Khí trời sắp tết đã se lạnh, phải nói là quá lạnh. Hàn tài nhân vừa quét ngoài phòng vừa lẫm bẩm
“ Cẩu hoàng đế chết tiệt, rõ ràng ngươi đào hố cho ta nhảy xuống. Thì ra hôm qua ngươi không ngăn cản ta vì ngươi muốn hôm nay ta đây đến quét sân cho ngươi chứ gì. Tiểu bánh báo thối tha, ngươi đáng bị đánh, ngươi đáng bị ta đạp xuống hồ”
Tề Minh đang ngồi trong thư phòng, nghe nàng lầm bầm khiến cho Hoàng thượng bật cười thành tiếng:
“ Thưa hoàng thượng, có lẽ Hàn tài nhân không cam tâm bị chúng ta đào hố”- Tiểu A Á mỉm cười nhìn Hoàng Thượng. Chỉ thấy hắn đang cười mỉm chi như hoa nở trời xuân. Mặt hắn hơi đỏ.
“ Hàn tài nhân a Hàn tài nhân, nàng tính kế nhưng lại bị ta tính kế. Để xem nàng còn đắc ý được không”
Thái giám nghe Hoàng Thượng nói, gật gật đầu “ Hoàng thượng anh minh”.
“ Thương gãy vùi trong cát
Nước thu cũng lạnh
Phồn hoa tàn lụi người cũng ra đi
Trường Bản cây cỏ tanh mùi máu”
Nàng vừa hát vu vơ vừa quét sân. Nàng đang giấu giọng hát thật của mình, chỉ hát vu vơ vài câu, nên không cần lên giọng mà chỉ hát bằng bằng ngang ngang. Nàng bước một bước quét sân lại hát 1 đoạn. giọng hát giả của nàng mặc dù nghe không được hay, nhưng nó được cái đuổi chim mau lẹ. Cá cũng lặng ngụp dưới sâu. Những cành hoa bất giác cũng bị rụng. Tội là những nô tì trong Can Lộ Cung, thấp cổ bé họng, chức quyền yếu hơn nên cũng không dám can đảm đứng ra ngăn Hàn tài nhân hát. Nhưng tội nhất lại là hoàng thượng, người trong kia đang phê tấu chương, nghe giọng hát oanh tạc của Hàn tài nhân, bất giác da gà da óc nổi lên cuồn cuộn, tay cũng bắt đầu run, mực cũng bắt đầu nhòe
“ Đây, đây là cố ý không cho ta làm việc sao” – Hoàng thượng trừng mắt.
Hàn Ngọc không biết giọng hát của nàng có thể chạm đến tận thư phòng của hoàng thượng. Không ai ngăn nàng, nàng vẫn tiếp tục hát.
--oo—
“Mời Hàn tài nhân vào trong thư phòng ăn cơm cùng hoàng thượng”
Mọi nô tì sáng mắt nhìn Hàn Ngọc mạnh mẽ bước vào thư phòng. Đó là ánh mắt ganh tị, phải biết là thư phòng của hoàng thượng hơn 3 năm nay chưa có một phi tần nào vào, huống chi là ăn cơm cùng hoàng thượng.
Hàn Ngọc nhanh nhẹn bái kiến hoàng thượng rồi ngồi thẳng xuống, gấp đồ ăn chuẩn bị bỏ vào miệng thì
“ Ai nói là ngươi được quyền ăn thế”- Hoàng thượng nhướng mày nhìn Hàn Ngọc đang chuẩn bị đưa đồ ăn vào mồm
“ Cái gì, không phải Hoàng thượng kêu ta vô đây ăn cơm cùng ngài sao”- Hàn Ngọc trố mắt
“ Ta kêu ngươi vô đây thử độc cho ta, không kêu người vô đây ăn phần của ta”- Hoàng thượng nhếch mép khiến cho máu nóng của Hàn tài nhân dâng lên tới tận đỉnh.
“ Vậy để thần thiếp thử độc”- Nói rồi nàng xị mặt, gắp một miếng thịt lên bỏ vào mồm thì
“ Ta đã nói ngươi thử độc cho ta thôi mà, ai cho ngươi ăn”- Hoàng thượng trừng mắt nhìn Hàn Ngọc. Hàn Ngọc đang chuẩn bị bỏ đồ ăn vào miệng lần 2 thì có kẻ đã ngăn không cho nàng ăn. Trời đánh tránh bữa ăn, hoàng thương ơi hoàng thượng, ngươi muốn hơn ông trời, muốn đánh ta khi ta đang ăn sao. Ngươi muốn sét đánh chết ngươi mà.
“ Thần thiếp đang thử độc cho ngài”.
“ Đây là đang giành đồ ăn của ta, không phải thử độc. Người thử độc là người thịt ăn phần mỡ để phần nạc lại, cá ăn phần đầu, xương.
Cái gì mà quy tắc thử độc, quả là hàm hồ. Ngươi xem bổn cô nương là cầm thú, là động vật ăn tạp hay sao mà để bổn cô nương ăn mấy thứ này. Quân khốn nạn, quân lừa gạt, hoàng thượng cái chó má gì. Đúng là hôn quân mà
Nàng nhìn trân trân vào Hoàng Thượng, đứng hình trong giây lát. Chỉ thấy môi Tề Minh hơi cong lên 1 tí, nhẹ nhàng nói “ Dường như ngươi muốn nói với ta điều gì thì phải”. Hàn Ngọc bất giác hoàng hồn, mỉm cười trong sáng “ Hoàng thượng anh minh, đây là một công việc đòi hỏi sự nguy hiểm, tinh thần chiến đấu vì hoàng thượng. Chỉ có những người dũng cảm như thần thiếp mới dám làm chuyện này, vì một Hoàng Thượng không ăn thực phẩm bần, vì một Hoàng thượng không bị ngộ độc thực phẩm, thần thiếp xin quyết tâm làm tốt nhiệm vụ này”- Hàn Ngọc diễn thuyết đến ngay cả Hoàng Thượng cũng phải bật cười trong lòng.
Nhưng trái với lục diễn thuyết, gương mặt khi ăn thịt mỡ, xương cá lại vô cùng khó coi. Nàng lần lượt thử mọi thứ một ít, mỗi thứ một hương vị. Có mặn, ngọt, chua, cay bất giác nàng liên tưởng. Cái lưỡi của nàng sẽ biến thành một cục thịt không còn vị giác.
Nàng không thấy Tề Minh nhìn nàng, miệng vẫn cười – Hàn tài nhân đáng chết, cả buổi sáng hôm nay đứng hát làm cho ta làm việc không được, ngươi có ngày hôm nay đều nhờ công của chính ngươi tạo thành. Nhưng mà đang ăn bỗng nhiên hoàng thượng mắc xương cá, cơ hội của Hàn Ngọc đã đến, nàng cười lạnh
“ Hoàng thượng người bị mắc xương cá rồi, đừng cử động, để thần thiếp”- Nói rồi Hàn Ngọc tán mấy phát vào lưng của Hoàng thượng. Hoàng thượng trố mắt không nói nên lời
“ Ngài, ngài vẫn chưa nói được”-
Hàn tài nhân tiếp tục đấm mấy cái vào ngực hoàng thượng, rồi vỗ đầu. Nàng cầm Hoàng thượng lên trút ngược. Rồi lại bóp cổ lắc lắc cái đầu. Hoàng thượng không nói nên lời, mặt ngài đỏ chót như đang tức chết. Phải nhờ thái y đến mới gắp được miếng xương ra ngoài. Thái y vừa đi nàng ta lại trở về trạng thái bình thường, ngồi ngoan ngoãn thử thức ăn, nhìn hoàng thượng với một ánh mắt long lanh trong sáng.
“ Hoàng thượng, người không sao chứ, người làm thần thiếp lo sợ quá”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT