- Chu Hiệp Vũ, ta nghe nói ngươi vì bảo vệ Nhạc đại phu nhân mà bị Nhất Động Thần Ma đả thương trước Hoán Hoa kiếm lư, không ngờ ngươi… lại chính là Chu Đại Thiên Vương!
Chu Hiệp Vũ cười lớn ba tiếng, mỗi tiếng cười đều giống như sấm đánh:
- Ta từng lập lời thề độc, nếu không thể trở thành thiên hạ đệ nhất nhân thì sẽ không lộ ra thân phận thực sự. Thay vì để tiếng xấu truyền khắp muôn nơi, không bằng đợi sau khi nắm được đại quyền, trong thiên hạ lại có người nào dám ý kiến.
Yến Cuồng Đồ cố nén đau đớn nói:
- Toàn là nói bậy! Không bằng heo chó, nào xứng là người!
Chu Hiệp Vũ biến sắc, bước nhanh về phía Yến Cuồng Đồ, lạnh như sắt nói:
- Yến Cuồng Đồ, đây là ngươi muốn chết…
Chợt nghe một người quát lớn:
- Đứng lại!
Chu Hiệp Vũ rất muốn tiếp tục đi tới, ra tay giết chết Yến Cuồng Đồ, nhưng tiếng quát này lại lẫm liệt có uy, ngay cả người kiên quyết như Chu Đại Thiên Vương cũng không thể không dừng lại.
Người quát lên là Tiêu Thu Thủy.
Chu Hiệp Vũ cao hơn Tiêu Thu Thủy cả cái đầu, nhưng cái người giống như đúc bằng đồng bằng sắt này lại bị khí thế của Tiêu Thu Thủy chấn nhiếp.
Giống như Chu Hiệp Vũ là bề tôi, còn Tiêu Thu Thủy là vua chúa.
Tiêu Thu Thủy đi tới từng bước một, lấy ra cổ kiếm Trường Ca của hắn.
Lúc này tâm lý của Chu Hiệp Vũ lại rối loạn. Người thanh niên trẻ tuổi này giống như một vị chúa tể, rút kiếm đi về phúa mình, còn mình lại là một kẻ đáng chết… Tại sao lại có suy nghĩ như vậy? Vì kịp thời tỉnh ngộ được điều này nên hắn cảm thấy nôn nóng, nhưng dù nôn nóng ra sao thì tay chân vẫn giống như có ngàn móc sắt, không giơ lên nổi.
Chu Đại Thiên Vương đương nhiên không đến mức sợ hãi hay phục tùng Tiêu Thu Thủy, nhưng hắn không biết đây là một loại võ công rất thượng thừa, chính là một quyết “Quân Vương” trong Vong Tình thiên thư.
Tiêu Thu Thủy giơ kiếm ngang mày, dung mạo trang nghiêm, mũi kiếm dừng ở không trung, từ xa chỉ vào Chu Hiệp Vũ.
Đây là kiếm thế của “Vương Giả Chi Kiếm”.
Trong lòng Chu Hiệp Vũ vẫn luôn tự nói với mình: “Động thủ, động thủ đi! Tránh ra, tránh ra mau!”, nhưng tay chân vẫn không nghe lời, trong đầu cũng trở nên hỗn loạn. Mà lúc này kiếm của Tiêu Thu Thủy giống như tên đã lên dây.
Ngay lúc này bỗng có một người xông vào, kêu lên một tiếng:
- Nghĩa phụ!
Người kêu lên là “Thiết Quy” Hàng Bát, hắn vừa khéo xông vào ngay lúc này. Hắn vốn mai phục ở sau núi, định chờ Chu Đại Thiên Vương giết lui những người này, mới trở lại trước sau giáp công, giết sạch kẻ địch. Nhưng thấy đám người vào lều đã lâu mà không có động tĩnh gì, liền đi đến ló đầu xem thử; thấy Tiêu Thu Thủy đang dùng kiếm chỉ vào Chu Đại Thiên Vương, còn dáng vẻ của Chu Đại Thiên Vương lại không hề có chuẩn bị, cho nên mới kêu lên một tiếng.
Bởi vì hắn vừa mới đi vào, lúc kiếm thế “Quân vương” của Tiêu Thu Thủy bắt đầu thì hắn hoàn toàn không nhìn thấy. Võ công của hắn tuy thấp kém, nhưng lại không bị chấn nhiếp, tiếng kêu này khiến cho Chu Đại Thiên Vương lập tức bừng tỉnh.
Một kiếm long trời lở đất của Tiêu Thu Thủy cũng lập tức tăng tốc, nhanh chóng đâm ra.
Chu Đại Thiên Vương liền vung lưới.
Lưới sắt của hắn quấn lấy trường kiếm.
“Quân Vương Nhất Kiếm” mặc dù không biết sợ, không thể chống đỡ, nhưng lưới sắt như núi đã trùm lấy mũi kiếm.
Chu Hiệp Vũ dùng sức kéo một cái. Hắn tự tin với nội lực hùng hậu của mình, chẳng những có thể kéo Tiêu Thu Thủy tới, hơn nữa còn có thể xé Tiêu Thu Thủy ra thành hai mảnh.
Nhưng hắn không biết người trẻ tuổi này mạnh nhất cũng là nội lực.
Chu Đại Thiên Vương ra sức kéo, vẫn không thể kéo được Tiêu Thu Thủy đến gần.
Tiêu Thu Thủy vững như núi cao.
Chu Đại Thiên Vương muốn kéo lần nữa, nhưng hai tay của hắn lại âm ỉ phát đau.
Hắn đánh trúng Yến Cuồng Đồ một chưởng, nhưng nội lực của Yến Cuồng Đồ phân bố trên mặt và trên ngực cũng phản kích, khiến cho hai cánh tay của hắn có bảy tĩnh mạch bị thương, hai tĩnh mạch bị đứt.
Cho nên hắn kéo một cái không được, lực kéo liền suy giảm, Tiêu Thu Thủy đã rút bảo kiếm về.
Cao thủ giao đấu, sao lại để cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi?
Toàn thân Tiêu Thu Thủy hóa thành một mảnh ánh kiếm.
Chỉ thấy hắn càng múa càng nhanh, đến cuối cùng, gió tuyết đầy trời giống như một sợi dây gió vô hình quấn lại với nhau, còn Tiêu Thu Thủy đã trở thành trung tâm của cơn gió lốc kia. Trăm ngàn đóa hoa tuyết tung bay quấn lấy bóng người, nhưng một kiếm kia vẫn chưa xuất ra.
Chu Hiệp Vũ chỉ cảm thấy có một áp lực mạnh mẽ rợp trời kín đất ập đến, trên trán thấp thoáng đổ mồ hôi. Bây giờ hắn mới biết, người thanh niên mà hắn cho rằng có thể dễ dàng giải quyết này có thực lực như thế nào.
Mà hai tay hắn vẫn đang mất cảm giác.
Hắn hoàn toàn không ngờ sau khi đánh ngã Yến Cuồng Đồ, lại gặp phải cường địch như vậy.
Chỉ trong phút chốc thanh thế mất hết, khí đã suy yếu.
Hơn nữa trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy loại võ công này, lại hút lấy gió tuyết múa thành kiếm chiêu của mình.
Hắn đương nhiên không biết Tiêu Thu Thủy đã thi triển “Phong Lưu quyết” trong mười lăm quyết của Vong Tình thiên thư.
Một kiếm này của Tiêu Thu Thủy chính là “Phong Tuyết Chi Kiếm”.
“Phong Tuyết Chi Kiếm” cuối cùng đã xuất ra.
Ngay lúc này, lều vải lớn kia giống như không chịu nổi gió cuồng tuyết giận, rầm rầm đổ sụp.
Chu Hiệp Vũ chụp lấy lều vải lớn cuốn một cái, trùm về phía “Phong Tuyết Chi Kiếm”.
Lưới sắt trong tay hắn đã biến thành lều lớn giống như có thể bao trùm trời đất, thần uy của Chu Đại Thiên Vương vẫn khó bị đánh tan được.
Chu Hiệp Vũ giống như thiên thần, vung một chiếc lưới lớn có thể che phủ trời đất, muốn trùm lấy Tiêu Thu Thủy ném đi.
Nhưng trời đất vô tình lại không che được gió tuyết đầy trời.
Tiêu Thu Thủy lập tức biến mất, bị lều vải bao trùm, nhưng trong trời đất bỗng vang lên tiếng vải rách “soạt soạt”, trường kiếm của Tiêu Thu Thủy đã phá tan lều vải đâm ra.
Ánh kiếm lạnh.
Ánh kiếm rọi tuyết.
Nơi xa núi non mông lung, nước xa mênh mông, sơn trại giống như bị tuyết trắng che phủ, nhưng trời đất lại yên tĩnh, Chu Đại Thiên Vương đã không thấy đâu.
Chu Hiệp Vũ đã đi rồi.
Chỉ để lại Hạng Thích Nho, Tả Khâu Đạo Đình và Yến Cuồng Đồ trọng thương ngã trên đất. Ngay cả Chu Thuận Thủy cũng không thấy nữa, khi Tiêu Thu Thủy chiến đấu với Chu Đại Thiên Vương, Hàng Bát đã cứu Chu Thuận Thủy rời đi.
Tiêu Thu Thủy lại đánh cho Chu Đại Thiên Vương hùng bá võ lâm, uy chấn Trung Nguyên phải bỏ chạy.
Chu Đại Thiên Vương quyết định rời đi, có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, hắn vừa ra mặt đã khinh địch, cho nên rơi xuống hạ phong, nếu không đi có thể sẽ tự rước lấy nhục.
Thứ hai, hai tay của hắn đã bị thương trước đó, nếu như đánh tiếp, võ công bị suy giảm, chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Thu Thủy.
Thú ba, hắn hoàn toàn không nắm rõ võ công của Tiêu Thu Thủy. Khi Chu Hiệp Vũ muốn xuất thủ, đã sớm tìm hiểu rõ ràng võ công vốn liếng, chiêu số bối cảnh của đối phương, không nắm chắc chín phần thì tuyệt đối không ra tay.
Chỉ riêng một quyền một chưởng đối với phó Yến Cuồng Đồ này, cũng đã tốn hơn hai mươi năm nghiên cứu, quan sát, chuyên tâm tìm hiểu, cho đến hôm nay đã bố trí cục diện hoàn hảo, thiết kế cạm bẫy xong xuôi, nắm chắc tám phần mới dám ra tay.
Hắn vẫn luôn cho rằng Tiêu Thu Thủy chỉ là một tên kiếm thủ của Hoán Hoa kiếm phái, không có bao nhiêu bản lĩnh. Cho dù sau đó Tiêu Thu Thủy danh lừng nhất thời, liên tiếp giết chết nhiều thủ hạ của hắn, hắn vẫn luôn cho rằng đó là nhờ Vô Cực tiên đan trợ giúp, cùng với tám đại cao thủ truyền thụ.
Những điều này, hắn tự tin mình vẫn có thể dễ dàng ứng phó.
Hắn không biết võ công của Tiêu Thu Thủy lại cao thâm khó lường như vậy.
Bởi vì hắn không biết Tiêu Thu Thủy đã học được “Vong Tình thiên thư”.
Chu Hiệp Vũ là người thận trọng, dù sao hắn có thể xác định Yến Cuồng Đồ đã chết chắc, mục đích đã đạt được, dù hi sinh một cái sơn trại cũng đáng giá, cho nên hắn lập tức rút lui.
Chờ sau khi hiểu rõ nội tình của Tiêu Thu Thủy, lại quyết một trận tử chiến với đối phương.
- Đừng lo cho chúng ta, mau đuổi theo!
Yến Cuồng Đồ hét lên hai tiếng, một ngụm máu tươi như tên phun ra.
Cũng vì Yến Cuồng Đồ hộc máu, khiến Tiêu Thu Thủy quyết định quay trở lại.
Lúc này Yến Cuồng Đồ chỉ còn thoi thóp một hơi; ông ta từng nhiều lần bị thương tích, trải qua nhiều biến cố lớn, đến hôm nay cuối cùng hoàng hôn tắt nắng, không thể chịu nổi một kích vô cùng lợi hại mà Chu Đại Thiên Vương đã tính toán mọi đường.
Giờ phút này ông ta đã gãy xương vỡ phổi, chỉ dựa vào thính giác để phân biệt, mắt đã không thể nhìn thấy nữa. Tiêu Thu Thủy đỡ ông ta dậy, cảm thấy ông ta không còn là đại ma đầu hô mưa gọi gió kia nữa, chỉ là một lão nhân đáng thương mà thôi.
Trong lòng hắn đau xót, chợt cảm thấy thân thể Yến Cuồng Đồ hơi run rẩy, hắn mới nhận ra gió tuyết lớn như vậy, lão nhân này lại nằm trên đất tuyết. Hắn có một thân võ nghệ nên không cảm thấy lạnh lẽo, nhưng đối với một lão nhân công lực bị đánh tan, mạng đang hấp hối thì lại là chuyện khác…
Hắn đẩy ra chưởng lực, truyền một dòng hơi ấm vào thẳng trong cơ thể Yến Cuồng Đồ.
Hàm răng nghiến chặt của Yến Cuồng Đồ cuối cùng đã có thể mở ra.
Câu đầu tiên Yến Cuồng Đồ lại nói:
- Ngươi không ngờ một kẻ ngông cuồng tự đại như Yến Cuồng Đồ ta lại có kết cục như vậy chứ?
Tiêu Thu Thủy không nói gì. Lúc còn nhỏ hắn đã từng tưởng tượng đủ chuyện, trong đó Yến Cuồng Đồ đã trở thành nhân vật giống như thần thoại, hắn hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay lại có thể giúp Yến Cuồng Đồ chống địch.
Yến Cuồng Đồ thấy hắn không trả lời, liền nói thẳng:
- Thực ra ta đã sớm nghĩ đến, cho dù ngươi nổi danh đến đâu, lợi hại thế nào, cuối cùng cũng chỉ là một bộ xương trắng, một nhúm đất vàng.
Yến Cuồng Đồ lại hỏi:
- Ngươi có biết vì sao ta muốn tới đây giết Chu Đại Thiên Vương? Vì sao muốn đi đến Lâm An ngăn cản Nhạc Phi vào kinh? Vì sao muốn xen vào việc của người khác, thúc giục Thiếu Lâm, Võ Đang trao đổi võ công?
Tiêu Thu Thủy buồn bã rơi lệ nói:
- Bởi vì tiền bối nghĩ tới an nguy của thiên hạ…
Yến Cuồng Đồ ngắt lời:
- Nếu ngươi nghĩ như vậy, cũng không phải là không đúng. Chỉ là trong lòng ta còn có một bí mật, nói thẳng ra cả ba chuyện này đều là chung một tư tâm.
Tiêu Thu Thủy vẫn không hiểu. Yến Cuồng Đồ cười thảm nói:
- Tất cả những chuyện này đều là vì Lý Trầm Chu.
Tiêu Thu Thủy ngỡ ngàng không hiểu:
- Vì Lý Trầm Chu?
Yến Cuồng Đồ gật đầu nói:
- Bởi vì Lý Trầm Chu không phải họ Lý.
Tiêu Thu Thủy càng không hiểu:
- Không phải họ Lý?
Yến Cuồng Đồ lại cười thảm, máu từ gương mặt rách toang của ông ta trào ra, nói:
- Lý Trầm Chu không phải họ Lý, mà là họ Yến, Yến của Yến Cuồng Đồ.
- Hắn chính là con trai của ta, con trai duy nhất của ta.
Tại khoảnh khắc này, biểu tình của Tiêu Thu Thủy không thể tưởng tượng giống như nuốt sống mười quả trứng gà cả vỏ.
Yến Cuồng Đồ nói:
- Ngươi có thể kinh ngạc, nhưng ngươi không thể không tin, bởi vì đây là sự thật.
Tiêu Thu Thủy không dám tin nhìn Yến Cuồng Đồ. Chỉ thấy Yến Cuồng Đồ lại gian nan nói:
- Chẳng những ngươi không tin, ngay cả Lý Trầm Chu cũng không thể tin.
Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:
- Ngay cả… ngay cả Lý Trầm Chu cũng không biết?
Yến Cuồng Đồ nói:
- Nếu như nó biết, sao lại dẫn huynh đệ của mình lật đổ ta, đuổi ta xuống đài; nếu nó không phải là con trai ta, dựa vào võ công của nó và ta khi đó, muốn giết nó còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Quyền Lực bang vốn do Yến Cuồng Đồ sáng lập, mấy năm trước Tiêu Thu Thủy đã nghe người ta nói, nhưng hóa ra Yến Cuồng Đồ lại cố ý để Lý Trầm Chu giành được, chuyện này quả thật khiến người ta khó tin.
Yến Cuồng Đồ nói:
- Ta vẫn luôn muốn ngươi đi cùng ta, chính vì sợ lỡ may gặp bất trắc, còn có ngươi nói chuyện này cho Lý Trầm Chu biết. Đây là một bí mật trong võ lâm, ngoại trừ ta ra thì không ai biết.
Tiêu Thu Thủy âm thầm vận công thúc giục, liên tục truyền dòng hơi ấm vào trong cơ thể Yến Cuồng Đồ, nói:
- Sẽ không đâu, Yến tiền bối, với công lực của ngài, chỉ cần điều dưỡng thì sẽ khỏe lại thôi.
Yến Cuồng Đồ nói:
- Có khỏe được hay không, trong lòng ta và ngươi đều biết rõ. Chúng ta là nam tử hán, đại trượng phu, sống có gì vui? Chết có gì sợ? Ngươi không cần lừa gạt ta.
Tiêu Thu Thủy cúi đầu nói:
- Vâng!
Yến Cuồng Đồ lại nói:
- Ta dẫn ngươi đến đây, vốn hi vọng ngươi làm một người chứng kiến chứ không cần động thủ, chỉ cần nói bí mật này cho Trầm Chu là được… Nào biết ta lại bất lực như vậy, ngược lại cần ngươi cứu giúp, đuổi Chu Đại Thiên Vương đi, mới có thể giữ lại một hơi, nói ra những lời này…
Yến Cuồng Đồ cười khổ, lại nói:
- Kể ra cũng kỳ quái, ta bình sinh không sợ trời, không sợ đất, tử kiếp hiểm nạn gì đều vượt qua được, cũng không thứ gì có thể ngăn cản được ta… chỉ là trước lần xuất kích này vẫn luôn cảm thấy không yên, sợ chuyện này từ nay không ai biết nữa… dù sao ta cũng là cha nó, nó cũng là con ta… cho nên muốn dẫn theo một người võ công không tệ, mà nhất định không phải là người của Chu Đại Thiên Vương hay Trầm Chu, lại không xem ta là lão tà quái để làm người chứng kiến, do vậy đã chọn trúng ngươi…
Tiêu Thu Thủy không nhịn được hỏi:
- Ngài… ngài vì sao không nói chân tướng cho Lý… Trầm Chu?
Yến Cuồng Đồ nói:
- Bởi vì ta không phải là một người cha tốt. Bản tính của ta ngông cuồng phóng túng, sao có thể để gia thất ràng buộc? Từ sau khi mẹ nó chết, võ công của ta đã tu luyện tới đỉnh cao, nếu không chuyên tâm sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới để nó tự sinh tự diệt, chỉ dạy một chút võ công căn bản. Không ngờ nó thiên tư hơn người, chẳng những học được chân truyền của ta, còn có thể đổi cũ thành mới, tự sáng tạo ra một cách thức riêng. Hắn còn giỏi dùng người, biết cách tổ chức, cấu kết với cao thủ môn phái khác phục giết ta… Thực ra như vậy cũng tốt, nó không biết thì cũng đành thôi. Quyền Lực bang ở trong tay ta kết cấu rời rạc, vàng thau lẫn lộn, chỉ là một đám binh sĩ không có tố chức, có thể làm được chuyện gì… Để nó tiếp quản, quả nhiên không lâu sau đã trở thành thiên hạ đệ nhất đại bang…
Tiêu Thu Thủy do dự nói:
- Ý của tiền bối là… muốn ta nói với Lý… Yến Trầm Chu, ngài là cha hắn?
Yến Cuồng Đồ lại nhổ ra một ngụm máu, thở dốc nói:
- Lời của ngươi, nói một là một, Trầm Chu sẽ tin ngươi, cho dù là kẻ địch cũng sẽ tin ngươi… cũng vì điểm này nên ta mới chọn ngươi đi cùng.
Tiêu Thu Thủy hoài nghi nói:
- Ta nói như vậy, hắn sẽ tin sao?
Yến Cuồng Đồ nói:
- Nếu nó không tin, nói cho nó biết, dưới bàn chân phải của nó có ba nốt ruồi đỏ, nó sẽ tin.
Yến Cuồng Đồ nói xong lại thở dài một tiếng:
- Khi đó mẹ nó còn sống, nó còn nhỏ, ta vẫn có lòng dạ thảnh thơi tắm rửa cho nó. Nếu nốt ruồi của nó mọc dưới bàn chân trái, lại có bốn nốt, e rằng đã sớm lên làm hoàng đế rồi.
Nói xong hô hấp đột nhiên gấp gáp, gần như thở không được.
Tiêu Thu Thủy vội nói:
- Tiền bối, ngài trước tiên nghỉ ngơi một lát rồi tính sau…
Yến Cuồng Đồ nhắm mắt than thở:
- Không nghỉ được, không thể nghỉ, nghỉ một chút thì sẽ không còn nữa… Ngươi cũng nên tiết kiệm sức lực, không cần truyền chân khí cho ta nữa. Anh hùng lớn đến đâu cũng khó tránh khỏi cái chết, ngươi cần gì phải phí công như vậy.
Ông ta dừng lại một chút, lấy sức rồi nói tiếp:
- Trầm Chu là con trai của ta, sau khi ta phục hồi thương thế, liền muốn giúp hắn làm chút chuyện, cho nên mới đoạt Thiên hạ anh hùng lệnh… Con người của nó tâm khí cao ngạo, hơn nữa bản lĩnh cũng không tệ, nếu vô cớ giúp nó làm việc thì nó ngược lại sẽ không vui, cho nên ta muốn giúp nó giết chết Chu Đại Thiên Vương.
Yến Cuồng Đồ nghỉ một chút, sau đó nói tiếp:
- Ngươi nhất định không hiểu vì sao ta muốn giết Chu Đại Thiên Vương đúng không?
Tiêu Thu Thủy gật đầu, nhưng không mong Yến Cuồng Đồ nói nhiều, mà mong ông ta nghỉ ngơi nhiều.
Yến Cuồng Đồ lại nói:
- Thực ra rất đơn giản, bởi vì Trầm Chu quá xem thường Chu Đại Thiên Vương. Nó bình sinh tự cho là chưa từng xem thường kẻ địch, thực ra lại không phải. Một người có tính cách tự phụ, thông thường chính là vết thương chí mạng lớn nhất của hắn. Trầm Chu tuy không xem thường người khác, nhưng nó chỉ “đánh giá cao” Chu Đại Thiên Vương như những người khác, vậy là đã “đánh giá thấp” phân lượng của Chu Đại Thiên Vương rồi. Ngươi xem Chu Hiệp Vũ không cần danh tiếng, mấy chục năm nay thà rằng làm một tiểu bổ đầu ngoài sáng, còn trong tối là người chủ trì sau màn của Trường Giang bảy mươi hai thủy đạo, ba mươi sáu phân đà, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, bỏ qua chuyện nhỏ vì mục tiêu lớn, không thể khinh suất được.
Tiêu Thu Thủy động dung nói:
- Vậy Chu Đại Thiên Vương đang âm mưu chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT