gia Hinh rất giỏi, cô ấy thi đỗ đại học Thiên Tân*1, tháng Chín là phải rời xa cái tỉnh mà cô ấy đã lớn lên từ nhỏ này. Mọi người đều trách cô ấy quá tuyệt tình, không tim không phổi, bởi những người khác đều thi vào các trường trong hoặc gần tỉnh. Gia Hinh chỉ đứng một bên cười cầu hòa.
Đêm ấy, tôi và Gia Hinh cùng nằm trên giường của tôi. Tôi hỏi cô ấy vì sao muốn đi Thiên Tân học, cô ấy trầm mặc một lúc, rồi thấp giọng nói, “Chỉ là vì tớ thích thôi.”
Tôi quay đầu. Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy, nhưng có thể cảm thấy cô ấy đang nhìn thẳng vào tôi, trong đôi mắt là sự kiên định quen thuộc.
Mỗi lần Gia Hinh đưa ra một quyết định, đều có biểu cảm này.
Tôi định nói thêm, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng, chỉ lặng lẽ cầm tay cô ấy thật chặt.
Đáng nhắc tới nhất chính là, điểm thi của Dương Vân Khai không chỉ cao nhất trường, mà còn xếp thứ nhì toàn thành phố. Tuy chúng tôi không thân nhau, nhưng tôi đã từng ngồi cùng bàn với cậu ấy, tự nhiên cũng thấy vinh dự lây.
La Duy vì sắp phải đi nên ngày nào cũng đưa tôi đi chơi, cứ mấy ngày lại rủ mọi người ăn một bữa. Thế nên cho dù đang nghỉ nhưng chúng tôi cũng không gặp nhau ít hơn bình thường. May là anh trai bận chuyện công ty, tôi lại ngày nào cũng về sớm, lúc anh về tôi luôn ở nhà, khi thì xem TV với thím, khi thì đã đi ngủ, thế nên anh cũng không nói chuyện với tôi.
Người ta yêu đương phải đề phòng bố mẹ, tôi đây lại đề phòng anh trai.
Công ty của anh ở khu công nghiệp Lâm Hồ*2, cách nhà khá xa. Có những lúc anh bận đến đêm nên ngủ luôn ở công ty. Thím thương anh, bàn với chú chuyện mua một căn nhà ở gần công ty anh, khi anh mệt có thể về ngủ.
Nhà mới đã sửa xong, nội thất đều có sẵn, tuy không bằng nhà đang ở nhưng cũng rất đẹp. Thế nhưng thím không hài lòng, nhất định phải sửa lần nữa, cũng phải mua lại tất cả nội thất theo ý thím. Chú và anh đều không có thời gian, vì vậy việc mua nội thất là do tôi và lái xe của chú phụ trách đi cùng thím.
Thực ra việc chọn mua và lắp đặt nội thất rất thú vị. Theo ý của thím, tốt nhất là tạo cho căn nhà một phong cách gần gũi với thiên nhiên. Nhưng với tính cách của anh, khi mở cửa ra mà trông thấy một ngôi nhà toàn màu xanh lá, vàng nhạt và những bông hoa nhỏ xinh, vậy chắc chắn anh sẽ đi ngay không thèm ngoảnh lại.
Thế nhưng, bẩm sinh phái nữ đều sẽ bị hấp dẫn bởi những gì đáng yêu và lãng mạn. Sofa vải hoa xinh xắn với những chiếc gối bông dễ thương, đèn thủy tinh lộng lẫy, lại còn chiếc giường công chúa to lớn mềm mại, tất cả đều thu hút tôi và thím.
Thím suy nghĩ một chút rồi nói, “Viên Viên, dù sao nhà vẫn còn một phòng trống, thím sẽ mua nội thất vào đó làm phòng cho cháu nhé.”
Tôi ngạc nhiên, “Cho cháu ạ?”
“Đúng vậy. Chỗ này cũng gần trường cháu, về sau lỡ cháu không muốn phải sáng đi tối về mỗi ngày, vậy biết ngủ ở đâu? Chúng ta mà bài trí nhà theo phong cách lãng mạn mộng mơ, anh cháu nhất định sẽ không thèm nhìn đến. Nhưng nếu chỉ trang trí một phòng theo sở thích thì nó có thể nói gì chứ?”
Tôi nhìn chiếc giường công chúa xinh đẹp, bàn trang điểm đáng yêu, rốt cuộc không nhịn nổi mà gật đầu đồng ý.
Cuối cùng nhà được bài trí theo hai màu chủ đạo là đen và đỏ, không màu mè mà lại lộng lẫy, gọn gàng mà không đơn điệu. Thím còn treo tranh vẽ mọi người trong nhà lên tường, có bức là tranh đơn, có bức là cả gia đình. Tuy đường nét trừu tượng nhưng lại rất giống thật, khiến tôi thích vô cùng.
Anh thấy thành quả sửa nhà cũng không hề bất ngờ, dáng vẻ bình thường, tuy nhiên vẫn gật đầu với thím, “Cảm ơn mẹ.”
Nhưng khi anh mở cửa phòng tôi, biểu tình trên mặt thoáng chốc trở nên chán ghét, “Căn phòng này là cái gì đây?”
Trong ngôi nhà với phong cách sang trọng tinh tế lại có một căn phòng lấy màu sáng và hoa làm tông chủ đạo thế này, thật khiến người ta không tưởng tượng nổi.
“Đây là phòng mẹ sắp xếp cho Viên Viên.” Thím đắc ý, “Thế nào? Đẹp chứ?”
“Kinh chết đi được.” Anh chê thẳng thừng, đóng cửa phòng rồi nhìn tôi khinh bỉ.
“Con chẳng hiểu gì cả.” Thím cười tươi nói, “Mẹ với Viên Viên đều rất thích. Về sau con bé học đại học, nếu ở trong trường không quen, lại không có thời gian về nhà thì sẽ ở đây.”
Anh nhìn tôi, không nói thêm gì. Tuy nhiên tôi biết, chỉ cần anh không phản đối, vậy có nghĩa là đồng ý rồi.
Tôi chỉ hận không thể nhảy cẫng lên mà lộn vài vòng trong phòng. Phòng thực sự quá đẹp, quá đáng yêu. Tuy có vẻ phàm tục, nhưng nó đã thỏa mãn tưởng tượng của một cô gái về những gì được nhắc đến trong cổ tích. Nghĩ đến việc về sau phòng này chính là của mình, tôi lại không nhịn được mà cười sung sướng.
Hết chương 11
*Chú thích:
*1. Thiên Tân là thành thị trung tâm quốc gia và thành thị mở cửa ven biển lớn nhất phía bắc của Trung Quốc.
*2. Khu công nghiệp Lâm Hồ là một khu công nghiệp lớn và rất phát triển, thuộc thị trấn Lâm Hồ ở phía Nam thị xã Tô Châu, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT