Nghe tiếng rống giận dữ càng ngày càng gần, mà thanh loading của bảo rương mới đến phân nửa, Thạch Phong rất là lo lắng.

“Mau… Mau…”

Mắt thấy Dũng Sĩ Sơn Thú đã đến cửa nơi trú quân, nhưng mà thanh loading còn thiếu chút xíu nữa.

Dũng Sĩ Sơn Thú thấy Thạch Phong mở ra bảo rương xong, cặp mắt đồng lớn vì bị xâm phạm mà biến đổi thành một màu đỏ ngầu, ném Cự Phủ ra nhắm ngay Thạch Phong, hận không thể khiến Thạch Phong lập tức xuống địa ngục.

Lúc này bảo rương Thanh Đồng mở ra.

Thạch Phong nhìn cũng không nhìn Cự Phủ bay tới, mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, trực tiếp chặn công kích của Tử Vong Phi Phủ, hai cánh tay nhanh chóng chạm vào bảo rương, nhét vật phẩm bên trong vào ba lô thật nhanh.

Khi Thạch Phong lấy đi toàn bộ đồ vật bên trong xong, Dũng Sĩ Sơn Thú cũng vọt tới trước người của Thạch Phong, hai tay giơ Cự Phủ lên rồi đập xuống muốn đánh giết Thạch Phong.

Thạch Phong không có ý định dây dưa, xoay người chạy.

Ầm ầm một tiếng.

Cả vùng đất vỡ ra một vết rìu, đá vụn văng khắp nơi, thế nhưng Thạch Phong đã chạy ra ngoài 5 mét, thẳng tới hướng bên ngoài nơi trú quân mà chạy.

Dũng Sĩ Sơn Thú thấy một kích không trúng, chuyển ngọn chính là một Xung Phong, căn bản không cho Thạch Phong cơ hội chạy trốn.

Đối mặt Xung Phong của Dũng Sĩ Sơn Thú đang tới, Thạch Phong không có sử dụng bất kỳ kỹ năng gì, mặc cho bị chóng mặt bởi Dũng Sĩ Sơn Thú, một búa chém vào trên người hắn, bỗng chốc đánh hắn ra ngoài hơn mười mét.

Một búa đó hạ xuống, coi như là Thuẫn Chiến Sĩ level 5 cũng phải ngậm hờn, thế mà Thạch Phong gần như người không có bị sao, từ dưới đất đứng lên, tiếp tục chạy ra bên ngoài, lúc này Ngự Kiếm Hồi Thiên chỉ còn lại có một lần miễn dịch thương tổn cận chiến.

Tuy nhiên chỉ còn lại có một lần, bất quá kéo ra khoảng cách hơn mười mét cùng Dũng Sĩ Sơn Thú, tiếp sau chỉ cần chạy vào trong rừng đá, hắn liền an toàn không ít.

Thế mà ngoài ý muốn đã xảy ra, Xung Phong vốn chỉ dùng một lần, mà Dũng Sĩ Sơn Thú dùng lần thứ hai, lần nữa làm Thạch Phong chóng mặt, dẫn theo Cự Phủ lại chém vào thân thể Thạch Phong.

Thạch Phong thêm một lần bị đánh bay hơn mười mét, lúc này đây trực tiếp đánh hắn ra khỏi nơi trú quân, khoảng cách rừng đá gần hơn nhiều.

Bất quá vẻ mặt Thạch Phong lúc này có chút ngưng trọng, bây giờ Dũng Sĩ Sơn Thú hoàn toàn khác biệt với hồi nãy, trước đó thì Xung Phong một lần, hiện tại liên tục Xung Phong hai lần, nói cách khác, còn có thể Xung Phong ba lượt bốn lần, thậm chí nhiều hơn, cũng nói rõ khi hắn rời khỏi Dũng Sĩ Sơn Thú tám mét, Dũng Sĩ Sơn Thú sẽ dùng Xung Phong, đây cũng không phải là tin tức tốt gì.

Quả nhiên, Thạch Phong vừa chạy ra phạm vi tám mét, Dũng Sĩ Sơn Thú lần nữa Xung Phong đến, nếu lúc này đây bị đánh trúng, vậy thực chết chắc rồi.

Không thể ngồi chờ chết.

Thạch Phong lấy ra quyển trục Biến Dương, trực tiếp khiến Dũng Sĩ Sơn Thú vọt tớ ibiến đổi thành dê, tuy nhiên chỉ có thể thành dê một giây, chẳng qua cho hắn một giây đồng hồ, có thể chạy ra rất xa, chỉ cần vượt ngoài ba mươi mét, cự ly Xung Phong liền không đủ.

Vừa chạy ra khoảng cách mười lăm mét, Dũng Sĩ Sơn Thú đã khôi phục, Thạch Phong quay người lại, dùng ra Thâm Uyên Thúc Phược, mở ra Dẫn Lực Giải Phóng, tốc độ tăng vọt.

Lần này là ba giây trói buộc, dễ dàng để cho Thạch Phong chạy ra hơn ba mươi mét, tiến vào trong rừng đá.

Bây giờ trong rừng đá có một ít Chiến Sĩ Sơn Thú đã đổi mới, vừa khéo có một con đang ở trên con đường phía trước, Thạch Phong nhanh trí suy xét, đánh đòn phủ đầu.

Truy Phong Kiếm!

Chiến Sĩ Sơn Thú còn chưa kịp phản ứng, Thạch Phong liền vọt tới trước người của nó, sượt qua người, lại lấy ra một tờ quyển trục Biến Dương, đem Chiến Sĩ Sơn Thú này cũng biến thành dê.

Lại có Truy Phong Kiếm tăng tốc, Thạch Phong dễ dàng bỏ qua Dũng Sĩ Sơn Thú đuổi sát không buông rồi, rất nhanh đã thoát khỏi sự đuổi giết.

Sau khi tìm thấy một cái địa phương an toàn, Thạch Phong mới ngồi xuống nghỉ ngơi, chậm rãi xem xét những thứ trong ba lô.

Không nhìn không biết, nhìn xong đã giật mình.

Không thể không nói cướp sạch nơi trú quân một lần buôn bán quá lời, bù đắp được hơn mười giờ cố gắng của hắn, trực tiếp gom đủ Đá Trăng, nhiệm vụ có thể hoàn thành, kế tiếp chính là rời khỏi cánh rừng Nguyệt Quang, tháo gỡ nguyền rủa.

Trong số những bảo vật này, ngoại trừ số lượng lớn Đá Trăng, còn có bảy viên bảo thạch bậc một, ba cái trang bị Thanh Đồng, một chiếc nhẫn Huyền Thiết màu đồng cổ.

Trong đó ba cái trang bị Thanh Đồng, có một món hộ thủ Ngân Nguyệt (hộ thủ: phần bảo vệ tay), thoáng cái làm Thạch Phong tập hợp đủ ba món của Bộ trang phục Ngân Nguyệt, chỉ cần tiếp tục cố gắng chút nữa, thực nói không chừng có thể tập hợp đủ một bộ, bất quá Thạch Phong không có nhiều thời gian như vậy, sớm một bước tháo gỡ nguyền rủa, sẽ sớm khôi phục thực lực, nhanh chóng xông cấp, về sau còn có quá nhiều việc cần hoàn thành, không có đẳng cấp có thể không làm được.

Ngoại trừ hộ thủ Ngân Nguyệt gây chú ý của Thạch Phong ra, chiếc nhẫn cấp Huyền Thiết, cũng để hắn mừng rỡ vô cùng.

Chiếc nhẫn Hư Vô, nhẫn cấp Huyền Thiết, yêu cầu trang bị: 10 điểm trí lực; +1 sức mạnh, +1 nhanh nhẹn, +2 trí lực; bổ sung kỹ năng Hư Vô xung phong rất nhiều Hình Bóng, có thể làm cho người sử dụng tiến vào trạng thái hư vô, người sử dụng không nhìn thấy người khác, người khác cũng không nhìn thấy người sử dụng, thời gian duy trì 1 phút, CD: 5 phút. (Chỉ có thể sử dụng ở trạng thái không phải chiến đấu).

Loại nhẫn có đặc thù kỹ năng như thế này, ít gặp vô cùng, hiếm hoi y chang chiếc nhẫn Dẫn Lực, tác dụng nhiều hơn.

Ở kiếp trước, Thạch Phong nghiên cứu cánh rừng Nguyệt Quang không ít, tăng thêm tin tức trên web, biết rất nhiều địa điểm bảo rương đổi mới, vốn hắn có dự định lại đi mấy nơi có thể dễ dàng lấy được bảo rương, sau đó liền rời khỏi cánh rừng Nguyệt Quang, hiện tại có chiếc nhẫn Hư Vô, ý nghĩ của hắn bỗng chốc mở rộng không ít, có thể cầm bảo rương tới tay cũng nhiều hơn rất nhiều.

Cánh rừng Nguyệt Quang bây giờ còn là đất hoang, khắp nơi đều là bảo vật, nhất là lần đầu tiên mở ra bảo rương, đồ vật bên trong tốt nhất, đã có thể nhẹ nhõm cầm được, lãng phí một chút thời gian thì coi là gì chứ?

Sau đó Thạch Phong liền mang theo chiếc nhẫn Hư Vô, mở ra bản đồ cánh rừng Nguyệt Quang, xác định phương hướng một chút.

Cách nơi này không xa, liền có một bảo rương Thanh Đồng, thế là cất bản đồ đi, hướng phía bảo rương xuất phát.

Đi ước chừng hơn mười phút, liền đi tới một mảnh phế tích Thần Điện, bên cạnh phế tích đều có Thú Nhân Dã Man canh gác, trong đó không thiếu Thú Nhân tinh anh, mà bảo rương ở chỗ đã sụp đổ trong thần điện, hơn hết muốn diệt sạch Thú Nhân Dã Man bên ngoài này, thậm chí một đoàn tinh anh hai mươi người cũng tốn rất nhiều thời gian, căn bản không khả năng.

Tuy rằng đánh không lại Thú Nhân Dã Man, chẳng qua còn có những biện pháp khác.

Thạch Phong trực tiếp gọi ra phân thân, để phân thân cách xa nơi này, tìm một địa phương an toàn, còn bản thân thì lặng lẽ tới gần, ở vị trí không bị Thú Nhân Dã Man phát hiện mở ra Hư Vô Hình Bóng, tiến vào trạng thái hư vô, tốc độ cao chạy vào trong thần điện.

Tiến vào trạng thái hư vô, Thạch Phong đã không nhìn thấy những Thú Nhân Dã Man kia, những Thú Nhân Dã Man ấy cũng nhìn không thấy hắn, cứ như vậy im hơi lặng tiếng tiến nhập trong thần điện phòng giữ nghiêm ngặt.

Ở trong thần điện còn có vài cái Thú Nhân Dã Man đóng ở phía trước, cách bảo rương Thanh Đồng chỉ không đến hai mươi mét.

Mà bản thân Thạch Phong đang chậm rãi mở bảo rương ra.

Vào lúc mở ra bảo rương, trạng thái hư vô của Thạch Phong cũng không biến mất, cho nên mở ra rất thuận lợi.

Bất quá khi cái rương kẽo kẹt một tiếng mở ra, tay của Thạch Phong vừa sờ vào bên trong, trạng thái hư vô liền biến mất.

Trong nháy mắt năm tên Thú Nhân Dã Man liền chú ý tới Thạch Phong, nhất thời giận dữ, vung vẩy nâng chày đá nhằm vào Thạch Phong.

Thạch Phong không nhanh không chậm mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, vừa đem đồ vật trong bảo rương bỏ vào ba lô, không đợi Thú Nhân Dã Man đến đánh vỡ ba lượt phòng ngự, Thạch Phong đã cầm xong mọi đồ vật rồi, sau đó thay thế phân thân, bản thể liền đi tới một cái nơi rất an toàn, thản nhiên rời đi mảnh phế tích này, tiến về phía trước nơi có bảo rương tiếp theo.

Toàn bộ cánh rừng Nguyệt Quang rất lớn, Thạch Phong kiên trì phong cách cũ liên tục, hao tốn hơn mười tiếng đồng hồ toàn bộ, cuối cùng rửa sạch cánh rừng Nguyệt Quang một lần, chỉ là cầm được bảo rương cấp Huyền Thiết thì có ba cái, bảo rương Thanh Đồng hai mươi hai, bảo rương bình thường năm mươi sáu cái, thu hoạch quả thực thoải mái ghê gớm, cả cái túi đeo lưng đều bị nhét đầy, thế cho nên một ít trang bị phổ thông có thuộc tính không tốt đều bị hắn ném xuống.

Ngay lúc chỉnh lý lại những vật này, hệ thống phát ra thanh âm nhắc nhở.

Thạch Phong nhìn nhìn, đây là chuông báo thức mà hắn thiết định, nhắc nhở buổi sáng đến rồi, phải logout nghỉ ngơi một chút.

Vì nghĩ cho thân thể, Thạch Phong tìm một nơi an toàn xong liền logout ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play