Vân Thanh La đi rồi, Tô
Mạt Vi đến sương phòng xem những thứ mới vừa đưa tới.
Các loại vải đủ màu sắc và chất liệu, đều là thứ xa hoa vô cùng mà cho dù ngày
lễ ngày tết nhà nàng cũng không dám bỏ tiền ra mua như gấm có họa tiết da rắn,
gấm đỏ cho tân nương, gấm Vân Nam, gấm trắng, trâm vàng, lụa Lộ Giang, lụa
Lưỡng Hồ, lụa mỏng màu cánh ve, lụa mỏng màu ráng chiều, Nhuyễn Yên La (Di: lụa mỏng
màu khói)... vân vân, thậm chí còn có hai
cuộn vải dân gian khó gặp, gấm Vân Nam mà trong cung chuyên dụng, khiến cho Tô
Mạt Vi nhìn mà choáng váng.
Mở tráp đựng trang sức ra, càng khiến cho Tô Mạt Vi khắc cốt ghi tâm cái gọi là
“Phục trang đẹp đẽ”, “Phú Quý bức người"". Nhiều loại vàng bạc châu báu đặt ở
trong hộp cùng phát sáng, làm nàng lóa cả mắt.
Tô Mạt Vi không từ từ thưởng thức, chỉ phân phó Hỉ Đào đối chiếu những thứ này
với sổ sách, mặt khác phân phó Hỉ Liên đến thư phòng mời Nguyên Tề Chi.
Sau khi Nguyên Tề Chi đến tiểu viện của nàng, Tô Mạt Vi cũng không lề mề, trực
tiếp vào chủ đề chính: “Nhị thiếu gia, thiếp thân cảm tạ ngài đã tin yêu và tín
nhiệm, nhưng là quản gia quản lý mọi chuyện, thì thiếp không thể nhận được.”
Nguyên Tề Chi chậm rãi thưởng thức trà, hỏi: “Vì sao? Lại là bởi vì quy củ?”
“Thứ nhất, chuyện xung hỉ chỉ là thứ hư vô mờ mịt, Nhị thiếu gia có thể tỉnh
lại là do ngài có phúc lớn mạng lớn, thiếp thân không dám kể công, cũng bởi vậy
nên càng không dám vọng tưởng. Thứ hai, thiếp thân xuất thân nhà nghèo, kiến
thức thiển cận, cho nên đối với mọi việc trong nhà giàu có không biết gì cả, để
cho thiếp quản lý chỉ sợ là làm trò cười cho người ta, chê cười còn đỡ, nếu như
xảy ra chuyện xấu, làm trễ nải việc lớn, thì sẽ làm cho Nhị thiếu gia vừa mất
mặt vừa có thêm phiền toái. Thứ ba, đúng là không hợp quy củ, thiếp thân không
muốn tạo nhược điểm cho người khác nắm bắt sau này.”
Nguyên Tề Chi suy nghĩ một chút, nói: “Vậy tóm lại là, nàng đang lo lắng việc
sau khi chính thê nhập môn thì cuộc sống sẽ trở nên khổ sở phải không?”
Đây là lần đầu tiên hai người thẳng thắn nói đến chủ đề mẫn cảm như “Chính
thê”. Tô Mạt Vi cúi đầu không nói.
Nguyên Tề Chi đi đến trước mặt nàng, sờ sờ đầu nàng, “Nàng chỉ muốn những ngày
sau này trôi qua thư thả thoải mái, hạnh phúc khoái hoạt hả?”
Tô Mạt Vi hơi khó chịu một chút khi thấy hắn vuốt ve mình như vuốt ve sủng vật,
đẩy tay hắn ra, cong miệng lên, nói: “Ai lại không muốn chứ?”
“Vi phu sẽ dạy nàng một câu.”
Tô Mạt Vi kiên nhẫn đợi nửa ngày, không nghe thấy Nguyên Tề Chi nói cái gì,
đành phải thúc giục: “Muốn nói cái gì? Nói đi!”
Nguyên Tề Chi lắc đầu thở dài, “Vi phu vốn đã nói qua với nàng, xuất, gía,
tòng, phu. Nàng nhìn nàng xem, nàng làm được sao? Chuyện vi phu phân phó cũng
không chịu làm, còn nói gì mà quy với củ hả? Còn muốn thư thả thoải mái, hạnh
phúc khoái hoạt nữa chứ? Hử?”
Nguyên Tề Chi nói đến chữ “Xuất giá tòng phu” thì cố ý nhấn mạnh.
Tô Mạt Vi thừa nhận hắn nói rất có lý, nhưng cũng cảm thấy mình rất uất ức, bĩu
môi.
Rõ ràng là vị Nhị thiếu gia này làm việc không hợp cấp bậc lễ nghĩa, chẳng lẽ
nàng cũng phải nghe theo sao? Thiếu gia làm việc không đúng quy củ, còn có
người bỏ qua; nhưng người có thân phận tiểu thiếp như nàng không có chỗ dựa,
không có thế lực, một khi sai thì không ai có thể làm chỗ dựa cho nàng.
Nguyên Tề Chi vươn tay lay bả vai nàng, cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Tô
Mạt Vi, nói: “Vì những ngày hạnh phúc thoải mái sau này, những lời này, nàng
phải nhớ kỹ cho ta, vi phu sẽ không nói lại lần thứ ba.”
Tục ngữ nói “Quá tam ba bận”, nếu hắn đã ám chỉ lần nữa, mà nàng vẫn còn khù
khờ chậm hiểu, tự ôm những thứ quy củ mà nàng cho là đúng, thì hắn cũng không
còn gì để nói.
Ngay cả vị trí cơ bản nhất mà mình còn không biết, không chịu kiềm chế bản
thân, thì không tốt.
Một cô nương đã gả cho người khác, điều cơ bản nhất không phải là”Xuất giá tòng
phu” hay sao?
Tô Mạt Vi chớp chớp mắt mấy cái.
Nguyên Tề Chi cũng chớp mắt y chang nàng.
Tô Mạt Vi yên lặng không nói gì nữa.
Nàng mới vào cửa bao lâu chứ? Nguyên Nhị thiếu gia đã hai lần cường điệu với
nàng chuyện “Xuất giá tòng phu” rồi!
Cuối cùng nàng cũng hiểu, phu quân đại nhân của nàng đại khái là ở tiền tuyến
đánh giặc ra lệnh thành thói quen, cho dù ở nhà cũng có thói quen trực tiếp hạ
mệnh lệnh, làm người phụ nữ của hắn, không thể có tư duy độc lập cùng ý chí của
mình, chỉ cần nghe lệnh làm việc là tốt rồi.
Quân nhân chỉ có một sứ mệnh duy nhất, đó chinh là: tuyệt đối phục tùng mệnh
lệnh.
Hiển nhiên, Nguyên thiếu tướng quân đã xem người phụ nữ của mình thành binh
lính để dạy dỗ.
Thiếu tướng quân có thái độ nghiêm túc, ý chí kiên định, một khi hắn ra lệnh,
mặc kệ phía trước là núi đao biển lửa, thì một binh lính nhỏ nhoi cũng phải
dũng cảm tiến lên.
Cho nên, cho dù Tô Mạt Vi không tình nguyện, xuất thân nhà bình dân, không có
gì sức chiến đấu, vẫn không thể nào không nghe lời vị Nguyên Nhị thiếu gia
thoạt nhìn không đáng tin cậy này, miễn cưỡng đồng ý nhiệm vụ tạm thời quản lý
mọi việc.
Việc này đối với nàng mà nói là vượt quyền rồi, sau này bị người khác truy xét
mà nói..., tuyệt đối không có lợi.
Nhưng mà, nàng phải “Xuất giá tòng phu”!
Sau khi chân chính tiếp nhận việc quản lý sổ sách, Tô Mạt Vi phát hiện mọi việc
không khó khăn như trong tưởng tượng của nàng.
Bởi vì phụ mẫu Nguyên Tề Chi còn khoẻ mạnh, nên cho dù các huynh đệ của Nguyên
Tề Chi đã cưới vợ sinh con rồi, cũng không thể ở riêng, mọi chuyện liên quan
đến “Quần áo, ăn, ở, đi lại” trong viện của các huynh đệ đều do Nguyên phủ cung
cấp.
Nếu như phòng bếp nhỏ cần nguyên liệu nấu ăn, thì trước tiên phải báo cáo cho
đầu bếp, sau đó các đầu bếp sẽ thống nhất mua đồ.
Nguyên phủ còn dựa theo một năm bốn mùa xuân hạ thu đông mà may quần áo cho các
chủ tử, Thái phu nhân, lão gia cùng phu nhân là một quý tám bộ, thiếu gia,
thiếu phu nhân, các tiểu thư còn lại là một quý sáu bộ, nhóm di nương còn lại
là một quý bốn bộ. Nếu cảm thấy quần áo không đủ mặc, hoặc là muốn đồ đẹp hơn,
vậy thì phải tự bỏ tiền ra. (Di: một quý = 3 tháng)
Nếu muốn tặng quà cho người khác thì có thể lấy từ Nguyên phủ. Đương nhiên,
nhận được quà từ người khác, đa số cũng sẽ thuộc sở hữu của Nguyên phủ.
Nhóm người hầu trong viện của Nguyên Tề Chi cũng do Nguyên phủ quản lý, tiền
công hàng tháng của bọn họ cũng lĩnh từ Nguyên phủ.
Cho nên mới nói, kho riêng của Nguyên Tề Chi đúng là kho vàng chân chính, hoàn
toàn thuộc về chính hắn, không cần ai cung cấp nuôi dưỡng, ngay cả chính hắn
cũng không cần để Nguyên phủ nuôi!
Sau khi để Hỉ Đào kiểm kê xong, Tô Mạt Vi lại tự mình kiểm tra lại sổ sách
trong kho thêm một lần, sau đó mới tìm một sương phòng thích hợp bên viện của
Nguyên Tề Chi chuyển tất cả đồ bên này qua, sắp xếp tốt, khóa kỹ cửa phòng, làm
một cái chìa khóa cất bên người, mới an tâm một chút.
Tuy rằng nàng đồng ý giúp Nguyên Tề Chi quản lý, nhưng cũng không thể đặt trong
tiểu viện nhỏ của nàng, bằng không lại mang tiếng lấy làm của riêng, sau này
muốn thanh minh cũng khó.
Đương nhiên, những thứ đồ quý giá đều được để vào trong phòng ngủ của Nguyên Tề
Chi. Cạnh giường Nguyên Tề Chi nằm có một cửa ngầm, thông với một căn phòng
nhỏ, trước kia vốn là định làm phòng ăn khuya, nhưng Nguyên Tề Chi không thích
chung quanh phòng ngủ của mình giăng màn tơ, cho nên đã bịt căn phòng đó lại,
nơi đó trở nên kín đáo, vừa đúng lúc có thể cất giữ đồ quan trọng.
Chỗ nằm của Nguyên Tề Chi, trừ hắn ra và đại nha hoàn bên người, thì người phụ
nữ của hắn cũng không thể tiến vào dễ dàng, cho nên rất an toàn.
Bởi vì xung hỉ, cho nên Tô Mạt Vi mới có thể ở tạm trong này.
Sau khi được Nguyên Tề Chi chỉ điểm, dưới sự trợ giúp của Hòa An và Hòa Trữ, Tô
Mạt Vi nhanh chóng nắm bắt được mọi tình huống trong nhà của Nguyên Tề Chi, bao
gồm nhân sự và tài vụ.
Việc Tô Mạt Vi cần phải làm là sáng sớm nhận mọi vật phẩm mà Nguyên phủ cấp cho
Nhị thiếu gia, sau đó phân công cho đám người hầu sử dụng hoặc là cất giữ.
Chức trách quan trọng nhất của nàng chính là hầu hạ Nhị thiếu gia mọi việc về
“Quần áo, ăn, ở, đi lại”.
Tất cả mọi người trong viện của Nguyên Nhị thiếu gia cũng chỉ có một công việc
duy nhất, đó chính là hầu hạ Nhị thiếu gia.
Tô Mạt Vi chẳng khác gì quản gia, chỉ cần đem chuyện hầu hạ Nhị thiếu gia phân
phó cho các người hầu, nàng phụ trách quản lý là được.
Nhưng làm quản gia cũng đâu có đơn giản, làm không tốt thì sẽ phiền toái, quan
trọng nhất chính là xem Nhị thiếu gia có hài lòng hay không.
Nếu Nhị thiếu gia vừa lòng, cho dù nàng làm không thỏa đáng, thì cũng là “Tốt”.
Nếu Nhị thiếu gia không hài lòng, cho dù nàng làm tốt đến mức nào đi chăng nữa
thì cũng là “Không tốt”.
Tuy nhiên điều làm cho Tô Mạt Vi âm thầm tự cho mình may mắn, chính là dựa theo
những ngày ở chung với Nhị thiếu gia tới nay, Nguyên Nhị thiếu gia đối xử với
nàng cũng không tệ lắm.
Cho nên, trước mắt mà nói thì mọi việc diễn ra thuận lợi.
Hay có thể nói là “Rất tốt”.
Sau này, Nguyên Nghi Chi hâm mộ vụng trộm nói với Tô Mạt Vi: “Nhị ca đối xử với
nàng rất tốt đó nha! Nàng mới vừa vào cửa đã cho nàng quản lý. Nàng phải biết
rằng, ở trong đại gia tộc như chúng ta, quản lý mọi chuyện trong nhà có ý nghĩa
rất to lớn đối với phụ nữ, có không ít chính thê không có quyền lực này đó!”
Mẹ đẻ của Nguyên Nghi Chi là Chu di nương, trước khi Trịnh phu nhân gả vào
Nguyên phủ đã từng hầu hạ Nguyên Bắc Cố, nhưng cho tới bây giờ Nguyên Bắc Cố
vẫn không cho bà đụng vào việc quản lý. Trước khi chính thê Trịnh thị vào cửa,
mọi việc của Nguyên Bắc Cố đều do nhũ mẫu quản lý, sau khi Trịnh thị vào cửa,
thì do Trịnh thị quản.
Cho nên, ba vị di nương của Nguyên Bắc Cố đều rất hâm mộ Tô Mạt Vi. Dưới sự
quản lý của Trịnh phu nhân, các bà đã chịu không ít khổ, chưa bao giờ có thể
diện, mà Tô Mạt Vi vừa vào Nguyên phủ đã trở thành quản gia, có thể làm chủ,
chẳng khác chính thê là mấy.
Tuy nhiên, sau khi chính thê vào cửa, chắc chắn Tô Mạt Vi cũng sẽ khổ sở thôi.
Sáng sớm ngày hôm đó, Tô Mạt Vi ở Tuyết Tùng viên xử lý việc nhà, cảm thấy khát
nước, liền bưng trà Hỉ Liên dâng lên uống, vừa nâng nắp chén bằng men sứ xanh
lên, ngoài cổng truyền tới giọng bẩm báo: “Di nương, Nhị thiếu gia sai nô tài
nói cho người biết tiểu cữu của Tô gia gia đến đây, để cho di nương được gặp.”
Tô Mạt Vi ngẩn người trong chốc lát, mới nhận ra là đệ đệ của mình đến đây, cảm
thấy chấn động, chẳng lẽ nhà mẹ đẻ của nàng đã xảy ra chuyện gì?
Vừa nghĩ đến đấy nàng đã cảm thấy không yên, lập tức đứng lên phân phó: “Mau
đưa nó tiến vào, nó còn nhỏ, có thể vào luôn trong viện.”
Truyền lời ra ngoài không lâu, đã thấy bóng dáng Tô Mạt Vân nhanh chóng chạy
vào, tuy rằng vẫn còn nhỏ, cũng là lần đầu tiên bước vào một căn nhà hoành
tráng như vậy, nhưng không có bộ dạng hết nhìn đông tới nhìn tây, xem ra Tô đại
nương đã dạy dỗ con trai rất tốt.
Tô Mạt Vân ngẩng đầu nhìn thấy tỷ tỷ đang đứng chờ ở cửa Tuyết Tùng Viên, lập
tức nhe răng cười, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, gào to: “Tỷ tỷ!”
Tô Mạt Vi kích động, không kịp suy nghĩ, bước đến nắm bàn tay nhỏ bé của đệ đệ,
thấy vẻ mặt vui sướng của nó, không thấy chút đau buồn nào, mới hiểu không phải
là trong nhà xảy ra chuyện, từ từ thả lỏng, lên tiếng hỏi: “Tỷ tỷ rất nhớ đệ.
Nhưng mà làm sao đệ tự đến đây được? Phụ thân mẫu thân yên tâm để cho đệ tự
mình ra khỏi nhà sao?”
Tô Mạt Vân đắc ý cười rất tươi, “Là tỷ phu phái người đón đệ tới, đệ còn được
cưỡi con ngựa rất to đó!”
“Hả?” Tô Mạt Vi kinh ngạc.
Nàng cảm thấy đứng bên ngoài phơi nắng thì không tiện lắm, vì thế kéo đệ đệ vào
tiểu viện của mình, phân phó Hỉ Đào đi lấy trái cây tươi và điểm tâm, lại để
cho Hỉ Liên châm trà, sau đó mới tiếp tục hỏi đệ đệ: “Tỷ phu đón đệ đến đây có
việc hay sao?”
Tô Mạt Vân gật đầu, nhảy nhót: “Sau này, ngày nào đệ cũng đến Nguyên phủ.”
Tô Mạt Vi khó hiểu, hỏi: “Vì sao?”
Tuy rằng nàng rất nhớ phụ thân mẫu thân và đệ đệ, nhưng cũng không muốn bọn họ
thường xuyên vô cớ đi vào Nguyên phủ, nếu để cho Nguyên phủ nghĩ nhà nàng tiểu
nhân muốn dựa vào Nguyên phủ thì không xong.
Tô Mạt Vân cười đáp: “Tỷ phu khen đệ rất thông minh, nên để cho đệ đến Nguyên
phủ theo học tiên sinh ở Nguyên phủ đó.”
Tô Mạt Vi nhẹ nhàng “A” một tiếng, Tô Mạt Vân quay đầu lấy quả đào trên tay Hỉ
Liên gặm, lập tức trên mặt và tay đều đầy nước, nhìn rất đáng yêu.
Hỉ Liên đứng bên cạnh tỉ mỉ lấy khăn tay lụa lau cho Tô Mạt Vân, tránh bị dính
lên quần áo.
Tô Mạt Vi sờ sờ đầu đệ đệ, trong lòng rất bất an, hỏi tiếp: “Phụ thân mẫu thân
cũng biết sao?”
Tô Mạt Vân gật đầu, “Biết chứ. Lúc đầu mẫu thân không đồng ý, nói là không muốn
trèo cao đến Nguyên phủ, sợ đệ bị chịu nhục ở đây, là tỷ phu tự thuyết phục mẫu
thân.”
Tô Mạt Vi cảm thấy cảm động, và có chút kinh sợ, nàng cũng không biết vì sao
Nguyên Tề Chi là một thiếu gia quý tộc cao cao tại thượng lại cho Tô gia họ mặt
mũi, tự nguyện giúp đỡ đệ đệ của nàng.
“Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Sau hôm tỷ tỷ về nhà thăm phụ thân mẫu thân, tỷ phu lại tới nữa. Tỷ phu còn
đưa tới rất nhiều thứ, thiệt nhiều thiệt nhiều đó! Cái gì cũng có!”
Dù sao Tô Mạt Vân vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ nhớ mang máng, dường như tất cả đồ dùng
ăn mặc ở đều có, nhưng nó cũng không nhớ lắm cho nên huy động cả hai tay phụ
họa cho rõ.
Ngoài cửa có tiếng xì xầm, lần này Hỉ Đào vào truyền lời: “Nhị thiếu gia nói người
muốn tự mình đưa tiểu cữu đến bái kiến tiên sinh một chút, giữa trưa lại để cho
tiểu cữu đến đây ăn cơm cùng di nương.”
Tuy rằng Tô Mạt Vi cảm thấy việc này quá mức bất ngờ, nàng lo lắng mọi việc sẽ
không thuận lợi, nhưng nếu đệ đệ được dạy dỗ tốt, về sau có thể có công danh,
thì cũng là chuyện tốt, nàng gật đầu, quay đầu lại dặn đệ đệ: “Phải hạn chế
nhìn đông nhìn tây, nói chuyện cũng ít thôi, ngôn hành cử chỉ cũng phải lễ
phép, đừng để người ta đánh giá mình không tốt, biết không?”
Tô Mạt Vân nghiêm túc gật đầu, “Đệ đã nhớ, mẫu thân vẫn hay túm đệ lại để dặn
dò rồi! Tỷ tỷ yên tâm.”
Tuy nói thế, nhưng Tô Mạt Vi vẫn không yên lòng, đệ đệ mới có năm tuổi thôi!
Nàng đợi trong chốc lát, cảm thấy đứng ngồi không yên, liền phái Hỉ Liên đi hỏi
thăm xem Nhị thiếu gia có rảnh hay không.
Chỉ trong chốc lát, Hỉ Liên trở về nói Nhị thiếu gia ở trong thư phòng một
mình.
Tô Mạt Vi do dự một chút, tự mình bưng nước ô mai ướp lạnh, đi đến thư phòng
cầu kiến Nguyên Tề Chi.
Thư phòng của Nguyên Tề Chi ở phía nam Tuyết Tùng Viên, tên là “Thận Trai”.
Trong phòng, vách tường phía đông treo một bức tranh chữ, mặt trên chỉ có hai
chữ “Thận độc”, có thể thấy được thư pháp vừa đẹp vừa có lực, khí thế hùng hậu;
chính giữa bức tường phía bắc là bàn bát tiên, ghế bành trái phải, trên bàn có
đặt một bàn cờ; góc tường phía tây là một giá sách bằng gỗ cây tử đàn, bên
trong bày la liệt những ghi chép được buộc bằng chỉ, còn có thẻ tre và mai rùa
khắc chữ giáp cốt (Di:
là chữ khắc trên mai ruà và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11
trước công nguyên)dưới cửa sổ phía nam là
một bộ bàn ghế bằng gỗ tử đàn khác, trên mặt bàn đặt bút viết, giấy, nghiên
mực, cùng với ống đựng bút, giá bút, đồ rửa bút, cái chặn giấy, hộp ấn, con
dấu. Thư phòng thanh lịch hào phóng, làm cho người ta khi bước vào cảm thấy hòa
nhã, bình thản, đắm chìm trong bầu không khí này.
Thư phòng yên tĩnh, thanh lịch, quả thực là khác hẳn với dáng dấp quân nhân của
Nguyên Tề Chi, nhưng khi Tô Mạt Vi bước vào cửa, nhìn thấy phu quân trầm tĩnh
ngồi ở phía sau án thư, lại cảm thấy rất thích hợp.
Là con cháu thế gia đại tộc là phải văn võ toàn tài, không thể giống đám binh
lính lỗ mãng xuất thân tầng lớp bình dân không biết chữ, chỉ biết dựa vào dũng
khí mà ra trận chém giết.
Nguyên Tề Chi thấy mắt của Tô Mạt Vi tỏa sáng lấp lánh, tràn đầy sự yêu thích
và ngưỡng mộ, bật cười, “Nếu nàng thích, thì tự mình làm một cái thư phòng là
được, nếu cần những thứ gì, thì liệt kê ra rồi đưa cho ta là được.”
Tô Mạt Vi cảm thấy rất vui mừng, từ khi nàng biết chữ đọc sách, thì đã mơ ước
có được một thư phòng riêng, nhưng trong nhà quá nhỏ, nàng vẫn chưa được như ý
nguyện.
Nàng cũng không xấu hổ, rộng rãi cười đáp: “Cũng đúng lúc, tiểu viện của thiếp
có ba gian ở giữa, phía tây đang làm phòng ngủ, vậy sửa gian phía đông làm thư
phòng đi!”
Tiểu viện nhỏ bé của Tô Mạt Vi có ba gian, ở giữa là phòng khách, rất mát mẻ
lại thoáng gió, thích hợp để ở mùa hè; phía tây là Noãn các, thích hợp ở vào
mùa đông, nhưng Tô Mạt Vi nghĩ mùa đông cũng có thể đóng cửa sổ lại, ánh nắng
vẫn vào được trong phòng, rất thích hợp để sửa thành thư phòng.
Nguyên Tề Chi gật đầu, thật ra cho dù sửa hết cả ba gian tiểu viện của nàng
thành thư phòng cũng chẳng phiền hà gì, dù sao sau này nàng cũng không có cơ
hội ở trong tiểu viện của mình.
Hắn vẫy vẫy Tô Mạt Vi, cầm ba tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, đưa cho nàng, “Ta
định trực tiếp giao cho nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng làm thế nào nhạc mẫu cũng
không chịu nhận, cho nên hai tờ khế đất, và tờ khế ước mua nhà đều sửa lại
thành tên của nàng, nàng hãy nhận lấy!”
Tô Mạt Vi nhìn khế ước trong tay, cách nhà nàng không xa lắm, chỉ khoảng hai
con đường, nơi đó giao thông sầm uất, trị an lại tốt, phần lớn là nơi quan lại
trong thành Kim Lăng ở.
Khế đất còn lại là năm trăm mẫu đất vùng ven Kinh Giao, Tô Mạt Vi biết chỗ đó,
là nơi có ruộng rất tốt, sông nước bao quanh, sản xuất rất tiện lợi, cho nên
giá cũng rất mắc.
Thấy nàng không nói tiếng nào, Nguyên Tề Chi lại lên tiếng: “Vốn định đưa cho
nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng nhạc mẫu không đồng ý, cho nên đành sửa lại theo tên
của nàng, xem như là tài sản riêng của nàng.”
Nguyên Tề Chi nhíu mày, cười nói: “Nhạc mẫu không chịu nhận quà tặng của ta,
lại thích để ta đem quà tặng cho nàng, xem ra bà rất yêu thương đứa con gái
này.”
Mắt Tô Mạt Vi ửng đỏ, bàn tay run run cầm ba tờ khế ước mỏng manh trị giá ngàn
vàng.
Trong lòng của nàng vừa chua xót lại ngọt ngào, khó có thể hình dung tư vị phức
tạp này.
Đối với Nguyên phủ mà nói, có lẽ đây chỉ là một chút khen thưởng, nhưng đối với
nhà bình dân mà nói, là tài sản mà cho dù làm cả đời cũng khó tích cóp được.
Nàng cảm thấy có chút khó chịu, sợ rằng nếu nhận rồi, thì có lời đồn Tô gia
“Bán con gái cầu vinh”.
Nguyên Tề Chi thấy nàng cúi đầu, vẫn chưa tỏ vẻ vui mừng, âm thầm thở dài.
Người Tô gia không rụt rè nhưng cũng không kiêu ngạo khiến cho hắn rất thích,
nhưng lại có chút không kiên nhẫn, hắn nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu lớn tuổi, thể
lực không thể bằng lúc trước, mà tuổi của Mạt Vân lại nhỏ, nếu để cho họ đầu
tắt mặt tối làm việc, chỉ sợ không khỏe mạnh được.”
Tô Mạt Vi nhớ tới mái tóc đen nhánh của mẫu thân đã điểm xuyết vài sợi bạc, cái
lưng vốn thẳng của cha cũng đã bắt đầu còng không ít, cảm thấy chua xót.
“Thật ra nơi ở hiện giờ rất nhỏ hẹp, ngay cả nơi để sáng sớm đi dạo cũng không
có, xung quanh đủ loại cửa hàng, lúc nào cũng ầm ĩ đến đêm khuya, không thể
dùng làm nơi dưỡng lão. Mà khu nhà kia có thể làm nơi dưỡng lão cho nhạc phụ
nhạc mẫu. Mấy thửa ruộng cũng không cần lo lắng, trong thôn trang đều có quản
gia quản lý, chỉ cần tới mùa thu hoạch đi một chuyến là được, điền trang đó đã
đủ cho nhạc phụ mẫu chi tiêu hằng ngày. Bọn họ không muốn, thì nàng hãy thay
bọn họ trông coi, khi nào thu hoạch đưa qua là được.”
Tô Mạt Vi xích đến gần Nguyên Tề Chi, bắt lấy cánh tay của hắn, đầu càng ngày
càng thấp, giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống tay áo của hắn, nhanh chóng
nhuộm ướt một mảnh.
Nguyên Tề Chi cầm đôi bàn tay trắng nõn của nàng đặt trong lòng bàn tay ngắm
nghía, cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ. Hắn cười nói: “Nha đầu ngốc, có gì
mà phải khóc? Nàng đã lập gia đình, coi như là người lớn, hiếu thuận phụ thân
mẫu thân là việc nên làm. Về phần Mạt Vân, ta thấy nó rất thông minh lanh lợi,
chỉ cần cố gắng, chắc chắn sẽ có tương lai.”
Tô Mạt Vi nhịn không được nữa, nức nở nhào vào trong lòng Nguyên Tề Chi.
Nàng không biết vì sao Nguyên Nhị thiếu gia tôn quý lại đối xử tốt với nàng như
vậy, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với mọi người trong Tô gia
cũng cẩn thận chăm sóc hết mình.
Nàng cũng hiểu được, Nguyên Tề Chi coi trọng người nhà của nàng, thực ra là coi
trọng chính nàng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn là người duy nhất không phải là phụ thân mẫu thân cùng đệ
đệ đối xử tốt với nàng như vậy làm nàng không thể không cảm động.
Nàng biết thân phận của mình chỉ là một tiểu thiếp hèn mọn, đối với phu quân
tôn quý mang vọng tưởng là công dã tràng, nhưng nàng không quản được tim của
mình; nàng luôn tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo, đừng vì vinh hoa phú quý mà hoa
mắt, nhưng Nguyên Tề Chi lặng lẽ chăm sóc tỉ mỉ, làm cho nàng vô tình rơi vào
tay giặc.
Giờ phút này, lòng của nàng thấy chua xót, ngọt ngào, còn có chút đau nhói.
Nàng ôm hắn thật chặt, nhịn không được hỏi: “Vì sao? Vì sao đối xử với thiếp
tốt như vậy?”
Nguyên Tề Chi ôm chiếc eo thon của nàng, hỏi lại: “Người đàn ông đối xử tốt với
người phụ nữ của mình, chẳng lẽ không đúng hay sao?”
Tô Mạt Vi lắc đầu, nàng định cãi lại, nói không có mấy người đàn ông tốt giống
hắn, nhưng khi lời ra khỏi miệng lại là những lời làm nũng rất dễ khiến người
ta nổi giận: “Nguyên Tề Chi, sao chàng có thể như vậy? Thiếp nghĩ thiếu gia nhà
quý tộc sẽ rất ngạo mạn, rất khó hầu hạ, đâu có giống như chàng, sẽ khiến thiếp
sinh hư mất.”
Nguyên Tề Chi cúi thấp đầu cắn lỗ tai nhỏ như châu như ngọc của nàng nói: “Là
do ta tự nguyện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT