Trên phiến đá lớn, bên cạnh hai chữ “Kiếm mộ”, còn có hai hàng chữ nhỏ.
“Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, chôn kiếm chốn này. Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm dẫu sắc, còn có ích chi!” Dương Quá đọc to lên
cho tôi cùng nghe. Đọc xong thì tấm tắc khen ngợi không thôi.
“Độc Cô lão tiền bối quả như ta nghĩ, người thật sự là 1 cao nhân, võ công
tuyệt thế, lại 1 mình lang bạc chốn giang hồ, ngạo đời khinh vật, ngày
sau khi đã đánh hết võ lâm không địch thủ, lại ẩn cư nơi cùng cốc cùng
với Điêu huynh, hưởng thú điền viên. Ta thật sự quá hâm mộ người.”
“Không cần hâm mộ, sau này ngươi cũng như thế.”
“Sao?”
Tôi biết mình lỡ lời liền nói thêm vào: “Haha, ta nói ngươi chỉ cần cố gắng thì sao này cũng sẽ giống Độc Cô lão tiền bối vậy đó. Thiên hạ vô địch
thủ.”
“Làm sao có thể, hiện thời ta chỉ còn lại 1 cánh tay, dẫu
nhất thời chưa chết, cũng không còn hi vọng gì nữa.” Dương Quá buồn bã
nói.
Tôi đã quen với bộ mặt lạc quan vui cười của Dương Quá, nhìn thấy hắn như vầy, tôi thật sự không kiềm được lòng mình, nói vài câu an ủi.
“Sao có thể, ngươi tin ta đi, ngươi sau này chẳng những trở
thành đại hiệp được người người kính trọng, còn vui vẻ hạnh phúc sống
bên cô cô của ngươi.”
“Ta có thể sao?”
“Tất nhiên có thể!”
“Nhưng ta thân trúng kịch độc, chỉ sợ…”
“Sợ cái gì, ngươi không tin tưởng vào y thuật của ta sao? Ta đã nói sẽ chữa khỏi cho ngươi, thì nhất định làm được.”
“Tiểu Trình… đa tạ!”
“Khỏi cần đa tạ, cười 1 cái rồi lại đây đẩy mấy cục đá này ra dùm ta là được.”
Dương Quá ơi Dương Quá, nếu ngươi mà buồn rầu ủ rủ, sẽ khiến tâm trạng đang
nặng nề của ta càng nặng nề hơn, nên cứ cười như vậy nhé.
“Làm như vậy có khi nào mạo phạm đến Độc Cô lão tiền bối không?”
Tôi khinh 1 cục đá to từ đống đá chất cao thành mộ bên dưới phiến đá lên,
rồi liếc 1 ánh mắt khinh bỉ về phía Dương Quá, nói: “Thế lúc ngươi ngồi
lên trên mộ phần của Độc Cô lão tiền bối, không tính là mạo phạm người
sao?”
“Ta… ta…” Dương Quá ấp úng nữa ngày nhưng vẫn không nói được hắn như thế nào. Mà chỉ ngượng đỏ mặt, đứng chết trân tại chỗ.
Ai biểu lúc hắn tỉnh lại không chịu nhìn đông nhìn tây, sau 1 màn thiết
lập tình cảm với “Điêu huynh” của hắn, thì đặt mông ngồi luôn xuống mộ
phần của Độc Cô Cầu Bại trong hang động, giờ ngượng ngùng cái gì.
“Đứng đó ta ta cái gì, không mau đến giúp 1 tay, chẳng phải ngươi muốn xem kiếm của Độc Cô lão tiền bối sao?”
Dương Quá thu lại vẻ mặt khổ qua, bước đến dùng cái tay duy nhất còn lại của mình, tiếp lấy hòn đá trong tay tôi.
Lúc này tiếng kêu “Quác quác!” của quái điêu vang lên. Dương Quá giật mình
quẳng luôn hòn đá xuống, và vô cùng may mắn nó lại rớt xuống đúng bàn
chân phải của tôi.
“AAAAAAAAAAAA…….” Cơn đau từ bàn chân truyền
khắp cơ thể, nước mắt không kiềm chế được mà trào ra ào ào. Tôi do quá
đau, tinh thần bấn loạn không nhớ đến việc có thể điểm huyệt đạo giảm
bớt cơn đau, hay dùng châm châm cứu, mà chỉ ôm bàn chân phải nhảy lò cò
trên vách đá. Dương Quá thấy thế cũng vả mồ hôi, luôn miệng hỏi han.
“Tiểu Trình, xin lỗi, ta không phải cố ý.”
“Dương… Quá…” Hai chữ đó, hầu như là tôi rít từ kẽ răng mà ra. Tôi thật sự muốn đạp 1 phát cho hắn văng luôn xuống vách núi cho rồi. Tên tiểu tử này,
hắn là cố tình trả thù vì tôi đã nhắc đến chuyện xấu hổ của hắn sao?
“Quác quác!” Lúc này thì quái chim cũng leo lên được vách đá, nhìn thấy tôi
mắt to trừng mắt nhỏ với Dương Quá liền đi tới, sừng sộ với tôi.
Tôi không muốn lại bị nó đập cho văng vào vách đá nữa, nên lập tức thu lại
vẻ dữ tợn, lui nhanh về phía sau, cười hề hề: “Ngươi đã về rồi sao?”
“Quác!” Nó nhìn tôi kêu lớn 1 tiếng, rồi lại quay qua kêu khẽ 1 tiếng với Dương Quá, không quên cọ đầu vào người hắn.
Dương Quá được quái điêu làm nũng cũng rất thích thú, đưa tay vuốt bộ lông
trụi trên lưng nó, cười nói: “Điêu huynh, chỉ tiếc tiểu đệ không nghe
hiểu tiếng chim, nếu không đã được nghe điêu huynh kể cho nghe chuyện
bình sinh của Độc Cô lão tiền bối rồi.”
Quái điêu xấu xí lại kêu
khẽ vài tiếng, sau quay người, dùng hai chân bới các tảng đá trên mộ
kiếm sang 1 bên. Chỉ 1 chốc đã lộ ra 1 dãy 3 thanh kiếm, giữa thanh kiếm thứ nhất và thanh kiếm thứ hai có 1 phiến đá dài. 3 thanh kiếm nhưng 4
phiến đá đặt trên 1 tảng đá lớn màu xanh.
Dương Quá vội chạy đến, nhấc thanh kiếm thứ nhất lên, thanh kiếm dài chừng bốn thước, thanh
quang lấp loáng, ngạc nhiên kêu lên: “Tiểu Trình, mau đến xem, bên dưới
có khắc chữ.”
“Ngươi đọc cho ta nghe là được!” Tôi khoát tay, từ
chối tiến đến gần mộ kiếm, chân vẫn còn đau, không muốn thêm bất cứ
thương tích nào nữa.
Dương Quá y lời, phủi lớp bụi mờ trên phiến
đá bên dưới thanh kiếm, đọc lớn những dòng chữ được khắc lên: “Cương
mãnh lợi hại, cứng mấy cũng xuyên. Thời trẻ dùng để tranh đấu với quần
hùng.”
Dương Quá đặt thanh kiếm thứ nhất xuống, nhấc phiến đá
trống không có kiếm lên đọc: “Tử Vi nhuyễn kiếm, dùng trước 30 tuổi. Lỡ
tay đã thương nghĩa sĩ, bèn vứt xuống vực sâu.”
Dương Quá ngẩn ra 1 lúc, rồi đặt phiến đá xuống, nhấc thanh kiếm thứ hai to đen dài hơn 3 thước lên, nhưng vừa nhấc lên được chừng vài thước thì “keng” 1 tiếng,
thanh kiếm tuột khỏi tay hắn rơi xuống đá, lửa bắn tung tóe.
“Nặng quá!” Dương Quá giật mình bật thốt lên 1 câu. Nhưng Dương Quá nào đâu
chịu thôi, lại cúi đầu, gồng mình nhấc thanh kiếm lên, đọc to: “Trọng
kiếm thô sơ, không hề gia công. Trước 40 tuổi, tung hoành thiên hạ.”
Dương Quá cứ thế ngồi đó lẩm bẩm 8 chữ: “Trọng kiếm thô sơ, không hề gia
công.” 1 lúc lâu sau, mới đặt thanh kiếm thứ 2 xuống, xoay người nhìn kỹ thanh kiếm thứ 3. Rồi hít sâu 1 hơi, vận lực vào cánh tay, nhấc mạnh
thanh kiếm thứ 3 lên.
“Vút! Oạch!”
“Hahahahaha…” Nhìn thấy Dương Quá mắc lừa té ngã ngồi ra sau, tôi không kiềm chế được mà phá
lên cười. Tên tiểu tử này chắc chắn cứ tưởng thanh thứ 2 nặng hơn thanh
thứ nhất, thì thanh thứ 3 cũng nặng hơn thanh thứ 2 đây mà. Hahahahaha.
Cười chết tôi mà.
“Tiểu Trình!” Dương Quá bị tôi cười thì ngượng
đỏ mặt, biểu hiện này của hắn rất giống lúc hắn phát hiện mình lỡ đặt
mông ngồi lên mộ phần của Độc Cô Cầu Bại.
“Hahahaha…Hahahahaha…” Thật sự quá tức cười rồi. Ôi, ôi, cái bụng của tôi.
“Quác! Phạch!”
“AAA… Điêu chết tiệc, ta sẽ vặt trụi lông ngươi.” “Điêu huynh” của Dương Quá
lại ra tay ngược đãi nô lệ rồi. Ôi, cái lưng của tôi. Đúng như người ta
nói “Cười người hôm trước, hôm sau người cười mà.” Dương Quá ngươi dám
cười ta, ngươi nhớ lấy, thù này không trả không phải Trình Anh. 1 ngày
nào đó, tôi nhất định sẽ vặt trụi lông cái con điêu chết tiệc kia. Nhất
định sẽ có ngày đó, chỉ là không biết có còn xa hay không thôi?
“Sau bốn mươi tuổi, không mang binh khí. Thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm. Cứ thế tinh tu, đạt tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm.”
Dương Quá đọc mấy dòng chữ cuối cùng trên phiến đá thì hai mắt phát
sáng, đặt thanh kiếm gỗ lại chỗ cũ. Nhìn tôi cười nói: “Tiểu Trình, thần kỹ của lão tiền bối, thật khiến người ta khó bề tưởng tượng được. Ta
thật sự sẽ có ngày được như người sao?”
Tôi bực dộc, ngồi thu lu 1 góc, nghe tiếng Dương Quá hỏi, mặc dù rất muốn nói xỏ xuyên hắn vài
câu, nhưng không biết sao vẫn mở miệng nói: “Uhm, ngày đó rất gần, sắp
rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT