Bạch Yến Linh vừa uống nước, vừa quét mắt nhìn La Tiểu Nặc đã sớm hôn mê, bỗng nhiên đi về phía cô.
Đường Thiên kéo cô ta lại, "Tiểu Linh à! Anh đã nói với em rồi, trước tiên đừng động đến cái cây rụng tiền này! Chờ đến khi tiền tới tay chúng ta rồi, em muốn làm gì anh cũng không ngăn cản em có được không?"
Bạch Yến Linh quay đầu lại trừng mắt liếc Đường Thiên nói: "Ai nói là em muốn dạy dỗ cô ta?" Nói xong thoát khỏi tay Đường Thiên, đi đến trước mặt La Tiểu Nặc, quay đầu nhìn Đường Thiên nói: "Mày đợi đến chuyện tốt rồi, một chút sẽ có thứ tốt cho mày đây. Ha ha ha."
Nói xong Bạch Yến Linh giật giật khóe miệng, giơ tay đổ từ từ nước khoáng trong tay lên mặt La Tiểu Nặc.
"A..." La Tiểu Nặc bị nước lạnh đổ vào, nhanh chóng tỉnh lại, cô lắc đầu, khó khăn mở mắt ra, rồi lại nhìn thấy Bạch Yến Linh đứng ở trước mặt mình cười ác độc.
"Đúng rồi! La học tỷ, mày tỉnh lại là được rồi, trò hay giờ mới bắt đầu, sao mày có thể không xem thật kỹ được? Ha ha ha ha."
Bạch Yến Linh quay đầu u ám nhìn Đường Thiên nói: "Đường Thiên, anh tới đây, anh nhìn Tiểu Nặc học tỷ của em lớn lên thế nào?" Nói xong Bạch Yến Linh dùng tay nắm lấy cằm La Tiểu Nặc, dùng sức xoay đầu của cô về phía Đường Thiên.
Đường Thiên có chút không hiểu đi đến bên cạnh Bạch Yến Linh, nhìn gương mặt đầy vết máu của La Tiểu Nặc nói: "Không phải là cô gái bình thường thôi sao, muốn dáng người không có dáng người, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, nhìn thế nào cũng thua xa em!"
Nói xong vẻ mặt Đường Thiên cười gian tà, bàn tay đặt trên hông Bạch Yến Linh, ngắt một cái. "Đừng lộn xộn."
Bạch Yến Linh lẳng lơ khoác tay lên vai Đường Thiên nói: "Trước kia ở trường học La Tiểu Nặc thế mà lại có thể làm cho hai người làm mưa làm gió nhất ở trường đều mê đến xoay quanh đó! Anh có thấy hứng thú không?"
Đường Thiên vùi đầu vào ngực Bạch Yến Linh "Ừ! Thật là thơm." Bàn tay đặt bên hông Bạch Yến Linh từ từ di chuyển từ trên xuống dưới, hắn mở miệng nói: "Tiểu yêu tinh, em muốn thế nào cứ việc nói thẳng đi! Chỉ là anh phải nói trước, em phải cho anh chút lợi ích, chuyện sau đó tự nhiên anh sẽ tận tâm tận lực làm thôi!"
"Đó là đương nhiên rồi! Nhưng mà một chút nữa mọi chuyện đều phải làm theo ý em!"
"Được rồi! Cưng à, bây giờ trước hết cho anh ăn no bụng đã rồi nói sau!"
...
La Tiểu Nặc nhìn đôi trai gái trước mắt giống như hai con côn trùng uốn éo cùng một chỗ, chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn muốn nôn mửa, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn thế nhưng những giọng nói khó nghe kia vẫn truyền vào tai của cô.
"Ưm, kẹp chặt như vậy, thật đúng là tiểu yêu tinh mà! Hôm nay anh mạnh mẽ yêu thương em một chút xem ra vẫn không đủ."
"Ưm, đừng như vậy, dùng sức mạnh hơn đi, ưm, ưm, đúng như vậy đó, ưm, phải giúp em phục vụ bên dưới cho tốt, ưm!"
"Ưm, còn sức lực nghĩ nhiều như vậy! Xem ra là anh còn chưa đủ sức! Xem anh chỉnh đốn em thế nào đây, tiểu yêu tinh."
"Ừ ừ a a! Không được ưm em không chịu nổi..."
...
Hai người này không biết liêm sỉ không coi ai ra gì ở trước mặt La Tiểu Nặc trình diễn một màn đùa giỡn khiêu dâm, La Tiểu Nặc mệt mỏi cúi đầu xuống, nhắm mắt thật chặt, chỉ cảm thấy âm thanh kia như cơn ác mộng bám theo mình.
Ở bên này bộ phim khiêu dâm chỉ mới trình chiếu được một lúc thì bên kia Hà Hạo Hiên cũng đã tới trường học.
"Cái gì, Tiểu Nặc bị người rất giống Đường Vĩ mang đi!" Hà Hạo Hiên giận dữ hét lên. Cầm chặt bả vai Quách Văn Văn hỏi liên tục: "Làm sao cậu biết người kia không phải là Đường Vĩ? Là Đường Vĩ thật nói với cậu sao? Cậu ấy còn nói gì không?"
"Khụ khụ khụ, cậu, cậu buông tay! Cậu muốn bóp chết tớ à!" Quách Văn Văn thở không ra hơi đẩy bàn tay Hà Hạo Hiên ra, thở dài một cái mới nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho Hà Hạo Hiên nghe.
"... Là như vậy đó, Đường Vĩ nói nếu hai giờ sau không có tin tức của cậu ấy thì lập tức báo cảnh sát, Tiểu Nặc sẽ không có chuyện gì chứ? Nghe nói người giả mạo Đường Vĩ là anh họ của cậu ấy đấy? Thật kỳ lạ! Sao lại giống nhau như vậy? Này, cậu đi đâu đó! Cậu cũng không biết bọn họ ở đâu mà."
Quách Văn Văn còn chưa dứt lời, Hà Hạo Hiên đã nóng lòng chạy ra khỏi phòng học, Quách Văn Văn muốn gọi cũng không gọi được, trong lòng buồn bực nói: "Cái tên này, đụng đến chuyện của Tiểu Nặc lại trở nên không còn là chính mình rồi, nôn nôn nóng nóng, lại không biết địa chỉ? Tớ xem cậu đi đâu mà tìm?"
Hà Hạo Hiên cũng không biết trong lòng Quách Văn Văn nghĩ như thế nào, bây giờ trong đầu của cậu toàn là chuyện La Tiểu Nặc bị người khác bắt đi, hoàn toàn không còn hơi sức nghĩ đến cái khác, cả trái tim đều rối loạn.
Cậu nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Mới có thể cứu Tiểu Nặc?
Xe chạy cực nhanh trên đường, dây thần kinh trong đầu Hà Hạo Hiên đều kéo căng hết mức, cậu hoàn toàn không biết mình nên đi đâu? Trong lòng của cậu rất rõ ràng điều đó, nhưng lại không còn cách nào khiến mình dừng lại, cuối cùng cậu nên làm gì cho Tiểu Nặc đây?
Đáng chết! Lần đầu tiên cậu cảm thấy mình bất lực như vậy, cái gì cũng không làm được!
Đáng chết! Đáng chết!
Lúc này xe ô tô đang chạy ngang qua quán bar Dạ Vị Ương, sau đó xe thắng mạnh, bánh xe phát ra tiếng ma sát bén nhọn vô cùng lớn "Xoẹt...", Hà Hạo Hiên đậu xe ở bên đường, sau đó nhanh chóng vọt vào Dạ Vị Ương, cậu biết rõ có lẽ chỉ có nơi đây mới có thể giúp cậu tìm được La Tiểu Nặc.
Hà Hạo Hiên tiến vào Dạ Vị Ương thì được phục vụ cung kính dẫn tới lầu bốn.
Hà Hạo Hiên không khách khí chút nào đá văng cửa phòng bao ra, một chàng trai tóc bạc mắt xanh lười biếng nằm trên ghế sa lon, nghe tiếng mở cửa lập tức liếc nhìn sau đó lại trầm tĩnh lần nữa, chậm rãi mở miệng nói: "Burak, là cậu à? Sao lại có thời gian rảnh tới đây tìm chúng tôi vậy?"
Hà Hạo Hiên không di chuyển, nhìn chằm chằm Wolf, nghiêm túc nói: "Wolf, tôi có chuyện cần các cậu giúp đỡ!"
Wolf vốn đang nhắm ánh mắt bỗng nhiên trừng lớn, "Ồ, chuyện gì mà Burak của chúng ta không giải quyết được vậy? Cậu nói đi, chuyện gì, chúng tôi nhất định giúp cậu."
Hà Hạo Hiên nói hết chuyện xảy ra với Wolf, cũng kỳ lạ hỏi: "Chuyện xảy ra chính là như vậy. Ồ? Hai người kia đâu? Lại đi đâu gây chuyện rồi hả?"
"À, hóa ra là vậy, Ồ! Cậu nói Nick và Aellon à? Vừa rồi tôi còn nhìn thấy Nick đó, một lúc lại không biết lêu lổng ở đâu rồi, còn Aellon đi mua đồ rồi." Wolf nhìn xung quanh nói.
"Đồ dã man, cậu nói ai đi lêu lổng hả? Tôi không phải luôn ở đây sao?" Bức màn trên cửa sổ sát đất không gió mà bay, một bóng người từ bên ngoài chậm rãi nhảy vào, đúng là Nick, khóe miệng của cậu ta mang theo nụ cười, dღđ。l。qღđ trong tay cầm một cái ly chứa chất lỏng màu đỏ không biết tên vừa đi vừa nói.
"Burak, chuyện này giao cho tôi và Wolf đi, Wolf cậu phán đoán phương hướng, tôi đi điều tra, thấy thế nào?"
Wolf nghe xong lập tức nhảy lên từ trên ghế salon, "Được, chỉ là tôi giao trước, cậu cũng đừng tranh giành giải quyết bọn họ trước tôi, ít nhất cũng phải giữ lại một nửa cho tôi đó!"
Nick giật giật khóe miệng, cười nâng ly với Wolf và Hà Hạo Hiên, không nói gì.
Hà Hạo Hiên vỗ vai Wolf nói: "Tốt lắm, đã như vậy, chúng ta lập tức lên đường đi!" Trong lòng của cậu không ngừng kêu gào: Tiểu Nặc, tớ đến ngay đây, cậu chờ tớ một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT