Trước mắt là một cửa gỗ màu nâu đỏ, tôi đẩy nhẹ, cánh cửa liền
mở ra. Bên trong là một phòng sách, không hề bài trí những thứ dư thừa, chỉ có
ba giá sách xếp dựa vào tường từ mặt đất đến trần nhà, bày đầy những cuốn sách
da bền tốt. Tôi đứng trước một kệ sách, tìm hết ở phía dưới,
mãi đến khi tìm phía trên cùng mới thấy một vài cuốn tiểu thuyết khoa học
viễn tưởng của Heinlein.
Tôi nhìn bốn phía, không thấy cái gì có thể đứng lên được. Vì thế tôi liền lôi tất cả những tác phẩm lịch sử vĩ đại kia xuống, nào là “Tư TrìThông Giám”, "Cựu Đường Thư”, “Minh Sử” đều bị tôi dẫm bẹp dưới chân giống như là “Thanh Sử Cảo”.
Cẩn thận leo lên,
bám lấy mép giá đầy bụi
bặm, tôi tính rút ra một quyển, trong lúc vội vàng, "cầu thang
sách" dưới chân cũng không chịu nổi đổ xuống. Tôi mất thăng bằng ngã về phía
sau, trong lòng thầm kêu một tiếng "xúi quẩy". Dự tính lần này chắc
chắn là sẽ bị ngã chỏng vó.
"Đây là báo ứng đó, Cao Lăng. Lần sau không được
chà đạp sách của anh." Anh Mẫn Huy vừa vặn đỡ được tôi, tránh được vận
mệnh bi thảm cái ót của tôi đập xuống đất thành một người thực vật.
Tôi ngửa đầu, đúng lúc đối diện với đối mắt đầy ý cười trêu
chọc của anh ấy.
---- Mở to mắt, chiếu vào đôi đồng tử là một màu xanh
tươi đầu xuân ngoài cửa sổ. Kí ức phủ bụi nhiều năm bỗng nhiên tái hiện trong mộng,
có ý gì đây?
Dường như trên lưng vẫn còn lưu lại lồng ngực ấm áp của anh
Mẫn Huy, nhưng lúc này khoảng cách giữa hai chúng tôi là ba thế kỷ. Ba trăm
năm! Đối với vũ trụ thì thời gian không có gì đáng kể, nhưng đối với loài người
nhỏ bé của chúng tôi thì lại là khoảng cách vĩnh hằng.
Rốt cuộc tôi cũng không ngủ được nữa, ngồi dậy cuốn màn trúc
lên để làn gió ẩm ướt thổi vào mặt tôi. Duỗi thắt lưng, ngồi vào bàn trang điểm,
trong gương là cô bé mười ba tuổi. Năm nay là Khang Hi năm bốn mươi, tôi đã trở
thành Lý Hàm đầu những năm bốn mươi. Tôi chưa từng thật sự thích ứng với thế giới
này, bởi vì dù sao tôi vẫn hy vọng nó chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, tôi có
thể trở về làm Cao Lăng. Nhưng thời gian càng dài nỗi sợ hãi của tôi lại càng lớn,
tôi sợ đến cuối cùng, Cao Lăng chẳng qua chỉ là một người trong giấc mộng của
Lý Hàm mà thôi.
Tóc Lý Hàm rất đẹp, vừa dày vừa đen, chỉ là phần đuôi không
được dưỡng kỹ, tóc có hơi bị chẻ ngọn. Tôi cởi bím tóc, tiện tay cầm con dao
trên bàn, tự mình cắt bớt phần đuôi tóc. Nhìn tóc bị tôi cắt rơi lả tả, trong
lòng lại có một loại sảng khoái khó hiểu.
"Đừng đụng vào tóc của tỷ tỷ tôi!" Lý Hạo “Uỳnh”
phá cửa xông vào đoạt dao trên tay tôi.
Không biết cậu ta đến từ lúc nào, chẳng lẽ cậu ta thích im lặng
rình người khác như vậy sao? Bốn năm qua, Lý Hạo đã từ một cậu bé trở thành thiếu
niên. Đương nhiên sức mạnh và và bản lĩnh cũng không còn như lúc chín tuổi,
nhưng tôi cũng không phải là Lý Hàm của bốn năm trước. Tránh sang phải bắt được
tay phải của cậu ta, trở tay thúc khuỷu tay vào bên hông cậu ta, Lý Hạo bị đau
lui về phía sau. Tôi xông lên giữ chặt cổ tay phải của cậu ta, đè cậu ta xuống
giường. Lý Hạo vẫn còn giãy giụa, đầu gối tôi để trên bụng cậu ta lại dùng thêm
chút lực, cậu ta không dám động đậy nữa. Kỹ năng xáp lá cà này là do
"cha" dạy. Sức mạnh thì đương nhiên tôi không bằng Lý Hạo, nhưng loại
kỹ xảo quan trọng này cậu ta vẫn không bằng tôi.
Lý Hạo muốn lấy lửa giận trong mắt đốt chết tôi, đáng tiếc
là tôi chẳng có cảm giác gì cả.
"Đừng chọc tôi, Hạo Nhi." Tôi dùng con dao vỗ lên
khuôn mặt non mềm của cậu ta, nhẹ giọng nói.
"Đây là cơ thể của tỷ tỷ tôi, cô không được động
vào!" Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Con dao trong tay tôi xẹt nhanh qua không trung thành một đường
cong màu sáng bạc, đóng trên ván giường sát vành tai của cậu ta, phát ra một tiếng
“Phập”. Cậu ta xoay đầu nhìn thân dao sáng loáng bên mặt, hoảng sợ trong mắt chợt
lóe lên rồi biến mất.
"Đệ đệ, xem ra đệ còn chưa biết nơi này là của
ai!" Tôi khẽ cười nói. Cuộc sống nơi đây thật sự rất nhàm chán, thỉnh thoảng
bắt nạt "tiểu đệ" đáng yêu một chút cũng xem như là còn có trò để
tiêu khiển.
Bất ngờ Lý Hạo quay đầu lại, cũng không giận dữ chửi mắng nữa,
hại tôi còn chuẩn bị bao nhiêu thủ đoạn ngược đãi ở phía sau. Trò tiêu khiển
không còn nữa, thật là khiến cho tôi thất vọng.
Tôi buông cậu ta ra, buồn bực bò xuống giường, nói với cậu
ta: "Ra ngoài đi, tôi muốn rửa mặt chải đầu."
Cậu ta im lặng đứng lên ho hai tiếng, nghĩ rằng vừa rồi tôi
vẫn luôn bóp cổ cậu ta, bây giờ đột ngột buông ra nên làm cho cậu ta không thể
bình thường ngay được. Nhưng vẻ mặt kinh hoảng kia là sao? Ban nãy hù dọa cũng
không thấy mặt cậu ta tái mét như vậy. Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta, chỉ nghe cậu
ta nói: "Cao...tỷ, tỷ chảy máu rồi!"
Tôi nghe vậy bỗng sửng sốt, cúi đầu nhìn người mình, chỉ thấy
một mảng trước của chiếc áo trắng có vết máu, vết máu trên quần lại nhiều hơn.
Tôi theo tiềm thức mò ra phía sau, chạm phải một nơi ẩm ướt sền sệt. Tôi lập tức
phản ứng kịp.
"Tỷ, tỷ ----- không phải tỷ bị thương chứ, để đệ
xem." Lý Hạo nói xong liền muốn tiến lên kiểm tra "vết thương" của
tôi.
Tôi đẩy cậu ta ra, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
"Tỷ, tỷ đừng cáu nữa! Là đệ không tốt, nhưng tỷ hãy để
đệ xem vết thương thế nào rồi!" Lòng Lý Hạo hoảng hốt, vẻ mặt khổ sở van
xin muốn đi qua.
Tôi lách người tránh ra xa cậu ta, giận tái mặt ra lệnh:
"Cậu đi ra ngoài cho tôi, gọi Phùng ma ma vào đây."
Cậu ta thấy tôi không chịu đến gần, đành phải theo lệnh vội
chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Lý Hạo đã lôi kéo Phùng ma ma trở lại.
"Ma ma, bà nhanh chút đi! Thân thể tỷ tỷ yếu ớt, chảy nhiều máu như vậy,
chỉ sợ giờ đã ngất đi rồi. Cũng không biết bị thương chỗ nào, tỷ ấy lại không
cho tôi xem! Đúng là bảo thủ mà!"
Tôi nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, bé trai ở thời cổ
đại thật đúng là đơn thuần, lại tưởng tôi bị trọng thương. Nói gì mà "thân
thể tỷ tỷ yếu ớt", không biết vừa rồi là ai còn bị tôi đánh cho một trận
tơi bời!
Phùng ma ma đã sớm đoán được bảy tám phần, vào phòng thấy
tình hình trên người tôi, lại thấy sắc mặt tôi vẫn bình thường, liền yên lòng.
Bà xoay người nói với Lý Hạo: " Hạo Nhi cứ ra ngoài đợi, ma ma sẽ lo liệu
cho tiểu thư."
"Lo liệu cái gì! Ai, bà mau nhìn xem tỷ tỷ có bị thương
nặng lắm không? Lát nữa tôi sẽ đi mời thầy lang tới!" Lý Hạo vừa nóng vừa
giận thúc giục.
"Chuyện của tiểu thư, lão thân tự có chừng mực, xin thiếu
gia ngài ra ngoài chờ." Phùng ma ma đẩy Lý Hạo ra ngoài cửa, cậu ta không
chịu, bà nói một câu: "Tiểu tổ tông của tôi, ngài cũng đừng làm loạn nữa!"
Vẫn cứ cài then cửa trước mặt hắn.
Lý Hạo vẫn còn ở bên ngoài không ngừng đập cửa, vừa la hét:
"Cho tôi vào đi, đây là làm sao? Rốt cuộc tỷ tỷ làm sao vậy?"
Lòng tôi vô cùng phiền chán, rống lên: "Lý Hạo, cậu câm
miệng cho tôi!"
Phùng ma ma sợ hết hồn, ngược lại bên ngoài lại rất yên
tĩnh.
Sắc mặt tôi trở lại bình thường, nói với Phùng ma ma:
"Làm phiền Phùng ma ma rồi."
Phùng ma ma khom người cung kính, trả lời: "Xin tiểu
thư yên tâm, đương nhiên lão thân sẽ xử lý ổn thỏa." Nói xong nhìn vào mắt
tôi, nghi hoặc vì sao tôi không hề khẩn trương, cũng không thấy chút xấu hổ
nào.
Bất kỳ một cô gái nào nếu như trải qua kỳ kinh nguyệt lần thứ
hai, có lẽ cũng sẽ giống như tôi, không hề có bất cứ cảm giác nào. Không, chắc
là cũng sẽ không có ai xui xẻo như tôi đâu. Lúc gặp phải chuyện này lần đầu tôi
ghét muốn chết, bây giờ đổi sang một thân thể khác còn phải chịu đựng như vậy!
Cho dù mượn xác hoàn hồn thì tốt xấu gì cũng phải cho tôi nếm thử tư
vị làm đàn ông chứ!
Tôi cứ đoán mò một bên, tùy Phùng ma ma làm việc.
Uống xong thuốc nghe nói là bổ máu do Phùng ma ma đưa đến,
tôi bị "ra lệnh" nằm trên giường nghỉ ngơi. Lý Hạo không đến làm phiền
tôi, hẳn là đã bị Phùng ma ma dẫn đi giáo dục sinh lý rồi.
Tôi nằm một lát liền ngủ mất, hơn nữa lại ngủ thẳng đến buổi
cơm tối. Tiểu nha đầu Hồng Nguyệt Nhi tiến vào hầu hạ tôi rửa mặt chải đầu, sau
khi mặc quần áo xong xuôi, tôi chậm rãi dạo bước đến sảnh phía Tây,
"cha" và Lý Hạo ở đó chờ tôi cùng nhau ăn cơm.
Lúc đầu dường như "cha" hơi lo lắng, thấy sắc mặt
tôi hồng hào, thần sắc bình thản, cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông nói dịu dàng:
"Tiểu Hàm, con có khỏe không? Người có khó chịu không?"
Tôi thản nhiên đáp lại một câu: "Không có gì, con rất tốt."
"Cha" không nói gì nữa, chuyện của con gái ông hỏi
nhiều cũng không tốt, chỉ phân phó kẻ dưới mang thức ăn lên.
Khó có được một bữa cơm tối yên tĩnh thế này, Lý Hạo thường
ngày nói nhiều cũng chỉ cúi đầu ăn, cùng lắm chỉ lén lút nhìn tôi, vừa thấy tôi
nhìn lại liền đỏ mặt cúi đầu. Phỏng chừng chuyện hôm nay quá huyên náo, cậu ta
cũng xấu hổ.
Ăn cơm xong, súc miệng xong. "Cha" vẫn bảo tôi và
Lý Hạo ngồi đó, hẳn là có lời muốn nói với chúng tôi. Tôi nghiêng người tựa bên
cạnh bàn đợi đoạn sau.
"Cha" thấy tôi ngồi cũng không có sức sống, từ sau
khi tôi phát "bệnh điên" bốn năm trước, ông càng thêm chú ý đến đứa
con gái này. Cũng không hề la mắng dạy dỗ, chả trách mỗi lần Lý Hạo bị phạt đều
gào lên "Cha thiên vị."
"Tiểu Hàm."
"Vâng?"
"Hôm nay cậu con gửi thư đến. Trong thư nói, bốn năm rồi
mợ không gặp con, rất nhớ con, muốn đưa con vào kinh ở vài ngày. Cha thấy sang
năm con cũng nên tham gia tuyển chọn, đến ở nhà cậu con cũng thuận tiện hơn. Vả
lại nhà chỉ có mình con là con gái, không có nữ quyến thân thiết chăm sóc, tóm
lại cũng không phải chuyện tốt. Vào kinh, mợ dạy quy củ cho con cũng tốt. Ở nhà
con bừa bãi cũng không sao, nhưng tuyển tú cũng không phải chuyện đùa! Nếu như
bị chọn tiến cung, sao có thể thuận theo tính khí của con được!"
"Cha" vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của tôi. Lý do ông muốn tiễn bước
tôi, đơn giản là vì đứa con gái này ông quản không được, cũng không muốn quản.
Liền muốn đưa đến chỗ huynh đệ xem nhà người ta có biện pháp hay không.
Tôi không sao cả, ở niên đại này chỗ nào chả giống nhau? Dù
sao trong tòa nhà này, tôi tìm bốn năm cũng không có đột phá gì, xem ra muốn trở
về cần phải nghĩ cách khác. Vì thế liền thuận miệng đáp ứng: "Được, con
đi."
"Cha" thấy tôi dễ nhận lời như vậy không nhịn được
thở dài một hơi, trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ. Ông vừa an ủi tôi vài câu, lại bị
Lý Hạo cắt ngang: "Cha, con cũng muốn đi!"
"Con đi làm gì?" "Cha" nhíu mày nói.
"Khánh Quân Khánh Bồi sẽ ức hiếp tỷ tỷ, lần trước còn
làm hại tỷ tỷ bệnh đến hai ba ngày đó!" Lý Hạo nói.
Tôi thầm nghĩ, hiện tại ai còn ức hiếp được tôi chứ, tiểu quỷ
này muốn đi kinh thành chơi thì có.
"Cha" trách mắng: "Trước kia biểu đệ của con
tuổi còn nhỏ, dĩ nhiên là hơi ngịch ngợm, bây giờ Khánh Quân cũng đã mười lăm rồi,
cậu con gia giáo lại nghiêm, quyết sẽ không giống như lúc bảy tám tuổi
đâu!"
Lý Hạo còn muốn nói tiếp, "Cha" lại nghiêm nghị
nhìn cậu ta nói: "Con hãy ngoan ngoãn đợi ở nhà cho cha, cố gắng học cho tốt
đi! Hai ngày trước Lưu phu tử còn phàn nàn với cha con không có chuyên tâm đó.
Vốn sợ một mình con đọc sách sẽ buồn chán nên để Tiểu Hàm làm bạn đọc với con.
Giờ thì tốt rồi, con thành thư đồng cho tỷ tỷ rồi! Nếu như vẫn không thể qua được
khoa thi lần này, con đừng mong sẽ được đi đâu!"
Mặt Lý Hạo xị xuống, nhưng miệng vẫn nói thầm: "Làm tú
tài có gì tốt đâu, không phải đều nói 'trăm việc không dùng được chính là thư
sinh' đó sao? Còn không bằng luyện cưỡi ngựa bắn cung, làm tướng quân như cha
được rồi."
"Con nói cái gì?" "Cha" liếc nhìn cậu
ta, giọng nói rất không vui, là dấu hiệu của sự nổi giận.
"Không, không có gì." Lý Hạo sợ hãi, cúi đầu không
dám nói nữa.
Sự việc liền quyết định như vậy, hạ tuần tháng ba Khang Hi
năm bốn mươi âm lịch, tôi ngồi xe ngựa đi về phía nam, rời khỏi cuộc sống bốn
năm ở Lý phủ. Lúc này tôi mới biết được, chỗ tôi ở bốn năm qua là Thẩm Dương
----Bây giờ gọi là Thịnh Kinh, nơi ở của người Mãn, à không, phải gọi là cố đô
chứ. Tôi chưa từng muốn hỏi bất luận chuyện gì ở thời đại này, ngay cả chức
quan của "cha" tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ biết là lúc vừa đến đây
là môn đồ của chức quan võ tứ phẩm, hình như năm ngoái vừa mới thăng lên tứ phẩm.
Đêm trước lúc đi, Lý Hạo nói với tôi: "Cao Lăng, đến chỗ
của cữu cữu, tuyệt đối đừng làm chuyện khiến tỷ mất mặt."
Tôi nhổ vào, tôi làm chuyện mất mặt bao giờ chứ? Tiểu quỷ
hóng hớt! Trong lòng nghĩ như vậy nhưng không mắng ra miệng, nhíu nhíu mày,
không để ý đến cậu ta nữa.
"Còn nữa, đừng để bọn Khánh Quân bắt nạt."
Tôi vừa nghe liền rất vui vẻ: "Cậu yên tâm, tôi sẽ thay
cậu "thân thiết" với bọn họ!"
Dựa vào tình hình "chiếu cố" cậu ta ngày thường của
tôi, đương nhiên cậu ta biết tôi sẽ "thân thiết" với đám huynh đệ như
thế nào. Nhất thời trên mặt Lý Hạo hiện ra biểu tình phức tạp, nghĩ đến bốn năm
qua cậu ta khuất nhục bị tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay, nghĩ đến sự "đau
khổ" của cậu ta tôi sẽ khiến cho biểu huynh Khánh Quân và biểu đệ Khánh Bồi
chịu gấp bội để hả giận. Hoặc là...còn có cái khác, tôi không thể biết được.
Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe từ từ lùi về phía sau, trong
lòng cảm thấy rất vui. Có lẽ vì "biểu hiện" tối hôm qua của Lý Hạo
làm tôi hài lòng được một lần. Có lẽ sẽ xuất hiện thứ gì đó làm tôi phấn khích
đã không có từ lâu.
Anh Mẫn Huy từng nói, lúc bị mất phương hướng không tìm được
lời giải thì đừng ngại dựa vào trực giác mà tiến lên. Vận mệnh của em sẽ ở một
nơi chờ em đến. Bắc Kinh là nơi tôi sống suốt mười chín năm, là nơi vô cùng
quen thuộc. Tôi có thể tìm được mấu chốt để trở về ở đó hay không? Tựa như bấm
một cái nút để khôi phục lại vết nứt sai lệch của thời gian, để tất cả trở lại
nguyên trạng...
Đầu thế kỉ mười tám là thời kì bắt đầu biến đổi mạnh mẽ. Ở bến
Bắc Hải, miền Tây eo biển Anh, giai cấp tư sản vừa lật đổ triều đình Stuart,
thành lập nền thống trị ở Anh quốc. Lúc phong trào khoanh đất "cừu ăn thịt người" (1) ở ba đảo
nước Anh đang hừng hực khí thế, con thuyền chở nô lệ người da đen cũng qua lại
thường xuyên hơn giữa Châu Phi, Châu Mĩ và đại lục. Đế quốc Anh cướp những vùng
đất đai màu mỡ của nhân dân nước mình và những quốc gia khác để tích lũy vốn
ban đầu, bắt đầu tiến hành cuộc cách mạng công nghiệp lần đầu tiên.
Mà công nguyên năm 1702, Trung Quốc vẫn còn thuộc quyền thống
trị của người Nữ Chân Mãn tộc, giống như thời kỳ huy hoàng của triều nhà Thanh,
cách biệt với những thay đổi ở thế giới bên ngoài. Giống như cảnh đường phố Bắc
Kinh trước mắt, phồn thịnh yên bình. Ai ngờ được hơn một trăm năm sau, tám nước
liên quân phá cổng thành Bắc Kinh, sau khi cướp sạch Viên Minh Viên (2) rồi cho
một mồi lửa. Cái gọi là tôn nghiêm của "Thiên triều đại quốc" cũng đã
tan nát cùng non sông, bị bọn cường đạo Phương Tây giẫm đạp thành bùn đất.
Lịch sử giống như đọc qua một cuốn sách, đã mất đi phần kịch
tính, nên đó là lý do từ trước đến nay tôi không hề có hứng thú. Kiến thức lịch
sử có hạn của tôi đều đến từ sách giáo khoa thời cao trung. Tôi vốn là người vừa
nhìn thấy phim cổ trang trên ti vi sẽ lập tức chuyển kênh, hiện tại chẳng những
bị ép buộc xem phim cổ trang từng giờ từng phút, còn phải tự mình tham gia diễn
xuất, ông trời thật sự quá "chiếu cố" tôi rồi!
Xe ngựa ma sát trên nền đá lát kêu "ken két" xuyên
qua con đường lớn ở kinh thành. Tôi vén rèm im lặng quan sát đường phố ngoài cửa
sổ, cửa tiệm, người đi đường và gia súc. Dường như toàn bộ những thứ trước mắt
đều cực kì hư ảo. Phảng phất, dường như những cảnh vật đó biến thành những chiếc
xe đổ hàng dài trên đường lớn. Chờ đợi đèn giao thông dài dằng dặc, xuyên thấu
qua cửa kính thủy tinh trên xe nhìn ra ngoài, toàn bộ sự vật lọt vào tầm mắt đều
bao phủ một tầng màu gỉ sét của xã hội công nghiệp.
"Tiểu thư."
Tôi phục hồi lại tinh thần, nhìn Hồng Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh.
Mấy năm nay cô ấy nghiễm nhiên trở thành nha hoàn bên người của tôi, cả lên
kinh "cha" cũng cho cô ấy đi theo.
"Làm sao?" Tôi hờ hững hỏi.
"Người bên ngoài đều đang nhìn..." Cô nàng nói có
hơi ngượng ngùng.
Tôi nói: "Tùy bọn họ đi, cũng không phải chúng ta thiếu
mắt thiếu mũi, còn sợ người khác nhìn sao?"
"Nhưng mà, nhưng mà..."
Nhìn bộ dáng đáng thương không được tự nhiên của cô, tôi
đành tốt bụng buông màn xe xuống, chặn đứng ánh mắt tò mò của người đi đường. Bị
một nha đầu như cô làm khó, nhưng vẫn còn dè dặt với "tiểu thư" tôi
đây! Chỉ có điều từ trước đến nay tôi không hề có quy củ, bọn nha đầu cũng cũng
tùy tiện với tôi, đổi là chủ tử khác, Hồng Nguyệt Nhi tuyệt đối không dám nói
như vậy.
Xe lại lung lay đi tới một hồi nữa thì dừng lại trước cửa một
cửa phủ. Phu xe ở bên ngoài nói: "Tiểu thư, đã đến phủ của cữu lão gia rồi."
Tôi vừa định vén rèm xuống xe, Hồng Nguyệt Nhi đã vượt lên
trước chui ra ngoài, sau khi đứng nghiêm lại vươn tay vén rèm lên, một tay đỡ
tôi. Chắc đây là dáng vẻ và phong phạm của một tiểu thư khuê các nên có! Tôi dẫm
lên ghế gỗ nhỏ, nhẹ nhàng xuống xe. Chỉ thấy trên cửa treo cao bảng hiệu có hai
chữ "Ngụy phủ", cửa chính mở rộng, vài người có bộ dáng nha hoàn đứng
hai bên. Một nha đầu lanh lợi khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi đến chào đón,
cười nói: "Cô nương đã tới! Vài ngày trước phu nhân đã nhớ mấy ngày nay
người sẽ đến, sớm muộn gì cũng nhớ kỹ, cuối cùng cũng gặp được người!"
Miệng nha đầu này thật ngọt! Tôi thoáng nở nụ cười, trả lời:
"Khổ cho mợ rồi!"
"Mời cô nương đi theo nô tỳ, phu nhân đang chờ ở nhà
chính!" Cô ta nói xong dẫn tôi vào bên trong.
"Nên gọi tỷ tỷ thế nào?" Tôi đi phía sau cô ta, nhẹ
giọng hỏi.
"Ơ kìa, cô nương quên mất nô tỳ rồi! Nô tỳ tên Xảo Yến,
nếu cô nương thích cứ gọi nô tỳ là Xảo nhi, Yến nhi..." Xảo Yến vừa
nghiêng người dẫn đường vừa cười đáp.
Vào cửa chính là một bức bình phong, quẹo trái là một cái
sân nhỏ, có vài bụi cây thấp bé, ven con đường đá cuội đặt một dãy bồn hoa đỗ
quyên. Xảo Yến cũng không dẫn tôi vào viện mà chậm rãi đi theo một nửa bên hành
lang trong viện. Bỗng nhiên, một người nhảy ra ở chỗ rẽ khiến Xảo Yến giật nảy
mình, may nhờ tôi đỡ lấy cô mới không bị đập mông xuống đất. Hồng Nguyệt Nhi
cũng bị dọa, sợ hãi hét "A" lên một tiếng.
Chỉ thấy người đến là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi,
ăn vận đẹp đẽ, thân hình đầy đặn, trên mặt mang theo nụ cười đùa cợt xấu xa.
Chính là biểu đệ Ngụy Khánh Bồi của Lý Hàm. Cậu ta nhìn tôi, thoáng sửng sốt,
ánh mắt quét qua quét lại trên người tôi hai lần. Lý Hàm đã không gặp họ hàng bốn
năm năm, có lẽ cậu ta đang nỗ lực gộp tôi và ấn tượng của biểu tỷ trong trí nhớ
lại với nhau.
"Biểu đệ?" Tôi hơi không kiên nhẫn, rốt cuộc cậu
ta muốn nhìn đến lúc nào!
Bị tôi gọi, cuối cùng cậu ta cũng phục hồi tinh thần, trên mặt
lại xuất hiện loại biểu tình sắp giở trò xấu xa, chỉ nghe cậu ta nói: "Đệ
nghe nói hôm nay tỷ tỷ đến, đặc biệt chuẩn bị một thứ cho tỷ chơi đùa."
Nói xong vươn tay đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn lòng bàn tay đang mở ra của cậu ta, hóa ra là một
con ếch nhỏ. Không nhịn được thở dài trong lòng, trẻ con chính là trẻ con, cả
thủ đoạn trêu chọc cũng chỉ là các loại côn trùng ếch nhái, không biết nên nói
là ngây thơ chất phác hay là ấu trĩ đây.
"A!" Hồng Nguyệt Nhi lui ra phía sau hai bước.
"Nhị gia!" Xảo Yến cũng hét ầm lên, không biết là cô ấy đang sợ hãi
hay là sợ tên tiểu tử này làm tôi sợ.
Tôi khoanh tay bắt lấy con ếch kia, cười nói: "Làm biểu
đệ lo lắng rồi, nhưng mà ta không thích chơi thứ này, đệ cứ giữ đi." Nói
xong thả con ếch lên trên đầu cạo trơn bóng phía trước của cậu ta.
Con ếch được tự do, “ộp” một tiếng nhảy từ đầu xuống bả vai
hắn, rồi nhảy vào trong viện không thấy đâu nữa.
Xảo Yến không dám ở lại, cúi chào cậu ta, kéo tôi bước đi.
Tôi cũng chẳng muốn nhìn khuôn mặt của cậu ta nữa, đầu cũng không quay lại đi
theo Xảo Yến.
Tôi kéo khăn xuống, lau lòng bàn tay ướt át ---- cũng có thể
là tác dụng của tâm lý. Đưa cái khăn bị vo tròn cho Hồng Nguyệt Nhi, khẽ dặn
dò: “Vứt đi cho ta.”
Xuyên qua một cánh cửa thùy hoa (3) liền đi vào nội viện.
Vài nha hoàn mặc đồ đỏ viền xanh nhìn thấy chúng tôi, vén rèm vén rèm, bẩm báo.
Chợt nghe có người dứt khoát thưa lại: "Hàm cô nương đến."