Edit: kaylee

Biệt uyển của Dung gia tọa lạc tại Kinh Bắc, chỗ vắng vẻ, cũng u tĩnh dưỡng người, là một địa phương tốt để dưỡng người.

Phu xe đỗ ngựa xe, Trương mụ lập tức muốn đi vào thông truyền, lại bị lão phu nhân cản lại: "Biệt uyển này ngược lại xây vô cùng lịch sự tao nhã, ta đi chung quanh xem một chút!"

Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, lập tức tiến lên khoác lên cánh tay của lão phu nhân, nàng biết, lão phu nhân là muốn mặt mũi, đây là không muốn làm cho họ Chu khốn kiếp kia lên mặt.

Trương mụ cầm đồ lão phu nhân vốn chuẩn bị tốt trong tay, đi theo sau lưng hai người vào viện.

Bên trong này, vốn là một cặp phu thê già nua xử lý, nhưng hôm qua Dung Tú Mai mang một nhà đi vào, đôi lão phu phụ kia lập tức nhân cơ hội xin nghỉ phép, trở về thăm người thân.

Vì vậy, trong sân mới có thể có vẻ vắng lạnh khác thường.

Tuy nói là biệt uyển, nhưng tòa nhà này xây cũng rất có khí thế, cửa lớp mười hai thước (1 thước = 1 mét), đỏ thẫm điểm nước sơn, gạch xanh ngói đỏ, khắp nơi lộ ra quý khí.

"Hoàn cảnh này vẫn tính là có thể, cũng không sợ uất ức Tú Mai!" Đẩy cửa vào viện, lão phu nhân vừa đi vừa nhìn, trong lòng thật là hài lòng.

Dung Noãn Tâm cười phụ họa nói: "Viện tử này cực kỳ dưỡng người, đủ loại hoa cỏ, làm hoa mầu cũng không đủ sống đấy!"

Nếu Chu Phú Quý này thật là người cần mẫn như vậy, như vậy, hắn nhất định sẽ phải cảm ân đái đức (mang ơn đội nghĩa) đối với Dung gia rồi, chỉ tiếc...... Hắn cũng không phải.

Vòng qua vườn hoa nhỏ vào viện, xuyên qua một cái hành lang là đến chính đường của tòa nhà  .

Một hồi tiếng khóc cực kỳ đè nén truyền đến, chân mày của lão phu nhân nhíu một cái, bước nhanh hơn đi về phía trước, càng đến gần tiền thính, tiếng khóc kia cũng càng rõ ràng.

"Nương, khóc có ích lợi gì, ngài trở về van cầu ngoại tổ mẫu, không phải là cái gì cũng giải quyết sao?" Lời nói của một nữ hài pha lẫn với tiếng cắn hạt dưa thanh thúy truyền vào vành tai.

Tiết thị không dám tin tưởng lỗ tai của mình, trong lòng một dòng ác khí ‘vọt’  một tiếng từ lòng bàn chân xông lên ót.

Sống nhiều năm như vậy, bà đã sớm đè xuống tính xấu lúc còn trẻ, nhưng không nghĩ, đến giờ này ngày này, còn có người có thể đào lên tức giận của bà.

Tay bà run run, dùng sức đẩy cửa chính che sơn son nửa khép ra.

Theo tiếng mở cửa ‘dát chi’ vang lên, Dung Tú Mai không còn kịp lau gò má vương đầy nước mắt nữa, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời chói mắt làm cho nàng híp híp mắt, một lúc lâu mới nhìn rõ lúc này lão phu nhân đang đứng ở cửa ra vào.

Nàng vừa kinh khủng vừa lo lắng, vội vàng quay đầu lau sạch nước mắt trên mặt, lại cứng rắn nặn ra khuôn mặt tươi cười, lôi kéo Chu Tích Ngọc đang nằm nghiêng ở trên giường nệm cắn hạt dưa đi lên phía trước thỉnh an lão phu nhân.

"Mẫu thân, vì sao ngài lại tới?" Đầu tóc Dung Tú Mai rối bời, thấp thỏm lo âu mà cười cười.

Tiết thị nhíu lông mày nhìn nàng, trong mắt có tức giận, có thương xót, nhưng hơn nữa là không đành lòng, dù sao cũng là thịt rớt xuống từ trên người mình, tỉnh cảnh hôm nay của Dung Tú Mai, dù là người mù cũng có thể thấy một hai.

"Khiến họ Chu ra gặp ta!" Lão phu nhân dứt khoát không nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của nàng nữa, ánh mắt lướt qua nơi khác, dư quang khóe mắt cũng không chú ý liếc thấy Dung Tú Mai giấu gì đó ở phía sau tay, đang hốt hoảng sửa sang lại ống tay áo, cũng không biết ẩn giấu thứ gì.

Dung Tú Mai khổ sở cười cười, nói: "Phú Quý hắn ra cửa, nghe nói buổi sáng ngày hôm nay Bắc Môn có tập hội, hắn đi nhìn một chút có thể có việc làm hay không......"

Lời này còn chưa nói hết, lập tức đưa tới một cái hừ lạnh của lão phu nhân, người tốt ăn lười làm biết đi ra ngoài làm việc? Mặt trời sắp mọc từ huớng tây rồi.

Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, đã trải qua hai đời, trong mơ hồ nàng cảm giác hình như Dung Tú Mai có chút không ổn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không dò ra manh mối khác lạ, chỉ đành phải hàm chứa thương tiếc nhìn nàng ấy, không làm bất kỳ đánh giá nào.

"Nương, đã đến tận đây rồi, ngài còn muốn gạt sao?" Cho Tích Ngọc tức giận dậm chân một cái, trên mặt đầy thịt béo kia mang theo hơi thở lười biếng làm cho người ta chán ghét, quả nhiên là di truyền từ cha nàng.

Lão phu nhân thật sự là không có cảm tình gì đối với dáng vẻ này của nàng, mới lời nói không có tim không có phổi vừa rồi của Chu Tích Ngọc này, lão phu nhân nhưng là nghe được rất rõ ràng, bà chỉ có thể nói, có cha thế nào ắt có nữ nhi thế ấy.

Trong đầu Chu Tích Ngọc rõ ràng, lão phu nhân còn chưa thấy mẫu thân chịu khổ, hai mắt nàng phát sáng, tiến lên đẩy Dung Tú Mai lui về phía sau, liên mồm liên miệng nói: "Ngoại tổ mẫu, ngài không biết, phụ thân ta cả ngày bài bạc, đánh cuộc thắng còn may, nếu thua cuộc lập tức lấy mẫu tử chúng ta ra hả giận, người xem trên người của mẫu thân, bị hắn đánh cho chỗ tím chỗ xanh, nhìn đều đau đến trong thịt đi......"

Dứt lời, nàng dám kéo cánh tay Dung Tú Mai ra đặt ở trước mặt của lão phu nhân, quả thật đúng theo như lời Chu Tích Ngọc, trên cánh tay xanh xanh tím tím, còn có chút vết thương cũ năm xưa, sợ là không tiêu hết được.

Tiết thị vừa tức vừa đau lòng, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Có lẽ là nhìn thấy lão phu nhân động lòng rồi, Chu Tích Ngọc vội vàng lại nói: "Ngoại tổ mẫu, nếu ngài nhận một nhà chúng ta vào ở Dung phủ, phụ thân e ngại uy tín của Dung Hậu gia, về sau nhất định là lại không dám bắt nạt hai mẫu tử chúng ta nữa!"

Nha đầu béo này, nói đi nói lại, chính là xúi giục Tiết thị đón một nhà bọn họ về Dung gia ở.

Trong lòng lão phu nhân hiểu, nhưng nơi nào có thể nhẫn tâm để cho nữ nhi của mình tiếp tục chịu khổ với người nam nhân kia?

Dung Noãn Tâm không nhịn được cười lạnh ở trong lòng, nha đầu này nói đi nói lại, chính là cùng một tính tình với phụ thân của nàng, muốn ép lão phu nhân đón một nhà bọn họ vào Dung phủ ở.

Nhắc tới cũng đúng, tuy nói hoàn cảnh biệt uyển này tuyệt đẹp, nhưng nơi nào bì kịp được khí phái xa hoa của Dung phủ?

Chu Phú Quý chính là muốn mượn tên tuổi của Dung Định Viễn, khắp nơi giả danh lừa bịp, ăn uống miễn phí mà thôi, nếu hôm nay không đón cả nhà bọn họ về, không chừng ngày khác còn bày ra những chuyện không tưởng được.

Lòng của lão phu nhân đã bị Chu Tích Ngọc nói cho mềm nhũn, trở về chắc chắn nghĩ hết biện pháp khiến Dung Tú Mai trở về ở.

Cũng đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng huyên náo, là tiếng cười duyên quyến rũ của nữ tử và tiếng trêu chọc nặng nề hạ lưu của nam nhân.

Dung Tú Mai muốn che giấu, cũng đã không còn kịp rồi, Chu Phú Quý tay nắm một nữ tử phong trần ăn mặc đẹp đẽ đã tới cửa chính, ánh mắt của lão phu nhân chuẩn xác  nhìn hắn, gân xanh trên trán đều giống như muốn nhảy ra khỏi mạch máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play