Lúc Thiên Hồng trở về, chẳng những mang về thịt lộc, quả dại làm đồ ăn, mà còn có bọn Soái Vô Chỉ Cảnh cũng cùng nhau đến.

Một chuỗi xâu thịt nướng ở trên lửa phập phồng ứa ra nước mỡ, nhưng trong sơn động lại vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người không biết nói cái gì mới tốt.

Cuối cùng vẫn là Quỷ Điệp phá vỡ sự yên lặng.

“Chuyện trúng phải lời nguyền của ma nữ ta đã đặc biệt đi hỏi qua, đây là một vật phẩm BT do một người chán ghét nữ nhân thiết kế ra, vốn nghĩ rằng sẽ không có cơ hội rơi xuống tay ngoạn gia, ai biết vẫn bị người lấy được.” Quỷ Điệp cười khổ, “Ta đi uy hiếp cái tên thiết kế đó để hắn sửa chữa lại phần đặt ra, nhưng hắn nói số liệu đã được đưa vào trong máy chủ hơn nữa đã được kích hoạt, không có biện pháp sửa đổi, đành phải nhận mệnh.”

Soái Vô Chỉ Cảnh thở dài: “Chẳng lẽ chỉ có thể chiếu theo biện pháp của Thanh Lan – chờ?”

Nam Kha Nhất Mộng đã sớm đem tình hình Thanh Lan nói cho mọi người biết, trừ việc Thanh Lan xúi giục Thanh Nhã, chuyện này, cậu không có nói ra, tuy rằng không biết do nguyên nhân gì, nhưng trong tâm tư của cậu, cậu không hi vọng bằng hữu của mình cùng Thanh Lan biến thành địch nhân.

Quỷ Điệp cũng thở dài, nói: “Không sai, chỉ có thể chờ hiệu quả của lời nguyền tự động biến mất.”

“Kia, phải mất bao lâu a?” Tuyết Sinh khẩn cấp hỏi.

Quỷ Điệp dựng lên ba ngón tay.

“3h?”

Lắc đầu.

“Ba ngày?”

Vẫn là lắc đầu.

“Là ba tháng trong trò chơi, hơn nữa còn là thời gian online.”

Câu đáp án được Quỷ Điệp công bố lập tức làm cho mọi người kêu khổ thấu trời, ở dưới tình huống bị toàn thể ngoạn gia đuổi giết, một ngày đều đã rất khó qua, chớ nói chi là ba tháng.

Soái Vô Chỉ Cảnh cắn răng một cái, may là bọn họ còn hơn 6000 lượng hoàng kim từ cuộc đấu giá chu quả, “Nếu như tất cả mọi người đồng ý, thì dứt khoát bỏ tiền tắm công đức đi.”

Tuy rằng số tiền kia là sở hữu chung của tất cả mọi người, thế nhưng mọi người cũng không phải là người tham tài, lập tức đều nhao nhao tán thành, nhưng Quỷ Điệp lại tạt cho bọn họ một chậu nước lạnh thật to………..

“Số âm công đức của Thiên Hồng là do lời nguyền sinh ra, vô luận dùng biện pháp nào cũng đều rửa không sạch.”

Thiên Hồng thấy mọi người đều là bộ dạng ủ rũ, cười nói: “Quên đi, nếu tất cả mọi người đều có phần tâm này, trước hết đem công đức của Gây Tê rửa sạch đi, có thể ít đi 1 người.”

“Không.” không đợi người khác mở miệng, Gây Tê lập tức cự tuyệt đề nghị của Thiên Hồng: “Kẻ thù nhiều lắm, rửa sạch cũng vô dụng.”

Hoàn toàn chính xác, vừa rồi người chết trên tay Gây Tê không ít, xem ra bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng điều này cũng không phải nguyên nhân Gây Tê không tẩy được công đức, mà kỳ thật là xuất phát từ tình nghĩa huynh đệ khiến cho hắn lựa chọn có nạn cùng chịu.

Thiên Hồng ở trên vai Gây Tê nện một cái, hắn làm sao không rõ được tâm tình muốn chia sẻ áp lực với hắn của Gây Tê.

“Tốt, sau này mọi người lại có thể cùng một chỗ.” từ sau khi Gây Tê sống lại, Hamburger lại khôi phục bộ dáng vô ưu vô lo như xưa, dường như chỉ cần cùng Gây Tê một chỗ, cho dù là chạy nạn cũng không sao.

“Thật xin lỗi,” Âm Dương Ngư vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, “thỉnh cho phép ta rời khỏi, hi vọng mọi người đừng trách ta.”

Âm Dương Ngư vẫn luôn là một thành viên trong đội ngũ này, nhưng hiện tại hắn lại cầu đi, biến cố bất thình lình làm cho mọi người nhất thời thất thần, kết quả vẫn là Thiên Hồng đưa ra quyết định: “Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến ngươi, chúng ta cũng không hi vọng liên lụy ngươi, hi vọng sau này còn có cơ hội hợp tác.”

Dù sao người ta là vì vui chơi mà đến, không có lý do gì yêu cầu người khác theo chân bọn họ cùng nhau đối mặt với khốn cảnh.

Âm Dương Ngư rời đi, bầu không khí mới vừa cởi mở 1 chút lại âm trầm tiếp, hiểm nguy không biết, làm cho tâm tình mọi người đều phi thường nặng trịch.

Thiên Hồng hít một hơi thật sâu, nói: “Thải Hồng, chúng ta vẫn luôn xem ngươi trở thành em gái, tương lai chúng ta phải chạy trốn chết không thích hợp với ngươi, thật xin lỗi, sau này không thể chiếu cố ngươi.”

“Các ngươi muốn đuổi ta đi?” con mắt Thải Hồng Thải Hồng lập tức đỏ hoe.

Tuy rằng nàng thực sự không tình nguyện, nhưng trải qua mọi người khuyên can mãi, cuối cùng vẫn từng bước từng bước một rời khỏi.

Cuối cùng, chỉ còn lại Nam Kha Nhất Mộng người “không quan hệ”

Nam Kha Nhất Mộng vừa nhìn thấy tầm mắt của mọi người toàn bộ chuyển hướng về phía mình, lập tức làm ra tư thế phòng bị, “Ta không đi, các người đừng nghĩ đuổi ta đi nha.”

“Tiểu Mộng ──” Tuyết Sinh cảm động phác qua.

Thấy 2 vật nhỏ y a ôm cùng 1 chỗ, Thiên Hồng bọn họ nhịn không được đều nở nụ cười.

“Tam khỏa hồng tinh.”

Quỷ Điệp nhịn cười không được, hồng nhất đương nhiên là Thiên Hồng, tiếp theo là Gây Tê, cuối cùng chính là Nam Kha Nhất Mộng tiểu tinh tinh này.

“Được rồi, đoàn hồng tinh chạy nạn chính thức thành lập.” Vân Sinh tìm niềm vui trong đau khổ tuyên bố.

Quỷ Điệp cũng nói cho mọi người, kết quả hắn đi can thiệp chính là, mỗi ngày hai lần công bố tọa độ sẽ tận lực chọn thời điểm xung quanh có ít ngoạn gia mà thông cáo.

Nam Kha Nhất Mộng lấy ra viên Phản Hồn Đan trân quý giao cho người có giá trị nhanh nhẹn cao nhất, hơn nữa không có hồng là Soái Vô Chỉ Cảnh bảo quản, đây chính là một cơ hội sống.

“Vì mục đích an toàn, ta đề nghị hướng lãnh địa quái cao cấp xuất phát, như vậy ít nhất có thể bức lui một số ngoạn gia truy đuổi.” đề nghị của Soái Vô Chỉ Cảnh đương nhiên chiếm được hưởng ứng của mọi người, dù sao trước đó bọn họ đã chọn mua đầy đủ những vật phẩm tiếp tế, hơn nữa tiền bán đấu gia chu quả trừ bỏ chia cho Âm Dương Ngư cùng Thải Hồng, còn thừa lại rất nhiều, có thể làm ngân sách hoạt động, tiếp tục hướng thâm sơn xuất phát chính là biện pháp tốt nhất.

Sau khi nghỉ ngơi, bọn họ lại trải qua một đoạn bôn ba gian khổ, cuối cùng đi đến địa bàn của Tật Phong Hổ cấp 70.

Mà bảo mã Ô Chuy bởi vì sơn đạo gập ghềnh hoàn toàn không có đất dụng võ, cho nên bị Thiên Hồng thu vào, hắn vốn muốn trả lại cho Vân Sinh, nhưng Vân Sinh kiên trì muốn hắn giữ lấy, khi gặp nguy hiểm ít nhất có chút hi vọng thoát đi, cho nên hắn cũng chỉ hảo nhận.

Tuyết Sinh vẫn tư thế cũ, ở trên lưng của Thiên Hồng, buồn bực kêu hắn lấy Tiểu Trư ra dùng sức tra tấn một vòng, miệng còn lẩm bẩm: “Mau lớn lên mau lớn lên, heo trưởng thành thì có thể phi thiên, chúng ta không cần khổ cực như thế.”

Nhưng kết quả cuối cùng chính là Tiểu Trư mang vẻ mặt uể oải, lông chim rối tung nhảy vào trong lòng ngực Thiên Hồng khóc. (Tiểu Trư: “Vừa nãy lúc ăn thì lại chê ngẫu ăn nhiều, hiện tại thì muốn ngẫu mau chóng lớn lên, sao có thể như vậy nha, ngẫu muốn nói cho phụ thân ngẫu, không muốn ngươi làm mẹ kế!”)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play