Đường Vĩ vẫn nhớ lúc ba mẹ hấp hối đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, dặn dò nói: "Tiểu Vĩ, con, con nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, phải mua nhà thật to, phải mở rộng công ty đó!" Những lời này chính là mục tiêu duy nhất của hắn, hắn nhất định phải thực hiện được mục tiêu này, bởi vì đây là mong đợi của ba mẹ, cũng là điều duy nhất hắn có thể làm vì họ.
Hắn còn nhớ rõ cái ngày của rất nhiều năm trước, lúc mới quen La Tiểu Nặc, cô mặc một chiếc váy trắng, hình dáng bình thường, nụ cười ấm áp. Chỉ như vậy mà xinh đẹp động lòng người, cô đứng dưới bầu trời xanh biếc nhìn hắn cười ngây ngô, khi đó hắn chỉ cảm thấy trong lòng đau xót. Mãi đến nhiều năm sau hắn mới biết hóa ra bắt đầu từ khi đó cô đã đi vào trong lòng của mình, chẳng qua là khi đó hắn còn trẻ nên không hiểu, chỉ cảm thấy nụ cười kia hạnh phúc đến chướng mắt, làm cho người ta muốn tự tay hủy diệt nó, nhưng lại không biết chẳng qua đây chỉ là rơi vào trong bóng tối của lòng hâm mộ.
Về sau, hắn mới biết cô là con gái nhà giàu nhất thành phố X, chỉ là hắn vẫn không có cảm tình gì đối với cô, thiên kim đại tiểu thư không biết cuộc sống khó khăn là gì thì có thể có cái gì với mình đây chứ? Mà hắn lại là người bình thường không có bề ngoại lại không có học thức có thể có suy nghĩ gì đây? Chỉ là cho tới bây giờ vẫn không thể đoán trước vận mệnh, có lẽ ngay khoảnh khắc gặp nhau đã định trước số phận hai người sẽ dây dưa cũng không chia lìa.d.đ.l.q.đ
Hắn còn nhớ rõ khi đó bản thân nhìn thấy Thế Gia mà ba mẹ để lại không ngừng sụp đổ ở trong tay mình, hắn vốn không biết mình nên như thế nào mới có thể giúp Thế Gia đi vào quỹ đạo một lần nữa, khi đó hắn đã sợ hãi biết bao nhiêu! Sợ mình tự tay hủy diệt Thế Gia do ba mẹ một tay tạo nên, đó là tâm huyết của ba mẹ! Cũng là vật duy nhất mà họ để lại cho mình. Chính lúc bất lực nhất, anh họ Đường Thiên của hắn đã xuất hiện, cũng mang theo lời đề nghị làm thay đổi cả cuộc đời hắn, chính là tiếp cận La Tiểu Nặc, và kết hôn với cô, lấy được tài sản nhà họ La, giúp Thế Gia có thể chống đỡ đến khi hắn tốt nghiệp đại học. Đối với đề nghị này, hắn cũng đã từng do dự, từng bất an, đạo lý nói cho hắn biết lừa gạt tình cảm của người khác không phải là chuyện quang minh chính đại, nhưng mà tình huống của Thế Gia đã vô cùng cấp bách, lời ba mẹ dặn dò dường như vẫn còn vang lên bên tai của mình, dù sao hắn cũng là người không có tim, chỉ cần hắn lấy được công ty La thị, hắn sẽ để cho La Tiểu Nặc sống cuộc sống cơm no áo ấm như trước kia, hắn sẽ lấy cô, sẽ không vứt bỏ cô, cho cô sở hữu tất cả, trừ tim của hắn. Cuối cùng hắn vẫn phải đưa ra quyết định như vậy, chẳng qua là nhiều năm về sau, hắn hy vọng bản thân chưa bao giờ đưa ra quyết định như vậy.
Mọi chuyện đúng như kế hoạch của hắn đưa ra, từng bước một mà tiến hành, dù sao La Tiểu Nặc cũng chỉ là đóa hoa trong nhà kính chưa từng gặp phải ngọn gió nào, dđlqđ đối với hành động theo đuổi của mình hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, hắn cứ như vậy từng bước một nhìn cô rơi vào cạm bẫy mà bản thân đã tỉ mỉ thiết trí, nhìn cô cam tâm tình nguyện mà giao trái tim cho mình, mặc kệ bản thân đã tiến vào lồng giam của mình, cũng đi vào cuộc sống của mình.
Cô vẫn đơn thuần giống như lúc mới quen, hoàn toàn không nhìn ra dã tâm của hắn. Mỗi ngày sáng sớm cô thức dậy, bận rộn trong phòng bếp, mãi đến khi thức ăn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt mới gọi hắn thức dậy, dịu dàng giúp hắn sửa sang lại cà vạt, tiễn hắn đi ra ngoài cửa, ngẫu nhiên sẽ ngượng ngùng hôn hắn chúc buổi sáng tốt lành. Lúc bắt đầu hắn rất xem thường nhưng càng về sau tập mãi thành thói quen, ngày qua ngày, năm qua năm, giống như hắn đã tập thành thói quen, ngôi nhà vốn trống trải giờ lại ngập tràn mùi hương của cô, dường như cũng cảm thấy cuộc sống như vậy hình như cũng không tệ. Thế nhưng trong đầu hắn lại cảm thấy tức giận vì ý nghĩ này chính mình, sao hắn có thể mệt mỏi lười biếng, hắn còn có rất nhiều mong muốn còn chưa thực hiện được, làm sao có thể đắm chìm trong dịu dàng không có tiến bộ như vậy? Người nào mà không biết, từ trước đến nay mỹ nhân chính là nấm mộ của anh hùng.
Mà lúc này, hắn phát hiện một chuyện rất thú vị, người luôn ở bên cạnh La Tiểu Nặc, được cô coi là bạn tốt Bạch Yến Linh vậy mà lại có ý nghĩ mập mờ với mình, trong lòng muốn từ chối nhưng không hiểu sao bản thân lại mở miệng đồng ý với cô gái này, trong đầu rất muốn biết La Tiểu Nặc sau khi biết chuyện này sẽ có phản ứng gì. Trong lòng có một loại khát khao mãnh liệt là muốn phá hủy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của cô, có lẽ hắn không muốn nhìn cô nở nụ cười, hắn mới có thể trở nên bình thường, mới sẽ không cảm thấy khó ngủ khi không có cô nằm bên cạnh.
Cũng không biết vì sao lúc đến khách sạn, nhìn thấy thân hình hấp dẫn của Bạch Yến Linh cùng với vẻ mặt quyến rũ nhưng trong lòng lại có cảm giác tội lỗi nặng nề, dường như trước mắt hiện lên đôi mắt tin tưởng của cô, từ đầu đến cuối hắn đều bất động, rồi lại quay đầu bỏ đi. Chỉ là vừa rồi hắn rất sợ tiếp xúc quá nhiều với La Tiểu Nặc, hắn sợ ngày ngày chung sống, hình dáng của cô sẽ từ từ ăn mòn mất suy nghĩ của hắn.
Hắn đã từng nghĩ tới nếu cứ như như vậy sống với nhau cũng tốt, nếu như hắn không thể đáp lại tình yêu của cô, nhưng có cô làm bạn dường như cũng là chuyện tốt. Thế nhưng dù sao mọi chuyện vẫn không thể nào thuận buồm xuôi gió như vậy. Cuối cùng ba mẹ La Tiểu Nặc vẫn phát hiện một chút dấu vết để lại, nhìn ánh mắt của bọn họ ngày càng nghi ngờ, hắn hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì đây đúng là sự thật! Thế nhưng hắn không dám thừa nhận là ở sâu trong lòng hắn không quan tâm kế hoạch bị đưa ra ánh sáng mà hắn lo lắng nhất là nét mặt của La Tiểu Nặc sau khi biết rõ chuyện này. Cũng chính vì vậy, hắn mới muốn trốn tránh, lấy cớ đi công tác rời khỏi, bận rộn công tác làm cho hắn quên đi tất cả. Chỉ là hắn tuyệt đối không nghĩ tới, vừa đi khỏi vậy mà lại biến thành vĩnh biệt.
Đường Thiên đúng là hiểu rất rõ con người của hắn, có lẽ anh ta đã sớm phát hiện lòng mình rồi! Chẳng qua là hắn tuyệt đối không nghĩ tới Đường Thiên vậy mà lại yêu mến cô gái ác độc kia, bọn họ còn bắt tay hành động, vì hắn không có ở đây nên đã thuận lợi đoạt được tất cả, mà cái giá phải giả chính là mạng sống của La Tiểu Nặc.
Hắn mãi nhớ kỹ lúc mình đi công tác trở về là một buổi trưa mùa hè nóng bức, mặt đường đen bị phơi nắng tạo ra tiếng xì xì, nhưng khi hắn nhìn thấy mộ của La Tiểu Nặc, gương mặt trên bức hình đen trắng kia vẫn tươi cười ấm áp như xưa, nhưng lại cảm thấy cả người lạnh giá. Hắn nghe rất rõ âm thanh cõi lòng của mình tan nát, người con gái luôn luôn dịu dàng nhìn mình cuối cùng cũng ra đi, bỏ một người không sạch sẽ như mình để đi đến nơi thiên đường sạch sẽ kia. Lúc này hắn mới biết được hắn yêu cô rất lâu rồi, chẳng qua là hắn không biết, mà cô cũng không biết, vĩnh viễn cũng sẽ không biết nữa.
Sau đó, hắn đi khỏi thành phố X, rời khỏi nhà họ Đường, đến ở tại một thị trấn nhỏ xa xôi. Đối với Đường Thiên và Bạch Yến Linh, hắn vẫn không có cách nào tha thứ, mà hắn lại càng không có cách nào tha thứ cho bản thân vẫn luôn trốn tránh. Mà hành hạ bản thân có lẽ là kết cục tốt nhất đối với hắn rồi. Chẳng qua là mỗi năm đến ngày giỗ của La Tiểu Nặc, ở trước mộ của cô đều có một hình bóng, năm này qua năm nọ, từ mạnh mẽ đến ủ rũ, từ lúc tài hoa đến lúc tóc trắng xoá, khi đi ngang qua mọi người đều nghe cụ già khe khẽ ngâm nga một bài ca ở đằng kia, tiếng ca nhẹ nhàng ung dung mà phiêu du theo mây gió.
“Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, ngăn cách nhau bởi giấc mộng dài, con chim đuôi xanh trốn chạy rơi vào thời gian khúc khuỷu, sợi dây mùa hạ rơi vào mùa thu không trở về, hai đầu trông xa rơi vào triền miên trong năm tháng, nụ cười của em vẫn là đẹp nhất cũng quen thuộc nhất (Trích từ bài ca không tên)” (Đây là bài ca không tên do tác giả trích vào nên ta cũng không biết dịch sao cho đúng, nên ta dịch tạm tạm thôi, mọi người bỏ qua nhé!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT