Trong cung mọi người đã có mặt đầy đủ, duy chỉ có Hàn Ngọc là chưa tới. Hoàng thượng nhếch mép cười, sai tên thị vệ gọi Hàn Ngọc tới. Một tiểu cô nương lấp lấp ló ló ở mấy cái cột trụ, đôi mắt nàng long lanh, ẩn hiện sau chiếc khăn trắng che đi dung nhang của nàng.
“ Hàn Tiệp Dư, sao ngươi lại dùng khăn che mặt như thế, thường thì ta thấy người che khăn một là vẻ đẹp bí ẩn, thứ 2 thì do che dấu một cái gì đó xấu xí. Không biết Hàn Tiệp Dư thuộc loại người nào”- Thục Phi che miệng, đang đố nhưng thực ra đang kích để nàng lộ khăn che mặt, xem nàng đang che dấu cái gì.
“ Dạ thưa nương nương, đương nhiên là trường hợp thứ 1. Nhưng mà nếu có trường hợp thứ 2 thì cũng chẵng sao, người ta thường nói tốt khoe xấu che đi, đó là khiêm tốn. Tôn trọng người khác. Chứ mình xấu người, xấu nết mà lại cứ đi phô trương thì người ta càng kinh tởm hon ạ”- Hàn Ngọc nhoẽn miệng cười, đôi mắt rực lửa nhìn hắn.
“ Ngươi là đang nói ta xấu người xấu lẫn nét, to gan”- Thục Phi tức giận quát lớn. Đôi mắt trợn tròng nhìn nàng. Chỉ thấy nàng cười nhẹ, đôi môi hở ra một tí, giọng the thẻ “Nương nương nghĩ nhiều rồi, ngoài nương nương ra thì ai dám chê nương nương xấu chứ. Thần thiếp chỉ là một Tiệp dư nho nhỏ càng không thể đắc tội với nương nương. Vì thần thiếp phải biết gió thổi chiều nào đu theo chiều đó. Phe của nương nương lớn mạnh như vậy, trong cung ai mà dám đắc tội chứ”.
Thục Phi run người nhìn nàng. Miệng lắp bắp
“Ngươi, ngươi đang nói gì đó, ngươi dám vu khống cho ta lập phe phái trong cung sao. Hoàng thượng, xin hoàng thượng hãy làm chủ cho thần thiếp”. Thục Phi vừa như mãnh hổ đã tỏ ra một chú cừu non bé bỏng. Cần sự bảo vệ của tên hôn quân kia. Hoàng thượng chỉ nghiêm mặt, lạnh giọng quát “ Các ngươi đang vạch áo cho người xem lưng sao, Hàn Tiệp Dư, mong nàng hãy cởi bỏ chiếc khăn ra cho mọi người nhìn thấy dung nhan của nàng đi nào”- Hắn bắt đầu quăng từng chiếc dao găm vào suy nghĩ của nàng
“ Thần thiếp đang mang ngự bút trên mặt, nếu mở ra sở bụi thổi vào, dơ đi ngự bút. Đó chẵng phải là sự xúc phạm lớn nhất đối với Hoàng thượng sao ạ”
Hàn Ngọc cười thầm trong lòng. Ngươi mà còn dám nói nữa ta xin nguyện ý leo lên đó xé xác ngươi ra vạn mảnh. Nhưng sự thật không như nàng mơ, câu nói lạnh gáy khiến nàng xém xíu là choáng váng.
“ Ta cho phép ngươi mở ra, dù có bụi, cũng không bị trách tội”
Hàn Ngọc bất lực nhìn cuộc đời, mắt nàng khẽ đông cứng. Trong giây phút lân lân như những cộng lông tơ bay lơ lững trên không trung. Nàng vô thức cởi chiếc khăn ra.
Một giây im lặng
Một phút im lặng
Hai phút im lặng rồi bỗng tiếng cười ồ từ dãy trên xuống dãy dưới, từ A đến Z. Tiếng cười dần dần hòa thành một bảng opera du dương, Hàn Ngọc như hòa mình vào trong bản nhạc đó. Nàng đang lơ lững với những nốt nhạc. Trong khúc nhạc đó, nàng uống một tí rượu Chivas làm mặt nàng đỏ ứng. Đôi mắt nàng đang phê nên đen lại. Nàng đứng một cục dù hiện tại có một cơn bão lever max thổi ngang qua thì nàng vẫn vững như kiềng ba chân.
“ Tại sao lại là một con gián”
“ Hàn Tiệp Dư lại để một con gián trên mặt, chẵng khác nào nói Hoàng thượng có một vị thê thiếp không bằng con gián.Thật là đáng chê cười” – Thục Phi cười khúc khích.
“ Thục Phi nương nương sao lại nói như vậy, dù gì con gián này là ngự bút của Hoàng thượng. Thục Phi nương nương nói vậy ý ngày đang nói người đứng ra thi cuộc thi tiếp theo đến một con gián cũng không bằng. Đó thật sự là một điều sỉ nhục đối với đất nước.
“ Ngươi đừng có xuyên tạc lời của ta”
“ Hoàng thượng đã vừa lòng chưa ạ. Xin hoàng thượng bắt đầu cuộc thi.” – Hàn Ngọc nói như là đã sẵn sàng. Nhưng thực ra đang rất bực tức vì trò đùa quá lố bịch của hắn. Hắn chợt tròn xoe mắt nhìn nàng, cười lớn “Được, được bắt đầu cuộc thi thôi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT