Trong khi dưới Thiên Huyền kiều, hai Đông Môn Liễu một chơn một giả ngồi ngưng thần tịnh tâm được giây lát thì bỗng một đệ tử của Lục Tàn bang chạy tới cúi mình bẩm với Độc Cô Trí :
- Khải bẩm Bang chủ “Tàn Tâm Tú Sĩ” Tào Lãnh Huyết, “Vô Tình Trạch Nữ” Vân Hương La, Thiên Á chân nhân Bảo Tàn Tử chiến đang bị nhốt trong “Thiên Kỳ lâm” họ hết sức phẫn nộ, phá luôn một lượt hết cơ quan, làm cây cối đổ ầm ầm, tình thế cấp bách lắm.
Độc Cô Trí nghe nói cau mày truyền lệnh cho tên thủ hạ nọ :
- Bọn họ đã đầu nhập bổn bang tại sao lại nóng nảy như thế? Ngươi hãy cầm cây “Chu Hồng trúc lệnh” của ta đến ngay Thiên Kỳ lâm, bảo cho họ biết là họ nên bình tâm chờ lệnh, không được làm loạn, nếu không họ chưa thụ bang chức đã phạm trước bang luật họ sẽ hối hận không kịp đấy Tên đệ tử cung kính đón nhận “Chu Hồng trúc lệnh” trên tay Độc Cô Trí vội vã cúi đầu lãnh mạng đi ngay lập tức.
Tiếp theo đó trong Thiên Huyền động bỗng có hai người bước ra...
Hai người này chính là Vân Thiên Lý và người đẹp Đông Môn Phương.
Lúc này Đông Môn Liễu đã trông thấy Đông Môn Phương nằm trên giường không hề nhúc nhích, không khác gì một bệnh nhân lâm trọng bệnh bây giờ thấy nàng đã đi đứng một mình, thì biết Độc Cô Trí đã nói láo với mình là ít ra phải nội trong nửa tháng nàng mới khỏi bệnh. Đông Môn Liễu cười lạt một tiếng đứng đậy nói lớn lên :
- Độc Cô Trí ngươi vừa bảo với ta rằng Phương nói bị trúng kỳ độc ít nhất cũng phải nửa tháng mới lành bệnh phải không?
Độc Cô Trí hiện giờ đã xem Đông Môn Liễu là một món hàng giả mạo nên cũng cười lạt nói không chút nể sợ.
- Đúng như thế ta đã nói vậy rồi sao?
Đông Môn Liễu trợn mắt hét lớn, quên cả điều mình vừa nghĩ là bình tâm tịnh trí trong lúc này :
- Thế tại sao nó đã hồi phục một cách quả thanh chóng như vậy. Tên tặc tử khốn nạn, giờ ngươi định giở trò gì với ta đây?
Độc Cô Trí đã thực sự nghi ngờ Đông Môn Liễu, nên mạnh dạn lớn tiếng đáp :
- Đông Môn Phương hiện giờ chỉ tạm được cứu chữa cho linh trí sáng suốt nhất thời thôi, khi nào nàng nhận được cha nàng, tức khắc nàng sẽ bị mê loạn trở lại.
Trước khi cùng tới Thiên Huyền kiều, Vân Thiên Lý đã từng trao đổi qua ý kiến với Độc Cô Trí cả hai đều nhận định Đông Môn Liễu đi chung với họ tới đây là thật còn thanh bào lão nhân bị sanh cầm trên Thiên Huyền kiều là giả. Bây giờ chợt trông thấy Độc Cô Trí bỗng trở mặt nặng lời với Đông Môn Liễu Vân Thiên Lý bất giác kinh dị nghĩ không ra nguyên nhân tại sao.
Trong khi ấy Thanh bào lão nhân chăm chú nhìn Đông Môn Phương đang từ từ bước tới, bỗng lão mừng rõ gọi lớn :
- Phương nhi! Cha đến thăm con đây!
Đông Môn Phương vừa trợn tròn đôi mắt kinh dị nhìn Thanh bào lão nhân bỗng Đông Môn Liễu nói lớn :
- Phương nhi, chớ nhìn lão ta, chính cha mới là cha của con đây.
Đông Môn Phương lại nhìn Đông Môn Liễu. Nàng vô cùng ngạc nhiên thấy cùng một lúc nàng ta có tới hai người cha giống hệt với nhau. Nàng bỗng chớp mắt, nhíu chặt mày liễu, hoang mang kêu lên :
- Lạ thật! Tại sao ta có tới hai cha một lượt như thế này?
Vân Thiên Lý cười lạt nói :
- Đông Môn cô nương cứ việc đi thẳng tới dưới đến gần xem cho thật kỹ, coi trong hai người ai là “Chỉ Phất Vũ Sĩ” Đông Môn Liễu cha thật của cô nương?
Đông Môn Phương nghe nói liền tha thướt leo lên Thiên Huyền kiều.
Thiên Huyền kiều lúc này bị tách rời ra làm hai Vân Thiên Lý vội vàng khẽ bấm vào đầu nút trên trụ cầu lập tức có ngay một tấm ván mỏng rộng độ năm tấc, từ trong trụ cầu bay ra, dính cứng ngay với thân cầu nối liền ngay khoảng cách hai đoạn cầu hai bên.
Tấm ván đó vừa hẹp vừa mỏng, Đông Môn Phương bước đi trên ấy làm tấm ván uốn cong thành hình cung, rung rinh theo từng bước chân của nàng. Từ trên nhìn xuống, dưới là vực sâu thăm thẳm chỉ một chút lỡ chân rớt nàng sẽ bị tan xương nát thịt ngay, nhưng nhờ võ công cao cường nên Đông Môn Phương không coi ra gì cả, nàng chỉ hơi điểm chân xuống hai lần đã nhẹ nhàng ra tới giữa cầu.
Đông Môn Liễu nhìn nàng bằng đôi mắt khẽ động đậy, hình như lão đang định nói gì với con gái lão.
Nhưng lão chưa kịp mở miệng, Đông Môn Phương đã bước ngay đến trước mặt lão.
Nàng giương to cặp mắt lờ đờ nhìn chăm chăm vào mặt Đông Môn Liễu.
Đông Môn Liễu thở dài nghẹn lời :
- Phương nhi, thần trí của con vẫn chưa tỉnh táo, con có nhận ra được cha người đã nâng niu quí trọng con còn hơn sinh mạng của mình chăng?
Bỗng Đông Môn Phương gật đầu nói :
- Trông giống cha ta quá.
Vân Thiên Lý đang đứng cạnh Độc Cô Trí vội cất tiếng kêu to :
- Đông Môn cô nương hãy bước lại đằng kia, xem thử vị ấy coi ai giống hơn?
Đông Môn Phương nhìn thêm Đông Môn Liễu lần nữa rồi bước về phía thanh bào lão nhân.
Không chờ Đông Môn Phương đến gần, thanh bào lão nhân vội cất giọng bị thương :
- Phương nhi, con đã bị trúng phải ám khí gì khiến con nhận không ra cha là cha ruột của con vậy?
Đông Môn Phương thong thả bước tới gân, nàng đưa mắt ngắm nghía thanh bào lão nhân hai ba lượt chợt khẽ gật đầu nói.
- Ông này cũng rất giống cha ta. Lạ! Lạ thật!
Độc Cô Trí trên này cau mày nói lớn :
- Đông Môn cô nương, cô nương nói “rất giống” chưa đủ, cô nương nên nhận xét cho kỹ lưỡng xem ai thật ai giả mới được.
Vân Thiên Lý đột nhiên ngầm vận công lực, dùng “Truyền Âm Nhập Mật” nói với Độc Cô Trí.
- Bang chủ hãy yên tâm, nàng sẽ có biện pháp nhận ra ai là Đông Môn Liễu thật.
Độc Cô Trí đang hoang mang nghi ngại vừa nghe nói lập tức truyền thanh hỏi lại :
- Vân đường chủ, vị cô nương ấy có phải Đông Môn Phương thật chăng?
Vân Thiên Lý vội đáp :
- Thưa không, nàng này là nhân vật dự bị thứ nhì nếu thuộc hạ giải độc cho Đông Môn Phương thật đem nàng đến đây ngộ cha con họ gặp nhau biết đâu họ chẳng dẫn nhau đi luôn khi ấy chúng ta biết tính sao.
Nguyên lai Độc Cô Trí vốn là kẻ túc trí đa mưu tâm cơ thâm hiểm sâu, khi sai Hà Chưởng Thiên bắt cóc Đông Môn Phương về tới Thiên Huyền cốc rồi lập tức tuyển lựa hai nữ đệ tử hình vóc từa tựa đối phương hóa trang họ thành hai Đông Môn Phương như đúc để phòng khi cần tới họ, và Độc Cô Trí đã hy sinh mất một bên mắt của nàng Đông Môn Phương giả hiệu thứ nhất trong cuộc Bách Tàn đại hội trong Thiên Huyền lâm.
Bây giờ Vân Thiên Lý mới xài tới nàng giả hiệu thứ nhì, và đem nàng đến Thiên Huyền kiều.
Nhân vật thứ nhì là một lục lâm đảng phụ công lực khá cao tên gọi là “Ngọc Diện Thiên Hồ” Vưu Quyên, sở trường lợi hại của nàng là môn “Thiên Hồ trảo”.
Do sự nhận định của Vân Thiên Lý cho rằng Thanh bào lão nhân trông có vẻ phần nhiều là Đông Môn Liễu giả, nên y đã bàn tính trước với Vưu Quyên dặn nàng nên đặt hết trọng tâm về phía Thanh bào lão nhân.
Bởi thế, sau khi lên tới Thiên Huyền kiều, Vưu Quyên đối với Đông Môn Liễu nàng chỉ nói sơ một câu “trông giống cha ta quá” xong nàng liền bước về phía Thanh bào lão nhân.
Chờ nàng vừa nói với thanh bào lão nhân xong câu: “Ông này cũng rất giống cha tay” thì Độc Cô Trí cũng vừa hỏi rõ nguyên do, lão vội truyền thanh nói tiếp :
- Vân đường chủ xử sự vô cùng linh mẫn, Đường chủ đã điều dụng Vưu Quyên một cách thích đáng, nhưng không hiểu món “Thần Tiên Hóa Huyết Quy Nguyên tiễn” đã được Đường chủ chuẩn bị xong xuôi chưa, bởi lát nữa, sau khi Đông Môn Liễu giả bị lộ tẩy ta phải lập tức hạ ngay độc thủ đấy?
Vân Thiên Lý vội nhìn vào tấm đồ án Bắc đẩu thất tinh được khắc rõ trên trụ cầu, rồi khẽ đáp :
- Bang chủ có thể phát động bất cứ lúc nào, chừng như chứng thật được thanh bào lão nhân là Đông Môn Liễu giả rồi, Bang chủ cứ việc nhằm giữa bộ vị “Thiên Khu tinh” mà khẽ vận chân lực, chỉ cần cách không nhất điểm lập tức đối phương dù là một đại la thần tiên đi nữa cũng sẽ nan đào kiếp số.
Độc Cô Trí khẽ gật đầu, đoạn để hết tinh thần lặng yên xem mọi động tịnh trên Thiên Huyền kiều.
Thanh bào lão nhân vừa nghe “Ngọc Diện Thiên Hồ” Vưu Quyên đang giả mạo làm Đông Môn Phương nói câu “Ông này cũng rất giống cha ta” liền lắc đầu thở dài :
- Phương nhi, con nên hiểu, cha thân sinh của con không đời nào có đến hai người, giữa chân và giả con nên...
Lão chưa nói dứt lời thì Vưu Quyên đã vô cùng giảo hoạt, kêu lớn :
- Việc này phân biệt rất dễ, cha ta trời sinh có cặp Chu Sa chưởng, chưởng tâm đỏ chói như chu sa, ông hãy chìa tay ra xem thử đi.
Đông Môn Liễu đứng một bên nghe nói bất giác cau mày.
Đông Môn Liễu cau mày bởi vừa rồi trong lúc Vưu Quyên thi triển thân pháp bước qua Thiên Huyền kiều, lão nhận thấy bộ pháp của nàng hơi khác, không giống thứ bộ pháp “Linh Ba Bộ” của con gái lão thường dùng. Bây giờ lại nghe nàng nói tới “Chu Sa chưởng” một chuyện hoàn toàn trái hẳn với sự thực.
Đông Môn Liễu lại càng ngạc nhiên hơn. Lão chợt nghĩ ngay ra chân tướng của vụ này, trong bụng khen thâm cơ trí tinh diệu của Độc Cô Trí với Vân Thiên Lý. Lão không ngờ bọn chúng đã nghĩ ra được kế hoạch lợi dụng Đông Môn Phương giả để đối phó Đông Môn Liễu thật là lão tin chắc Thanh bào lão nhân thế nào cũng bị mắc mưu lộ tẩy.
Đông Môn Liễu đã hiểu rõ mưu cao của Độc Cô Trí, nhưng Thanh bào lão nhân cố ý giả dạng thành Đông Môn Liễu đến đây để phá khuấy vẫn ngây thơ chưa đoán ra được sự huyền hư trong vụ này, lão bỗng ha hả cười vang khi nghe Vưu Quyên nói cha nàng là Đông Môn Liễu có cặp “Chu Sa chưởng”.
- Phương nhi, một khi con đã nhớ ra đặc điểm của cha thì sự phân biệt chân giả dễ dàng lắm!
Vừa nói dứt lời, Thanh bào lão nhân bỗng giơ cao song chưởng giữa hai lòng bàn tay của lão quả nhiên đỏ bừng như chu sa.
Nhưng hiện trạng ấy đã chứng rõ thanh bào lảo nhân đã bị mắc lừa, lão đã ngầm vận công lực tụ huyết vào cả hai bàn tay, nên chưởng tâm của lão mới trở thành đỏ như chu sa.
Thanh bào lão nhân bị lừa vì lão ngỡ rằng chưởng tâm của Đông Môn Liễu đúng như lời Vưu Quyên vừa nói, nên lão vội vàng làm y theo lời Vưu Quyên.
Vân Thiên Lý với Độc Cô Trí tự nhiên đã biết rõ Thanh bào lão nhân đã mắc lừa mưu cao của Vưu Quyên rồi. Vân Thiên Lý hết sức cao hứng còn Độc Cô Trí thì vừa cao hứng vừa hối hận.
Sở dĩ Độc Cô Trí hối hận vì sau khi Vân Thiên Lý đi rồi, Độc Cô Trí đã bị hành động quỷ quyệt, lời lẽ hư hư thật thật của Thanh Bào Lão Nhân làm biến đổi sự nhận xét của lão, khiến lão đã hiểu lầm cho thật là giả, cho giả là thật.
Độc Cô Trí xưa nay thường tự phụ trí lực cái thế không ngờ phen này đã bị kẻ khác trêu chọc một cách nhục nhã trước mặt mọi người, nếu không nhờ Vân Thiên Lý xử trí một cách khéo léo lão đã hoàn toàn bị thua thiệt làm trò cười cho thiên hạ nên Độc Cô Trí càng nghĩ càng thẹn càng nghĩ càng tức, quyết thế nào phải giết chết cho được Thanh bào lão nhân trên Thiên Huyền kiều mới cam tâm.
Khi ấy, Ngọc Diện Thiên Hồ Vưu Quyên trông thấy Thanh bào lão nhân giơ hai tay cho mình xem, nàng lập tức kêu to :
- Cha ơi cha!
Đồng thời nàng dang rộng hai tay, như đang hết sức xúc động định ôm chầm ngay lấy Thanh bào lão nhân.
Đông Môn Liễu bây giờ cười lạt, đứng yên một bên không hề nhúc nhích, hiện giờ lão đã đoán rõ sự thật biết chắc tấn tuồng sắp tới sẽ có nhiều thú vị nên định tâm đóng vai khán giả đứng ngoài chờ xem chơi.
Thanh bào lão nhân thật tình không phải là Đông Môn Liễu bởi vậy vừa lúc Vưu Quyên dang rộng hai tay định ôm lấy lão, lão bỗng giật mình hoảng sợ, vội vàng ngầm vận “Mật Ngữ Truyền Thanh” khẽ gọi :
- Đông Môn cô nương, lão phu không phải cha cô nương đâu, lão phu vì tấm lòng tốt, cốt đến đây để cứu thoát cô nương ra khỏi Thiên Huyền cốc, để bọn Độc Cô Trí không thể lợi dụng cô nương chế ngự cha của cô nương, đồng thời lão phu cũng giúp cô nương đoàn tụ với Tư Mã Hào.
Trông thấy giả tướng của Thanh bào lão nhân đã bắt đầu lộ liễu Vưu Quyên cả mừng, nàng bỗng đứng dừng lại.
Thanh bào lão nhân khẽ giơ tay như vuốt ve con gái, một mặt dùng “Nhập Mật Truyền Âm” nói tiếp :
- Đông Môn cô nương, trên Thiên Huyền kiều đầy cơ quan vô cùng lợi hại, cô nương hãy chuẩn bị chúng ta nắm chặt lấy nhau, nhảy một lượt với lão phu ra khỏi cầu, và chúng mình sẽ an toàn thoát hiểm.
Phía dưới Thiên Huyền kiều là vực thẳm, dưới đáy đá nhọn lởm chởm, ai rơi xuống đấy tất sẽ bị nát thịt tan xương vô phương thoát hiểm, bởi thế nên Vưu Quyên đời nào lại chịu nhảy chung với Thanh bào lão nhân một lượt, nàng quyết định phải hạ thủ cấp thời không nên làm mất thì giờ.
Một khi đã dám tự xưng là “Thiên Hồ” tất nhiên Vưu Quyên là kẻ giảo hoạt phi thường.
Nàng giả vờ gật đầu ra hiệu đồng ý với Thanh bào lão nhân, một mặt ngưng tụ môn “Thiên Hồ trảo lực” vào hai bàn tay, bốn chưởng vừa chạm nhau Vưu Quyên bỗng chụp ngay lấy hai nơi Mạch Môn yếu huyệt của Thanh bào lão nhân, lập tức thi triển Thiên Hồ trảo lực, khóa chặt ngay cổ tay của đối phương.
Nếu đối với người thường, lập tức bị nàng bóp nát xương tay, và kỳ độc Thiên Hồ trảo sẽ lan khắp mình, nan đào tử địa ngay.
Nhưng Thanh bào lão nhân đã có thể ngang sức đồng tài với Đông Môn Liễu, tự nhiên công lực của lão đâu thể tầm thường như vậy, mười ngón tay của Vưu Quyên vừa xiết chặt, nàng chợt cảm thấy nơi cổ tay của đối phương mềm nhủn như bông, nàng không tài nào dùng sức nổi, môn “Thiên Hồ trảo lực” của nàng đã hoàn toàn bị hóa giải một cách vô hình.
Thanh bào lão nhân cười ha hả :
- Tiểu liễu đầu muốn giở trò với lão phu sao được ngươi nên biết điều mà đi theo lão phu.
Vừa dứt tiếng, thanh bào lão nhân khẽ phất ống tay ra thổi luồng cương khí kỳ mạnh trấn gãy nát một đoạn lang cang cầu rồi thuận thế khóa chặt lấy cổ tay Vưu Quyên, kéo nàng nhảy theo một lượt với mình, lao mình nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Thì ra tới giờ Thanh bào lão nhân vẫn tưởng Vưu Quyên là Đông Môn Phương thật cho nên lão mới định cứu nàng thoát khỏi hổ huyệt long đầm trước đã, sau sẽ tìm cách giải cứu cho nàng.
Tới đây, chân giả phân minh, biết ai là Đông Môn Liễu thật ai là Đông Môn Liễu giả, Độc Cô Trí bỗng tụ khí hét lớn :
- Tạp mao lão đạo ngươi chớ có ngông cuồng tự đắc, kẻ ngươi vừa cứu thoát không phải Đông Môn Phương đâu, nàng là “Ngọc Diện Thiên Hồ” Vưu Quyên, một nữ đệ tử của Lục Tàn bang ta đó!
Độc Cô Trí vừa nói lại vừa ngầm vận chân khí cách không búng ra một luồng chỉ không vào đúng giữa bộ vị “Thiên Khu”, “Thiên Tuyền” nhị tinh trong đồ án “Bắt đẩu thất tinh” ngay trên trụ cầu.
Sau hai tiếng nổ “bùng bùng” vang lên, mặt ván cầu bỗng lóe lên hai cục lửa đỏ và xanh, nhanh còn hơn thiểm điện, nhắm ngay giữa đầu Thanh bào lão nhân vừa buông mình rơi xuống dưới vực thẳm chụp xuống.
Thoáng nhìn, ai cũng tưởng hai cục lửa xanh đỏ sáng chói kia là hai đám lửa đỏ xanh chứ không ngờ hai đám lửa có đến hàng trăm mũi huyết hồng và thảm lục tiểu tiễn, mỗi mũi dài độ một tấc, nhỏ như mũi kim trâm.
Thứ tiểu tiễn này gọi là “Thần Tiên Hóa Huyết Quy Nguyên”. Tiểu môn ám khí cực kỳ lợi hại được bố trí trên “Thiên Huyền kiều” do Độc Cô Trí sáng chế.
Loại tên này cỏ thể xuyên qua bất cứ vật gì, chuyên phá các môn nội gia khí công, hộ thân công lực như “Kim Chung Trạo”, “Thiết Bố Sam” v.v...
Môn ám khí “Thần Tiên Hóa Huyết Quy Nguyên tiễn” không những cực kỳ lời hại mà cách chế luyện nó cũng vô cùng cực nhọc khó khăn.
Độc Cô Trí chỉ mới luyện xong hơn ba trăm mũi, một nửa đặt ngầm trên “Thiên Huyền kiều” còn một nửa đặt ngầm trong “Thiên Huyền động”, ít khi đám động tới, vì một khi đã phóng ra là mất luôn chứ không thâu hồi được mũi nào cả.
Độc Cô Trí vì quả căm hận thanh bào lão nhân, chỉ cốt lấy cho được mạng lão mới nghe, y không chút tiếc rẻ nên có bao nhiêu bắn hết bấy nhiêu.
Thanh bào lão nhân vừa linh không bay xuống vực thẳm thì hai đám tiễn quang cũng vừa bay nhanh tới chụp xuống đầu lão!
Trong tình thế nguy cấp này, dù là một Đại la thiên tiên đi nữa, chắc chắn cũng không sao thoát khỏi hiểm cảnh hóa huyết thảm tử!
Nhưng trên đời thường có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, mà con người không thể nào biết mà lường trước được. Đâu ai có thể ngờ rằng kẻ lập ý giết chết thanh bào lão nhân là Độc Cô Trí, và kẻ cứu tánh mạng của Thanh bào lão nhân cũng là Độc Cô Trí nốt!
Độc Cô Trí đã phát động cơ quan phóng ra hai đám “Thần Tiên Hóa Huyết Quy Nguyên tiễn” để giết chết thanh bào lão nhân, nhưng y đã dùng cách gì mà vô tình y lại cứu thoát kẻ thù?
Chính là một lời nói sau cùng: “Nàng là Ngọc Diện Thiên Hồ Vưu Quyên, nữ đệ tử của Lục Tàn bang” của Độc Cô Trí mà y vì quá tức và đã nói lớn giữa khi thanh bào lão nhân vừa nhảy xuồng vực thẳm.
Nếu như Thanh bào lão nhân cứ tưởng Vưu Quyên là Đông Môn Phương thật thì lão tất phải bảo hộ mạng sống của nàng rồi nghĩa là cùng lắm cả hai sẽ cùng chết chung một lượt.
Đằng này, may cho Thanh bào lão nhân sau khi biết rõ chân tướng của Vưu Quyên, nàng liền bị làm mộc đỡ chết thay cho lão.
Hai tiếng “bùng, bùng” vừa vang lên, Thanh bào lão thân cười to rồi bỗng nhiên thi triển môn thượng thừa “Xúc Cốt thần công” co rút người lại biến thành đứa con nít một cách tài tình lanh lẹ!
Khi Vưu Quyên đã bị chế ngự huyết đạo, không thể động đậy gì được nên Thanh bào lão nhân chỉ khẽ luồn mình là nấp xuống phía dưới người Vưu Quyên ngay lập tức.
Lúc đó Vưu Quyên đã biến thành tấm nhuyễn giáp không hơn không kém, cứu mạng Thanh bào lão nhân.
Hai vùng tiễn quang xanh và đỏ bủa chụp xuống khiến “Ngọc Diện Thiên Hồ” Vưu Quyên biến thành một mỹ nhân mình đầy máu sắc còn Thanh bào lão lão nhân nhờ nàng che chở lão được an nhiên vô sự.
Khi đám tiễn quang màu đỏ và nhàu xanh vừa tắt, Thanh bào lão nhân đột thâu hồi môn “Xúc Cốt thần công”, thân hình lão lớn to trở lại bình thường tấu thuận thế bay vọt lên cao hơn khi bước khéo bộ tránh khỏi những giọt máu bắn rưới tung toé do toàn thân Vưu Quyên vừa bị trúng “Thần Tiên Hóa Huyết Quy Nguyên tiễn” hóa thành một vũng máu đỏ tanh hôi.
Vừa nhảy vọt lên cao Thanh bào lão nhân nhẹ nhàng như cánh én, cất tiếng cười vang lên, khiến Độc Cô Trí nghe thấy tức giận muốn hóa điên, trong lúc Thanh bào lão nhân bay tà tà xuống vực thẳm.
Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu đứng trên Thiên Huyền kiều nghiến răng nhìn theo.
Trong bụng lão nửa phục nửa bất phục, lão cười xem coi Thanh bào lão nhân sau khi thoát khỏi nguy cơ trúng tiễn hóa huyết rồi sẽ còn bản lãnh gì khác để tránh khỏi kiếp số “thịt nát xương tan nữa”.
Còn Thanh bào lão nhân thì giữa lúc vừa rơi xuống vực độ chừng hơn mươi trượng đột nhiên lão nghe trong vách đá một bên vực thẳm có tiếng người kêu lão đồng thời từ đó lại có ai ném ngay ra một tảng đá lớn nặng hơn trăm cân, bay tới trước Thanh bào lão nhân.
Thanh bào lão nhân vội đề chân khí, hai tay vỗ mạnh xuống khoảng không phía trước mặt một cái đột nhiên lão ngừng rơi toàn thân lơ lửng trên không.
Ngay lúc đó tảng đá lớn kia cũng vừa ném tới ngay chân lão, Thanh bào lão nhân bây giờ đã tìm ra nơi điểm chân, lão vội khẽ điểm hai chân một cái người lão lại linh không bay vẹt sang một bên, nhẹ nhàng lướt tới nơi vách đá có người vừa gọi mình, còn tảng đá thì vùn vụt bay thẳng cuống dưới đáy vực.
Tiếp theo bỗng hai tràng cười đắc ý nổi lên một lúc và sau đó tắt lịm.
Đông Môn Liễu đứng lịm người trên Thiên Huyền kiều đến cả nửa ngày, đến đây lão thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói một mình :
- “Xưa kia cả hai ngang nhau giờ ta đã thoái bộ, còn lão ta thì tiến bộ vượt bậc rồi, không lẽ ta không đành chịu lão?”
Bỗng Độc Cô Trí đứng dưới cầu hỏi lớn :
- Thúc phụ có biết rõ kẻ đã giả mạo thúc phụ là ai không vậy?
Đông Môn Liễu vội nhảy vọt khỏi Thiên Huyền kiều lên đứng cạnh Độc Cô Trí mặt hầm hầm giận dữ, lão gằn giọng :
- Độc Cô Trí ngươi đừng hỏi ta vội ngươi hãy trả lời ta trước đã.
Trông thấy Đông Môn Liễu thần sắc dữ dằn, Độc Cô Trí trong bụng đâm lo, vội nắm chặt cây quạt lông đề phòng, gượng bình tĩnh đáp :
- Đông Môn thúc phụ muốn hỏi cháu điều gì?
Đông Môn Liễu quát lớn :
- Một kẻ bán thân bất toại như ngươi, cả ngày ngồi liệt trên cỗ xe bốn bánh, đáng lý trí óc ngươi phải thông minh hơn người thường mới có thể dùng trí để chỉ huy mọi sự...
Vân Thiên Lý nghe đến đây bỗng xen vào lên tiếng :
- Ngã gia bang chú đã đúng như lời Đông Môn tiền bối người đã vận dụng trí tuệ quán tuyệt giang hồ...
Đông Môn Liễu nạt ngang :
- Ngươi câm miệng lại! Ta còn lạ gì nữa, nhưng tại sao hôm ấy hắn lại thở dài đến thế chứ?
Người thông minh bất phục nhất là bị kẻ khác chê cười mình ngu dốt tuy nhiên Độc Cô Trí chỉ dám giận để bụng chứ không dám để lộ ra ngoài mặt, vội giả vờ tươi cười hỏi Đông Môn Liễu :
- Mong thúc phụ vui lòng giáo huấn. Tiểu điệt ngu dốt ở điểm nào thế thúc phụ?
Đông Môn Liễu tức tối la lên :
- Ngươi còn chưa biết nữa sao, ngươi đã phát động cơ quan đáng lẽ lấy được mạng tên gian chó chết ấy rồi tại sao việc gì bắt ngươi mà bỗng dưng ngươi lại lắm mồm nói thật ra là “Ngọc Diện Thiên Hồ” Vưu Quyên không phải là Đông Môn Phương con gái của ta chi vậy?
Độc Cô Trí hiểu ra tấm tức trong lòng vô cùng, đưa mắt nhìn Đông Môn Liễu đinh mở miệng nói gì rồi lại thôi.
Đông Môn Liễu thấy vậy hỏi ngay :
- Việc gì ngươi phải ngập ngừng sao không nói thẳng cho ta nghe?
Độc Cô Trí dịu giọng đáp :
- Mấy lời của tiểu điệt đã nói đâu phải tiểu điệt lắm mồm, cũng không phải tiểu điệt đắc ý vong tình đâu thúc phụ.
Đông Môn Liễu trợn mắt hỏi :
- Thế ngươi nói những câu ấy có dụng ý gì chớ?
Độc Cô Trí ôn tồn đáp :
- Những lời của tiểu điệt đã nói nào phải để cho đối phương nghe mà thật tình trong tâm của cháu là muốn nói cho...
Không để cho Độc Cô trí nói tiếp Đông Môn Liễu chận ngang :
- Không nói cho lão già chó chết ấy nghe không lẽ ngươi định nói cho ta nghe?
Đóc Cô Trí nhẹ gật đầu :
- Dạ đúng như vậy. Kỳ thật cháu muốn nói cho thúc phụ nghe đấy.
- Ngươi nói cho ta nghe để làm gì?.
- Tiểu điệt nghĩ rằng một khi “Thần Tiên Hóa Huyết Quy Nguyên tiễn” đã phóng ra rồi, “Ngọc Diện Thiên Hồ” Vưu Quyên tất sẽ chết chung với đối phương một lượt nên tiểu điệt lo ngại...
- Thôi ta hiểu rồi! Có phải ngươi lo sợ ta ngờ rằng con gái ta đã bị ngươi hại chết ta sẽ đau lòng bất kề sống chết thí mạng với ngươi chăng?
Độc Cô Trí nhẹ cười nói :
- Bởi tiểu điệt nghĩ như thế nên tiểu điệt đã tâm chuyện làm hư cả đại sự.
Đông Môn Liễu lặng thinh không nói gì, mắt bộc xạ hai đạo nhãn quang ngời lạnh nhìn trừng trừng mãi vào mặt Độc Cô Trí.
Độc Cô Trí bị Đông Môn Liễu trừng mắt nhìn thì hãi kinh đến dựng ngược tóc gảy, trong bụng vô cùng hoảng sợ.
Đông Môn Liễu nhìn Độc Cô Trí hồi lâu, lão khẽ lắc đầu bỗng run giọng gọi :
- Độc Cô hiền điệt!
Độc Cô Trí nghe nhẹ người liền kính cẩn thưa :
- Dạ! Thúc phụ có gì chỉ bảo?
Đông Môn Liễu thần sắc trở nên hòa dịu, chậm rãi nói :
- Hiền điệt hãy nghe lời chú mà nên giao hết công việc cho người khác trông nom dùm, hiền điệt nên nghỉ ngơi một thời gian chừng mười ngày hoặc nửa tháng cho lại sức, chú thấy cháu quá lo lắng chăm sóc cả trăm công việc nên linh trí của cháu mệt mỏi lắm rồi đấy.
Độc Cô Trí thấy Đông Môn Liễu đã hết sức quan tâm đến mình nhưng vẫn không sao đoán ra được tại sao chú mình lại bảo linh trí của minh đã mệt mỏi có nghĩa là u tối, không còn đủ sáng suốt nữa.
Đông Môn Liễu thở dài nói tiếp :
- Hiền điệt vẫn chưa đoán ra được hiền điệt đã lầm lẫn ở điểm nào à? Như thế đủ biết linh trí của hiền điệt đã mỏi mệt nhiều lắm rồi đó. Nếu cháu cứ để tình trạng này kéo dải mãi như thế sẽ khiến một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như cháu sẽ biến thành một kẻ ngu đần đáng thương hại cho mà coi.
Độc Cô Trí bị Đông Môn Liễu chỉ điểm và dạy bảo thẳng thắng đến tối tăm mặt mũi nhưng gượng bình tĩnh hỏi :
- Mong thúc phụ chỉ điểm cho tiểu điệt được rõ ràng hơn, thật quả tiểu điệt cảm thấy mệt mỏi.
Đông Môn Liễu vội nói :
- Có hai điểm có thể khiến hiền điệt biết rõ chú đã đoán biết “Ngọc Diện Thiên Hồ” Vưu Quyên không phải là Đông Môn Phương con gái của chú, bởi thế lời nói sau cùng của hiền điệt không khác gì vẽ rắn thêm chân. Nếu hiền điệt không làm như thế, thì lão quỷ đáng ghét ấy biết đâu đã bị “Thiên Tiên Hóa Huyết Quy Nguyên tiễn” giết chết rồi.
Độc Cô Trí hỏi giọng mê hoặc :
- Thúc phụ định nói hai điểm bảo?
Đông Môn Liễu cười bảo :
- Thứ nhất là tấm ván mỏng trên cầu trừ khi phải vận khinh công thượng thừa nếu không thì không thể nào qua nổi. Bởi thế sau khi Vưu Quyên qua khỏi cầu rồi nàng ta bị lộ nguyên hình ngay vì tuy công lực của nàng cũng đã thuộc vào bực khá nhưng nếu so sánh với con ta nàng vẫn còn kém một bực, nhất là thân pháp của nàng không phải là thân pháp bí truyền của ta đã dạy cho con ta.
Vân Thiên Lý chợt kêu lên :
- Thảo nào... Thảo nào sau khi Vưu Quyên vừa qua khỏi cầu, lão tiền bối vụt hơi biến sắc, muốn nói lại không nói chứ gì?
Đông Môn Liễu gật đầu :
- Khi ấy ta đã phát giác và muốn nói rõ ra sự thật thưng sực nghĩ lại biết bọn ngươi đã dùng kế này để thăm dò thân phận của đối phương và biết đâu bọn người đã có sẵn mưu cao để trị hắn, nên ta sợ làm hư hết công việc, đành giả vờ ngu ngốc chờ xem kết quả ra sao là vậy.
Độc Cô Trí thẹn đỏ mặt vội vàng xin lỗi Đông Môn Liễu :
- Đáng lẽ ra ở điểm này tiểu điệt phải biết với tài nghệ siêu phàm nhập thánh của thúc phụ võ công của Đông Môn biểu muội đã được gia tăng do thúc phụ tự tay dạy bảo, tự nhiên thúc phụ sẽ rất dễ dàng nhận ra được sự chân giả sau khi Vưu Quyên thi triển khinh công bước qua cầu.
Thấy cháu mình thành thật tự giác Đông Môn Liễu không tiện chỉ trích thêm lão cười nói tiếp :
- Điểm thứ nhì lại càng rõ ràng hơn nữa. Những lời láo toét của Vưu Quyên chỉ đánh lừa nổi quỷ lão kia thôi khiến lão ta tưởng thật lập tức dùng kinh công bứt huyết, tụ chưởng thành màu chu sa, chớ còn ta không lẽ một Đông Môn Liễu thật lại không nhận rõ được nàng phải hay không phải con gái ta sao?
Độc Cô Trí nghe nói đến đây chỉ muốn chui tọt ngay xuống đất cho đỡ mắc cỡ thôi nhưng y bỗng thở dài ngượng cười :
- Tiểu điệt thật hết sức hối hận, thường tự phụ trí hơn người, hôm nay thật cháu đã biến thành “Độc Cô Bất Trí” mất rồi thúc phụ ạ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT