Tác giả: Mặc Vũ Vũ

Editor: Little Little

Sáng sớm ngày hôm sau, La Tiểu Nặc hào hứng tràn trề tỉnh lại, có thể nhìn thấy cậu bé mập một lần nữa, gỡ bỏ hiểu lầm, cũng tháo gỡ hơn bốn năm thương nhớ, tâm trạng của cô lúc này rất tốt! Chẳng qua là vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với cậu ấy, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. La Tiểu Nặc vừa đi đến trường vừa nghĩ không biết cậu bé mập bây giờ đang làm gì đây? Không biết cậu ấy, cậu ấy có nhớ cô hay không? Suy nghĩ một chút làm cho mặt La Tiểu Nặc có chút nóng lên, chỉ là lúc này cô không biết khi cô rời nhà không lâu,  nhà La Tiểu Nặc cũng đón tiếp một người.

"Vị bạn học này, mời ngồi mời ngồi!" Mẹ La nhiệt tình mời một nam sinh mảnh khảnh ở cửa vào nhà ngồi. Mẹ La mời nam sinh kia ngồi xuống mới từ từ ngồi ở một chỗ khác trên ghế sô pha, hơi tò mò đánh giá chàng trai sáng sớm trực tiếp đi vào cửa nhà mình. Trong lòng mẹ La thầm nghĩ, đứa bé này lớn lên thật là anh tuấn! Nhìn ánh mắt, cái mũi, thật không biết là con cái nhà ai?

"Bạn học con tên là gì? Con là bạn học của Tiểu Nặc sao? Hôm nay con đến là có chuyện gì không?" Mẹ La tò mò hỏi.

Chỉ thấy nam sinh kia mỉm cười lễ phép đáp: "Chào dì, con là bạn học từ tiểu học đến đại học của La Tiểu Nặc! Cũng coi như là bạn tốt! Con gọi là Đường Vĩ."

"À! Con chính là Đường Vĩ à! Dì có nghe Tiểu Nặc từng nói qua về con! Nhưng mà Tiểu Nặc đã đi học rồi, nếu con tới là muốn nói chuyện với nó thì đã chậm một bước rồi." Mẹ La cười nói.

"Không phải, thưa dì, lần này con đến chủ yếu là vì có chút chuyện, muốn, muốn nhờ chú La giúp đỡ." Mẹ La nhìn thấy vẻ mặt lúng túng trước mặt, vành mắt đều vì ngượng ngùng mà có chút đỏ của cậu trai này, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nói: "À, đừng lo lắng, đừng lo lắng, để dì giúp con gọi chú La, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chú La." Nói xong mẹ La quay đầu về phòng bếp kêu to: "Lão La, ra đây một chút."

"Đến đây, có chuyện gì?" Ba La vừa hỏi vừa đi ra khỏi phòng bếp, ánh mắt tò mò nhìn từ trên xuống dưới vị khách không mời mà đến đang ở trong nhà mình.

"Chào chú! Con là Đường Vĩ bạn học của Tiểu Nặc, lần này tới là, là có chút chuyện muốn nhờ chú La giúp đỡ." Chàng trai trẻ ấp a ấp úng nói.

Ba La cười mộc mạc, tùy ý ngồi xuống ghế salon nói: "Ôi, là bạn học của Tiểu Nặc à? Có gì cần chú giúp đỡ con cứ nói ở đây đi, chỉ cần có đủ khả năng thì nhất định chú sẽ giúp."

Đường Vĩ nghe xong, trong mắt chợt lóe sáng, chớp chớp mắt hiện ra vẻ mặt đau thương rút ra một phần hợp đồng từ trong balo đưa cho ba La."Chú, mời chú xem bản hợp đồng này một chút."

Ba La hơi tò mò nhận lấy bản hợp đồng, mở ra nhìn nhìn, mày không khỏi nhướng cao, "Ồ, đây không phải là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần khách sạn nổi danh nhất thành phố X sao? Chuyển nhượng 80% cổ phần sao? Cái này, Đường Vĩ con lấy giấy tờ chuyển nhượng cổ phần cho chú xem là có ý gì?" Ba La nhíu mày hỏi, trong lòng suy nghĩ nhiều lần vẫn không hiểu.

"Là như vậy, chú La. Không biết chú từng nghe nói qua về Tổng giám đốc khách sạn trước đây Đường Bác Đức hay không?"

Ba La nghe nói đến cái tên này trong mắt đều hiện lên tán thưởng, ông gật đầu nói: "Đương nhiên có nghe qua, năm đó Đường Bác Đức tiên sinh từ một bellboy* bình thường làm được chức Tổng giám đốc là một chuyện huyền thoại, hầu như toàn bộ thành phố X không người không biết không người không hiểu, chú cũng rất ngưỡng mộ! Khi đó vẫn muốn tìm cơ hội hợp tác với Đường tiên sinh. Đáng tiếc! Trời cao đố kỵ người tài, chẳng ai ngờ nhân vật thiên tài khách sạn vậy mà trong một đêm tàn lụi." Ba La có chút bi thương thở dài nói. Sau đó nhìn chằm chằm người trước mặt hỏi: "Đường tiên sinh và con có quan hệ gì?"

(*bellboy: người trực tầng ở khách sạn)

Vẻ mặt chàng trai trẻ đau thương gật gật đầu nói: "Đó là ba con." Ba La có chút kinh ngạc mở to mắt nhìn, tiếp theo vẻ mặt nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cậu thở dài: "Được! Không nghĩ tới chú và Đường tiên sinh lại cùng một thời, hơn nữa đều sống ở thành phố X, tuy rằng ngưỡng mộ tiếng tăm của ông ấy đã lâu, đáng tiếc lại không có duyên gặp mặt, không thể tưởng tượng được hôm nay con của ông ấy lại là bạn học của con gái chú, đấy chính là duyên phận!" Sau khi ba La xúc động dừng một chút mới tiếp tục nói: "Nhóc con, nói đi, có gì cần chú giúp, chỉ mỗi chuyện con là con trai của Đường Bác Đức, nếu nằm trong năng lực chú đều sẽ giúp con."

Chàng trai thấp giọng nói: "Là thế này, chú La, ba của con trước khi qua đời đã sớm nhờ luật sư phân chia tài sản, chỉ cần con tròn mười tám tuổi sẽ tiếp quản 80% cổ phần khách sạn, 20% cổ phần còn lại chuyển cho bác của con là Đường Duy Khang. Lúc đó ba con chỉ hy vọng về sau dù phát sinh chuyện gì thì con cũng còn một nơi dựa vào, nhưng thật không ngờ sau khi ba con lập di chúc không lâu, trong một lần trên đường đi du lịch Tây Tạng với mẹ thì xảy ra sự cố máy bay rồi qua đời. Trong vòng một đêm, nhà của chúng con chỉ còn lại một người là con."

Giọng điệu của cậu trước sau vẫn không có chút dao động, nhưng mà vừa nghe nói tâm trạng ba La và mẹ La lập tức chấn động, bọn họ cũng đều biết nổi đau mất đi người thân trong vòng một đêm cho dù là người trưởng thành cũng chưa hẳn có thể chấp nhận được, mà đứa bé này... Trong lúc đó chỉ sợ bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, mẹ La không nhịn được nghẹn ngào ôm lấy cậu trai nhỏ nói: "Đứa nhỏ này, đúng là đứa nhỏ đáng thương!" Đầu mẹ La chôn trên bả vai của cậu, hai mắt đều đã ướt, ba La cũng ngước mắt thở dài, trong mắt chỉ toàn là sương mù. Cậu cúi đầu thật thấp, ai cũng không thấy được trong mắt của cậu ta chợt lóe lên vẻ xem thường và ác độc.

Thật lâu sau, cậu mới ngẩng đầu hít một hơi thật sâu tiếp tục nói: "Sau khi ba mẹ con qua đời khách sạn của gia đình đã giao lại cho bác con là Đường Duy Khang thay mặt quản lý, vốn định đến lúc con tốt nghiệp đại học sẽ tiếp quản khách sạn, thế nhưng... Bởi vì bác làm việc cho khách sạn vất vả quá độ, chưa đầy một năm cũng vì bệnh tim bộc phát mà qua đời, hôm nay nhà họ Đường chỉ còn lại hai người là con và anh họ Đường Thiên." Cậu có chút ảm đạm thở dài tiếp tục nói: "Về sau, bởi vì con và anh họ vẫn còn đang đi học, đối với nghiệp vụ khách sạn cũng không quen thuộc, kết quả sản nghiệp khách sạn cũng mỗi năm mỗi thua lỗ, thật không dám giấu giếm hôm nay khách sạn mặc dù không đến mức mắc nợ nhưng cũng chỉ còn lại thùng rỗng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì kinh doanh mà thôi, họa vô đơn chí chính là đầu năm nay, anh họ lại bị ung thư thời kỳ cuối, cần một số tiền lớn, nhưng bây giờ khách sạn hoạt động rất khó khăn nên không có dư tiền! Hiện tại việc duy nhất con có thể làm là bán cổ phần đang có, nhưng phải bán đi sản nghiệp mà một tay ba con dốc sức gây dựng, con thật sự, thật sự, không biết nên là sao đối mặt với ba con linh thiêng ở trên trời, thế nhưng lại không thể trơ mắt nhìn anh họ bị bệnh nan y mà không giúp, thật sự con không có cách nào, mới nghĩ đến việc tìm chú La giúp đỡ. Con hy vọng có thể bán cổ phần cho chú La, chỉ có một điều kiện..." Cậu ngước mặt làm cho nước mắt tản đi mới mở miệng nói: "Con hy vọng chú La có thể cho con thời gian năm năm, trong vòng năm năm nhất định con sẽ tốt nghiệp kiếm được đầy đủ tiền đến chuộc lại sản nghiệp gia đình con, con biết rõ yêu cầu này của con có chút quá đáng, nhưng mà, con, thật sự con không còn cách nào! Cầu xin chú La giúp con một chút!" Cậu cắn răng đứng dậy quỳ xuống ngay trước mặt ba La.

Mẹ La vội vàng đỡ cậu dậy nói: "Không được, không được, đứa nhỏ này, nói là được rồi, sao lại quỳ xuống vậy! Thật đúng là!" Vẻ mặt ba La cũng không đồng ý nói: "Đúng đấy, dưới đầu gối đàn ông có vàng, tên nhóc, con chưa từng nghe qua câu này sao? Động một chút lại quỳ xuống còn ra thể thống gì? Hơn nữa, chú có nói chú không đồng ý sao?"

Cậu trai được nâng lên từ trong tay mẹ La, vẻ mặt tràn đầy mong chờ, ngẩng đầu lên hỏi: "Chú La, chú thật sự đồng ý thỉnh cầu này của con sao?"

"Vì sao không đồng ý? Chuyện này trên căn bản là chuyện rất có lợi với chú! Tuy rằng trước mắt khách sạn gia đình của con đang hoạt động khó khăn, nhưng mà có lẽ chỉ vì việc quản lý kinh doanh không tốt mới như thế, chú tin là chỉ cần tiến hành quản lý chặt chẽ sẽ trở lại bình thường một lần nữa, như vậy chỉ cần một khi trở lại bình thường, uy tín khách sạn hoàn toàn cũng không đáng lo lắng, chú tin tưởng không đầy năm năm tiền vốn mua cổ phần có thể thu về cả vốn lẫn lời. Trực tiếp mà nói, chú cũng đã nhận được thù lao xứng đáng vì giúp con quản lý khách sạn rồi, chú tin tưởng năm năm sau trở về, con sẽ chính thức trở nên nổi bật, dẫn dắt khách sạn của ba con một lần nữa, lập nên huyền thoại huy hoàng khác, mà đến lúc đó, cũng là để chú hoàn thành tâm nguyện hợp tác với ba con, đây đúng là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con nhạn, sao lại không làm chứ?" Ba La cảm khái mà thở dài.

Trên mặt cậu trai trẻ hài lòng cảm kích nói: "Thật sự rất cảm ơn chú, chú La."

Ba La nhìn bản hợp đồng trong tay, nhíu mày, tiếp theo hiện ra vẻ tươi cười sâu sắc nói: "Chuyện này cũng không có gì! Chỉ là chú xem như vậy là được rồi, bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này chú cũng không cần ký, nếu như con tin tưởng chú, trước tiên chú sẽ thay mặt quản lý khách sạn giúp các con, tiền trị bệnh cho anh họ con trước tiên chú sẽ giúp con trả, chờ đến lúc con có tiền trả lại cho chú cũng không muộn!"

"Không được, tuyệt đối không được, sao con có thể để cho chú La vì nhà họ Đường trả giá nhiều như vậy lại không có bất kỳ báo đáp nào?" Mắt chàng trai trẻ rơi lệ từ chối, tiếp tục nói: "Nếu như ba con ở trên trời linh thiêng cũng sẽ đồng ý nhìn con làm như vậy. Chú La yên tâm, nhất định con sẽ dựa vào cố gắng của mình, một lần nữa mua lại khách sạn, nếu như chú không đồng ý yêu cầu này của con, con tình nguyện, tình nguyện bán khách sạn cho người khác." Cậu còn chưa dứt lời, giọng nói đã nghẹn ngào.

Ba La thở dài nói: "Haizz...Được rồi, con đã kiên trì như vậy, chú cũng không miễn cưỡng con, thật là một đứa trẻ kiên cường. Như vậy đi, chú với con ký bản hợp đồng này, năm năm sau con cứ theo giá cả hôm nay chúng ta ký kết mua lại là được. Cho dù lời hay lỗ."

"Thế nhưng, thế nhưng, chú La, nếu như sau này khách sạn có lợi nhuận, cổ phần này lại càng đáng giá, chuyện này không phải rất không công bằng với chú La hay sao?" Cậu chần chờ hỏi.

Ba La cười vỗ vỗ đầu cậu nói: "Sao lại không lo lắng, chú La quản lý khách sạn nhà con không tốt sẽ khiến nó lỗ vốn đấy? Thật đúng là! Nhóc con chớ suy nghĩ quá nhiều. Học hành cho thật tốt, chuyện khách sạn gia đình con cứ giao cho chú, đến lúc đó nếu con không có thành tích tốt đã nghĩ muốn chuộc lại thì chú sẽ không đồng ý đâu!"

"Được, nhất định con sẽ nỗ lực học tập, cám ơn chú La." Cậu cảm kích gật đầu nói.

"Được rồi, bây giờ chúng ta ký hợp đồng đi. Chuyện này cũng không thể chậm trễ nữa, ký xong chú với con đi xem anh họ của con một chút, bệnh này không thể trì hoãn được, sau đó đến khách sạn khảo sát một chút, con đi theo chú đi,  học tập quản lý nên đi lên từng bước từng bước một." Ba La nói xong thì móc ra một cây bút từ trong túi áo, lật bản hợp đồng trong tay chuẩn bị ký. Mà chỉ vì lo nhìn kỹ hợp đồng, ba La hoàn toàn không nhìn thấy được trong mắt cậu trai bên cạnh chỉ toàn là tia ác độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play