Mặc dù miệng Ly Ương nói
là chuẩn bị một chút, nhưng trên thực tế, cái gì cũng không biết như nàng có
thể chuẩn bị những thứ gì? Đừng nói là Kim Ngạc Liên trong miệng Phi Mặc, ngay
cả địa danh Tây Cương nàng cũng là lần đầu nghe được.
Một cước đá văng hòn đá nhỏ bên chân ra, Ly Ương hậm hực trở về. Vậy mà về đến
cửa phòng, Ly Ương lại bất động, có chút giận dỗi nhìn chằm chằm cửa phòng đóng
chặt. Nhắc tới cũng kỳ, đối mặt Phi Mặc kỳ quái này, Ly Ương cũng trở nên kỳ
quái. Nàng và Phi Mặc nguyên bản là hai người xa lạ, Phi Mặc không đồng ý cũng
đúng là bình thường. Huống chi Phi Mặc còn là ân nhân cứu mạng của mình, tại
sao nàng có thể giận dỗi vì loại chuyện nhỏ này? Suy đi nghĩ lại, Ly Ương cũng
có chút bất đắc dĩ, tính khí của mình nên sửa lại một chút rồi.
Nghĩ tới đây, Ly Ương gõ cửa hai cái, nhẹ giọng hỏi: “Phi Mặc, ta có thể đi vào
không?”
Ly Ương vừa đến Phi Mặc liền lập tức nhận ra, Mặc Tiêu trong tay đã thu về từ
lâu. Thấy mình nàng ngu ngốc đứng ở cửa một hồi lâu không có phản ứng, bây giờ
mới có động tĩnh, Phi Mặc lên tiếng nói: “Vào đi.”
Đi vào nhà, Ly Ương nhìn thấy Phi Mặc vẫn nửa tựa vào đầu giường ngồi như
trước. Thấy nàng đi vào, Phi Mặc chỉ hơi hơi gật đầu ra hiệu, không nói gì, an
tĩnh chờ đợi nàng mở miệng.
Ly Ương lấy cái ghế ngồi xuống, châm chước câu văn mới mở miệng nói: “Phi Mặc,
ta và ngươi đi Tây Cương.”
“Ngươi trước đừng gấp gáp cự tuyệt, hãy nghe ta nói hết.” Nhìn thấy Phi Mặc
muốn mở miệng, Ly Ương vội vàng giơ tay ngăn hắn, tiếp tục nói, “Ngươi cũng
nói, đi Tây Cương rất nguy hiểm, bây giờ bộ dáng của ngươi như vậy, bệnh ngay
cả đi bộ đều là vấn đề, lên đường một mình chẳng phải là nguy hiểm hơn sao? Hơn
nữa ngươi xác định mình ngươi có thể chống đỡ đến Tây Cương sao?”
Nghe những thứ này, Phi Mặc trừng mắt nhìn, không có phản bác, nhưng cũng không
có mở miệng cự tuyệt.
Ly Ương thấy thế, biết chuyện có thể, lập tức tinh thần tỉnh táo lại, tiếp tục
nói: “Ngươi xem ngươi đã cứu ta, ta cuối cùng phải báo đáp ngươi chứ? Nếu để
cho một mình ân nhân cứu mạng đi vào nguy hiểm, trong lòng ta đây cũng sẽ không
yên ổn. Hơn nữa ta muốn theo ngươi, dọc theo đường đi còn có thể chiếu cố
ngươi, giúp ngươi chuẩn bị tốt. Về phần những nguy hiểm ngươi nói, mặc dù ta
đánh không lại Ba Xà lợi hại, nhưng ta cũng không kém, có thể giúp ngươi rất
nhiều. Huống chi hiện tại ta lại không có chuyện gì, vừa đúng có thể đi Tây
Cương với ngươi....”
Ánh mắt Ly Ương sáng lên, lập tức gật đầu nói: “Xác định, dĩ nhiên xác định.
Ngươi đồng ý?”
Phi Mặc cúi đầu trầm mặc, khi ngẩng đầu lần nữa trên mặt xuất hiện nụ cười khó
được.
“Trên đường liền làm phiền ngươi.” Thanh âm Phi Mặc nhẹ nhàng khoan khoái giống
như nước suối, khiến tâm trạng thấp thỏm của Ly Ương lập tức an tĩnh lại.
Vừa nghe chuyện này thành, Ly Ương vội vàng khoát tay nói: “Không phiền toái,
không phiền toái.”
Ly Ương nói xong, Phi Mặc không có nói tiếp, hai người lập tức lại lâm vào
trong trầm mặc kỳ quái.
Tại sao lại biến thành như vậy? Mỗi lần nói chuyện với Phi Mặc, không tới ba
câu liền lâm vào cục diện bế tắc, loại cảm giác này rõ là... Làm cho người ta
tương đối khó chịu! Ly Ương than thở trong lòng, ngoài miệng vẫn tiếp tục hỏi:
“Ngày mai lên đường phải chuẩn bị những gì?”
“Mướn chiếc thuyền, chúng ta đi đường thủy.” Phi Mặc nâng người hàm hồ sai
khiến.
“A, vậy ta đi mướn chiếc thuyền.” Ly Ương trước giờ đều sai khiến người khác so
với Phi Mặc thật cũng không mâu thuẫn gì, rất dứt khoát liền gật đầu ra cửa,
đến cửa vẫn không quên quay đầu lại dặn dò một tiếng, “Nghỉ ngơi thật tốt,
tránh cho ngày mai không chịu nổi.”
Ly Ương nói xong cũng không quay đầu lại đi ra cửa, mà Phi Mặc trong phòng nhìn
bóng lưng rời đi của nàng, bên môi không tự chủ được hiện lên một nụ cười yếu
ớt khéo léo, gương mặt bình thường không có gì lạ được nụ cười vừa thoáng qua
làm toát lên khí chất không thuộc về khuôn mặt này.
Đợi đến khi Ly Ương lăn qua lăn lại trở về đã đến buổi trưa, lúc trở lại còn có
bốn người đi theo phía sau nàng, trong tay mỗi người đều cẩn thận từng li từng
tí mang theo một hộp đựng thức ăn lớn bằng gỗ đàn hương ba tầng mạ vàng.
Bởi vì không biết bây giờ Phi Mặc có thể đứng lên ăn cơm hay không, Ly Ương dứt
khoát gõ cửa của hắn trước, “Phi Mặc, ta vào đây.”
“Ừ.
Nghe được Phi Mặc lên tiếng rồi, Ly Ương liền đẩy cửa phòng ra, nói với người
phía sau: “Để đồ vật xuống rồi các ngươi có thể đi.”
“Vâng.” bốn người đáp một tiếng rồi nối đuôi mà vào, đặt từng hộp thức ăn trong
tay xuống trên bàn.
Chờ bốn người kia rời đi, Ly Ương nhìn một bàn đầy món ăn đủ cả sắc hương vị
rất động lòng, đây chính là tiệc Thập Toàn Đại Bổ nàng đặc biệt đến Lâu Ngoại
lâu đặt. Thuốc bổ không được, vậy cũng chỉ có thức ăn bổ. Cũng không biết thức
ăn bổ có tác dụng hay không. Ly Ương nghĩ như vậy, sờ cằm nghiêng đầu hỏi Phi
Mặc: “Phi Mặc, bây giờ ngươi có thể xuống giường ăn cơm không?”
Phi Mặc gật đầu, chậm chạp nhích người, có vài phần cố hết sức. Ly Ương thấy
thế, cũng không thể tiếp tục ngồi không, vội vàng đứng dậy đỡ hắn từ từ đứng
lên. Đợi đến khi Phi Mặc ngồi xuống, Ly Ương đã giúp hắn chuẩn bị xong tất cả
cơm đũa cần dùng, bộ dạng bận trước bận sau nhìn qua thật giống tiểu thị nữ bên
cạnh Phi Mặc.
Đối với tình huống này, Phi Mặc không có ra vẻ không thích ứng chút nào, bình
tĩnh cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Ly Ương cũng không cảm giác được có gì không
đúng, đợi đến khi cơm nước xong liền cẩn thận đỡ Phi Mặc trở lại trên giường,
sau đó dọn dẹp tàn cuộc.
Chờ dọn dẹp thỏa đáng tất cả xong rồi, Ly Ương không có việc gì trở nên vô cùng
không thú vị. Vốn có Xuân Liễu và Xích ở đây, coi như không thể đi ra ngoài
cũng có thể tìm người nói chuyện đúng không? Hiện tại cũng không thể đi vào tìm
người ba câu liền khiến cho người hỏng mất nói chuyện phiếm chứ?
Thật ra thì Ly Ương vẫn rất là hiếu kỳ đối với Phi Mặc, khỏi cần phải nói, chỉ
việc thân thể của hắn bệnh nặng còn có thể mạnh mẽ đánh bại Ba Xà cũng đã đủ
khơi lên hứng thú của Ly Ương. Chẳng qua là hỏi chính Phi Mặc này, hắn sẽ nói
sao? Coi như sẽ nói, nghĩ tới tình huống quỷ dị một hỏi một đáp, sau đó không
có đôi câu liền trầm mặc, tò mò của Ly Ương liền bị buồn bực nuốt sống trong
nháy mắt.
Thôi, loại buồn bực này thật xa với chuyện tình khoái trá, nàng còn chưa muốn
làm đâu. Ly Ương suy nghĩ một chút, vẫn là cầm túi tiền ra cửa mua đồ. Hôm nay
nàng hỏi người chèo thuyền, đường xá đi Tây Cương không phải xa xôi bình
thường, trừ lương khô, nàng còn phải mua chút thức ăn vặt đặc sản của Cô Tô
mang theo. Dù sao, nhất thời cũng không có cơ hội trở lại mà?
Vì vậy thời điểm lên đường vào sáng ngày hôm sau, Ly Ương giống như là ảo thuật
biến ra vài túi hành lý lớn. Về phần bên trong bao lớn bao nhỏ này đến tột cùng
là những thứ gì, không cần phải nói mọi người cũng đều đoán được, không có gì
hơn là đồ ăn ngon. Ai kêu trước khi đi Xích để hết ngân lượng còn dư của hắn
cho Ly Ương, đây chính là khoản tiền rất lớn, đủ Ly Ương tiêu xài cực kỳ lâu.
Phi Mặc thấy Ly Ương xách mấy túi hành lý lớn thì thần sắc hơi sững sờ, trong
mắt xẹt qua mấy phần kinh ngạc, bất quá ngay sau đó liền khôi phục yên tĩnh,
bước chậm vào khoang thuyền, phối hợp tìm chỗ thoải mái ngồi xuống.
“Lái thuyền thôi.” Cất xong hành lý, Ly Ương nói với lão Vương chèo thuyền.
Ly Ương đứng ở đầu thuyền nhỏ chậm chạp rời đi bờ sông, nhìn thành Cô Tô càng
ngày càng xa, trong lòng có tình cảm khó hiểu không nói ra được bắt đầu lan
tràn. Lúc vừa tới Cô Tô chỉ có nàng và Xuân Liễu, sau đó lại gặp được Xích ở đây,
vốn ba người đang lên kế hoạch cùng nhau tiếp tục xuôi nam du ngoạn, ai biết
được hôm nay cũng chỉ còn mình nàng.
Kế hoạch luôn biến hóa khó lường, chuyện vĩnh viễn xảy ra ngoài dự liệu của
ngươi.
Ly Ương khó được cảm thán cuộc sống, trong khoang thuyền truyền đến tiếng ho
khan kịch liệt liên tiếp. Vừa nghe tiếng ho khan này, hai hàng lông mày của Ly
Ương cũng không tự giác nhíu lại, tối qua cũng đã ho cả đêm, sao bây giờ còn
chưa ổn định lại. Mặc dù sáng nay Phi Mặc đã có thể tự đi lại rồi, thế nhưng
bệnh lại càng ngày càng nghiêm trọng...
Ly Ương nghĩ như vậy, Phi Mặc ho khan cũng càng ngày càng lợi hại hơn, căn bản
không có chút dấu hiệu dừng lại. Ngay cả người chèo thuyền lão Vương cũng nghe
đến lắc đầu, thúc giục Ly Ương nói: “Cô nương, công tử này ho lợi hại như vậy,
ngươi còn không mau vào xem một chút?”
Ta vào có ích lợi gì? Ta cũng không có cách nha... Bất quá dưới sự thúc giục
của lão Vương, Ly Ương vẫn vào khoang thuyền. Vừa vào khoang thuyền, Ly Ương đã
nhìn thấy Phi Mặc đặt một tay ở trên bàn thấp, một tay che miệng, đang cúi đầu
dùng sức ho khan, ngay cả khuôn mặt tái nhợt cũng bởi vì ho khan kịch liệt mà
nổi lên hai mạt đỏ ửng nhàn nhạt.
“Không sao chứ?” Ly Ương ngồi vào bên kia bàn thấp, ân cần hỏi.
Đáng tiếc hôm nay Phi Mặc đang ho lợi hại, ngay cả công phu trả lời vấn đề này
của nàng cũng không có, chỉ có thể khoát tay áo bày tỏ chính mình không có việc
gì.
Thấy hắn thật sự ho kịch liệt, Ly Ương không có tiếp tục hỏi, chui ra khoang
thuyền hỏi lão Vương: “Đại gia, có biện pháp gì có thể khỏi ho không?”
Lão Vương có chút bị làm khó, “Biện pháp thì có, chẳng qua là trên thuyền này
sợ không tìm được đồ.”
“Biện pháp gì? Ngươi nói trước xem, không chừng...”
“Ly Ương.”
Ly Ương còn chưa nói hết liền nghe đến thanh âm Phi Mặc kêu nàng từ trong
khoang thuyền truyền đến, nàng cũng không tiếp tục hỏi lão Vương, trước tiên
chui về trong khoang thuyền. Phi Mặc chủ động gọi nàng, đây là lần đầu, nhất
định là chuyện khẩn cấp gì.
Thấy bộ dáng nàng khẩn trương như vậy, Phi Mặc ngược lại cười, chẳng qua là sau
một khắc lại bị ho khan kịch liệt cắt đứt.
Ly Ương vội đi tới bên cạnh hắn, vỗ lưng của hắn nói lầm bầm: “Sao ho lợi hại
như vậy? Không biện pháp ngừng sao?”
Qua một hồi, cơn ho khan của Phi Mặc mới dần dần chậm lại, chẳng qua là vẫn ho
một chút. Hắn cũng bị ho khan giày vò đến thở không ra hơi, cả nửa người tê
liệt ngã xuống ở trên ghế ngồi, dáng vẻ rất là suy yếu.
“Khá hơn chút rồi hả?” Thấy ho khan hơi chậm lại, Ly Ương cuối cùng thở phào
nhẹ nhõm, nàng cũng bị bộ dáng Phi Mặc làm cho lo lắng. Không chờ bọn họ tới
Tây Cương, Phi Mặc đã sớm một bước không chịu nổi...
Phi Mặc gật đầu, thanh âm bởi vì ho khan có chút trở nên khàn khàn, “Tối hôm
nay, chúng ta đại khái có thể đến thôn nhỏ tên là thôn Hạnh Hoa, đến lúc đó
chúng ta nghỉ tối ở đó.”
“Tại sao? Chúng ta không phải là lên đường sao?” Ly Ương có chút kỳ quái, hắn
không phải nói đã chậm quá sao?
“Ngươi cảm thấy dáng vẻ của ta, coi như đi mỗi ngày đêm, có thể chống được tới
Tây Cương sao?”
Bị Phi Mặc hỏi như vậy, Ly Ương nhất thời không có ngôn ngữ.
“Thôn Hạnh Hoa có thể có thứ trì hoãn bệnh của ta.” Thấy bộ dạng Ly Ương cúi
đầu chu mỏ, Phi Mặc khó được tốt bụng giải thích, “Có cái đó, ta sẽ không đến
nỗi ho khan ngày đêm.”
Hoá ra là như vậy! Ly Ương nghe được hai mắt tỏa sáng, cười nói: “Ta hiểu rõ
rồi, ta đi ra ngoài dặn dò lão Vương một tiếng.”
Phi Mặc cười gật đầu, nhìn nàng lại linh hoạt chui ra ngoài. Đợi đến sau khi Ly
Ương rời khỏi đây, nụ cười trên mặt Phi Mặc ẩn xuống, thay vào trong mắt là vẻ
ngưng trọng. Chỉ hy vọng hắn không có nhớ lầm...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT