Tác giả: Mặc Vũ Vũ

Editor: Little Little

Hà Hạo Hiên và La Tiểu Nặc tựa sát vào nhau ngồi trên bãi cỏ ở bờ sông, giây phút này lòng của bọn họ đã dán chặt vào nhau, nhịp đập của hai trái tim kề bên nhau dường như cũng đặc biệt lớn hơn trong màn đêm yên tĩnh. Dưới ánh trăng, bầu không khí dường như cũng ngọt, Hà Hạo Hiên không kìm lòng được nhẹ nhàng dùng tay nâng cằm La Tiểu Nặc lên, La Tiểu Nặc nhìn thấy Hà Hạo Hiên không ngừng tiến gần sát môi của mình, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, cô muốn đẩy ra, lại phát hiện dường như tay không còn chút sức lực, chỉ có thể nhìn Hà Hạo Hiên đang khép hờ mắt càng ngày càng gần sát môi mình, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngay lúc môi Hà Hạo Hiên sắp chạm đến môi La Tiểu Nặc, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một giọng nói, kêu to: "Tiểu Nặc! Tiểu Nặc! Cậu đang ở đâu? Tiểu Nặc, cậu đang ở đâu vậy?"

Là Đường Vĩ! La Tiểu Nặc nghe thấy tiếng Đường Vĩ lập tức mắc cỡ đỏ mặt luống cuống tay chân đẩy Hà Hạo Hiên ra, thấp giọng nói: "Có người đến." Sau đó phủi bụi trên người, đứng lên. Hà Hạo Hiên có chút bất đắc dĩ thở dài buồn bực nói: "Đúng là tên phá đám." La Tiểu Nặc nghe Hà Hạo Hiên oán trách, mặt đỏ lên dùng sức vỗ một cái vào lưng của cậu, "Còn không mau đứng lên, bị người khác phát hiện thì phiền toái." La Tiểu Nặc nhỏ giọng cười mắng.

Hà Hạo Hiên bày ra vẻ mặt mê đắm ôm lấy La Tiểu Nặc từ phía sau nói: "Phiền toái đúng không, tớ đây không ngại lại phiền toái một chút. Ha ha ha ha..."

La Tiểu Nặc cười tránh khỏi Hà Hạo Hiên nói: "Đừng lộn xộn, thật sự có người đến đó!"

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt họ, là Đường Vĩ. Cậu ta kinh ngạc kêu lên: "Tiểu Nặc, hóa ra cậu ở đây..." Còn chưa dứt lời, giọng nói đã ngừng lại, Đường Vĩ nhìn thấy La Tiểu Nặc và Hà Hạo Hiên cười đùa, lúc này, cậu nhìn thấy La Tiểu Nặc cười thật xán lạn, vui mừng vì nhìn thấy La Tiểu Nặc trong nháy mắt hóa thành hư ảo, trong lòng đau xót, cô cười đẹp như vậy, chỉ tiếc vẫn luôn không phải dành cho cậu!

La Tiểu Nặc hơi lúng túng muốn đẩy tay Hà Hạo Hiên đang ôm eo mình ra, muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện tay Hà Hạo Hiên đang đặt trên eo mình bỗng nhiên siết chặt, La Tiểu Nặc vừa định quay đầu lại mắng Hà Hạo Hiên vài câu để cậu đừng làm rộn, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt chăm chú đến ngơ ngẩn của Hà Hạo Hiên, "Sao vậy? Cậu bé mập?"

Hà Hạo Hiên thấp giọng hỏi: "Tiểu Nặc, vừa rồi cậu vẫn luôn ở đây với Đường Vĩ sao? Giữa đường cậu ấy có rời đi hay không?"

La Tiểu Nặc hơi lo lắng nhìn Hà Hạo Hiên nói: "Đúng vậy đó, nhưng mà, cậu bé mập, tớ theo Đường Vĩ ra đây chỉ vì muốn nói rõ ràng với cậu ấy thôi..."

Hà Hạo Hiên cắt ngang lời La Tiểu Nặc, hỏi: "Tớ muốn biết giữa đường cậu ấy có rời đi hay không?"

La Tiểu Nặc bị lời nói thô lỗ của Hà Hạo Hiên cắt ngang, hơi uất ức cúi đầu nói: "Có! Cậu ấy đuổi theo bắt một người lén lén lút lút đi theo sau chụp ảnh chúng tớ."

Hà Hạo Hiên hơi áy náy nhìn La Tiểu Nặc nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Nặc, tớ không nên nói chuyện thô lỗ như vậy với cậu, chỉ là chuyện này..." Hà Hạo Hiên kéo La Tiểu Nặc ra phía sau mình, tiếp tục nói: "Trước tiên để tớ hỏi rõ ràng đã, đợi chút nữa tớ sẽ nói với cậu, cậu ngoan ngoãn đứng ở đây đừng đi đâu cả." La Tiểu Nặc nghe lời gật đầu, Hà Hạo Hiên chậm rãi đi về phía Đường Vĩ. 

Hà Hạo Hiên vừa đi vừa nhìn Đường Vĩ từ trên xuống dưới, người mà cậu nhìn thấy ở quán bar chính là Đường Vĩ sao? Trong lòng Hà Hạo Hiên xuất hiện nghi ngờ. Hà Hạo Hiên mở miệng hỏi: "Này Đường Vĩ, vừa rồi cậu có đến quán bar Dạ Vị Ương sao?"

Trong lòng Đường Vĩ có chút cay đắng nhìn La Tiểu Nặc bị Hà Hạo Hiên kéo ra phía sau, dường như cô không có một chút hứng thú nói chuyện với mình, cậu nên sớm hiểu rõ, thế nhưng, thế nhưng, cậu không làm được. Cậu không thể khống chế ánh mắt của mình tìm kiếm bóng dáng của cô, cậu không thể khống chế tai của mình lắng nghe mỗi một câu cô nói, cậu không thể khống chế việc tự mình nghĩ muốn tới gần cô một chút, lại gần một chút! Thế nhưng hôm nay người bảo vệ chính thức đã xuất hiện, mà vai phụ là cậu có cũng được không có cũng không sao cũng đến lúc phải chào cảm ơn rồi. Hà Hạo Hiên không hài lòng khi thấy Đường Vĩ nhìn La Tiểu Nặc say mê, trong lòng thầm nghĩ "Nếu suy đoán theo lẽ thường, nhìn bộ dạng bây giờ của cậu ta cũng không giống giả bộ, chẳng lẽ vừa rồi vì mình say rượu nên không tỉnh táo mà hoa mắt?" La Tiểu Nặc nhìn hai người này, một người nhìn mình mong đợi, vẻ mặt ai oán, một người khác thì cúi đầu nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì? "Này này, không phải muốn hỏi điều gì đó sao? Sao hai người đều giống như xuất hồn vào cõi tiên vậy, hai người đang làm gì thế?" La Tiểu Nặc tức giận hỏi.

"Hả?" Hai người mới giật mình hoàn hồn. Đường Vĩ vội trả lời: "Không có! Tớ vừa đuổi theo người đàn ông lén lén lút lút, nhìn xem tớ còn cướp được máy chụp ảnh của hắn về nữa này." Đường Vĩ quơ quơ máy chụp ảnh trong tay mình tiếp tục nói: "Tại sao lại hỏi như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Hà Hạo Hiên nghi ngờ nhìn Đường Vĩ thật lâu, cuối cùng thở dài nói: "Không có, có thể là nhận lầm người! Đúng rồi, cậu có nhìn xem bên trong máy chụp ảnh kia là chụp cái gì không?"

Đường Vĩ nhìn Hà Hạo Hiên, nhẹ nhàng đẩy Hà Hạo Hiên ra, đi đến trước mặt La Tiểu Nặc, kéo tay của cô đặt máy chụp ảnh trên tay cô rồi quay người rời khỏi, ba người cuối cùng chỉ có một người là dư thừa, mà cậu cũng đến lúc phải rời đi.

La Tiểu Nặc muốn mở miệng nói cái gì đó, rồi lại nhìn bóng lưng cô đơn lạnh lẽo của Đường Vĩ, có lẽ với cậu mà nói tự mình tránh xa mới là điều tốt nhất đối với cậu, dù sao yêu không phải là cậu bỏ ra bao nhiêu cũng có thể đạt được bấy nhiêu, mà tình yêu của cô đã dành cho cậu bé mập, cũng sẽ không đáp lại tình cảm của cậu nữa. La Tiểu Nặc có chút hậm hực nghĩ, kiếp trước chính mình yêu Đường Vĩ sâu nặng như vậy, nhưng cậu ta lại vứt bỏ mình, còn kiếp này, hết lần này tới lần khác lại dùng chân tình cảm động mình, bản thân mình cũng đã không còn thương cậu ấy. Cái này có phải chính là nhân quả báo ứng hay không! Bỗng nhiên La Tiểu Nặc cảm thấy tay mình ấm áp, cúi đầu nhìn, là bàn tay Hà Hạo Hiên phủ lên tay mình, La Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cười của Hà Hạo Hiên nhìn mình thật sâu cười nói: "Tiểu Nặc, đừng nhìn, nhìn nữa tớ sẽ ghen đó."

La Tiểu Nặc nghe Hà Hạo Hiên nói như vậy,  dời đi sự chú ý, nhìn Hà Hạo Hiên, nhướng mày lên cười nói: "Cậu bé mập, cái tên này, như thế nào từ Anh trở về ngược lại miệng trở nên ngọt giống như bôi mật vậy? Có phải thường xuyên dỗ dành con gái nên luyện thành hay không?"

Hà Hạo Hiên nghe xong lời này nhưng không đếm xỉa, "Tiểu Nặc! Cậu đang đổ oan cho tớ, tớ lúc nào cũng chung thủy với cậu, trong lòng cũng chỉ có một mình cậu! Nghe nói trong hoàn cảnh này giữa nam nữ chỉ nên nói chuyện như thế này mới thể hiện tình thú đấy."

Đầu La Tiểu Nặc chảy đầy mồ hôi! "Tình thú? Là ai, là ai làm hư cậu bé mập nhà tớ. Cậu mau nói cho tớ biết! Tớ muốn nghiêm khắc giáo dục hắn một chút, cái này cái này cái này, làm hư cậu bé mập thật thà hiền lành nhà tớ, thật sự là tội không thể thứ mà!" La Tiểu Nặc vô cùng đau đớn nói.

Hà Hạo Hiên cười cong cong ánh mắt, cậu bé mập nhà tớ? Ừ, cái tên này cậu rất thích. "Là Nick nói cho tớ biết đó, chẳng lẽ không phải như thế sao? Tiểu Nặc?" Hà Hạo Hiên vô tội hỏi.

La Tiểu Nặc tức giận nói: "À, hóa ra là cái tên Nick làm chuyện tốt, tớ đã nói rồi, nhìn bộ dạng của hắn đã biết không phải là người tốt! Quả nhiên... Lần sau đừng để tớ gặp hắn, nếu không tớ sẽ cho hắn đẹp mắt đấy. Hừ hừ." Giờ phút này Nick đang chìm đắm giữa mỹ nhân, không tự chủ rùng mình một cái, "Ồ? Sao mình cảm thấy có một luồng khí tà ác đang tới gần mình vậy."

Trong lòng La Tiểu Nặc nguyền rủa cái tên Nick tà ác một vạn lần, sau đó mở to đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào Hà Hạo Hiên nói: "Cậu bé mập! Bây giờ không giống lúc trước nữa! Đó là loại học vấn rất cao thâm, nhất định phải vô cùng cẩn thận! Tớ đề nghị cậu đến thư viện cẩn thận nghiên cứu một chút về phổ cập kiến thức tuổi dậy thì và sổ tay tâm sinh lý giới tính sau đó mới áp dụng thực tế thì vẫn tốt hơn!"

"Phải không?" Vẻ mặt Hà Hạo Hiên nghi ngờ nói.

"Đương nhiên! Sao tớ có thể lừa cậu chứ, cậu bé mập!" Vẻ mặt La Tiểu Nặc thề son sắt nói. Trong lòng mừng thầm nói, ha ha, nghĩ tới hôm nay bản thân xúc động thổ lộ với cậu bé mập, bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy xấu hổ tim đập mạnh, không nên không nên, cho mình chút thời gian yên tĩnh, nếu không thì chẳng phải giống như cô gái nhỏ vừa có mối tình đầu sao, như vậy sẽ hủy tên tuổi anh hùng cả đời của mình rồi. Trong lòng La Tiểu Nặc âm thầm động viên bản thân.

Bỗng nhiên Hà Hạo Hiên nhướng mày, xoa nhẹ trán, một tay che mắt trái không bị thương, phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.

La Tiểu Nặc nhìn thấy lập tức nóng nảy, "Cậu bé mập, cậu làm sao vậy?"

Hà Hạo Hiên một tay che mắt trái, nhíu chặt mày nói: "Hình như vừa bị gió thổi cái gì đó vào mắt! Bây giờ mắt này lại đau lại ngứa, thật là khó chịu!"

La Tiểu Nặc đỡ Hà Hạo Hiên ngồi xuống, lo lắng nhìn mắt trái nhắm chặt của cậu, bây giờ nên làm gì đây? "Cậu bé mập, tớ, bây giờ tớ đỡ cậu đi bệnh viện. Rất nhanh thôi, cậu đừng lo lắng." La Tiểu Nặc bối rối nói, cũng không biết là an ủi Hà Hạo Hiên hay là đang an ủi mình.

Hà Hạo Hiên khẽ lắc đầu nói, "Không cần đâu, chỉ là hạt cát thôi, Tiểu Nặc, cậu có thể giúp tớ thổi một cái không? Như vậy có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều."

La Tiểu Nặc không nhiều lời, lập tức đáp: "Được!" Sau đó đến trước mặt Hà Hạo Hiên, nhẹ nhàng dùng ngón tay kéo mí mắt của cậu ra, để sát vào thổi, mắt Hà Hạo Hiên nháy hai cái, La Tiểu Nặc lại sát vào một chút, lại thổi một cái, mới hỏi: "Như thế nào rồi? Có thấy khá hơn không? Cậu bé mập!"

Hà Hạo Hiên không nói gì, La Tiểu Nặc ngồi trước mặt Hà Hạo Hiên, bọn họ rất gần, gần đến mức có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của nhau, La Tiểu Nặc nghe tiếng hít thở vội vàng của Hà Hạo Hiên, hơi lo lắng nghĩ sẽ hỏi thêm một lần nữa, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Hà Hạo Hiên mở mắt đang nhắm chặt ra, tiến đến gần cực kỳ nhanh, in lên môi La Tiểu Nặc một nụ hôn, giống như con mèo trộm được thịt, che miệng cười. Lúc này La Tiểu Nặc mới kịp phản ứng, mình bị lừa, cái tên này giả heo ăn thịt hổ, dĩ nhiên cậu bé mập làm như vậy cũng là cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô, mặt La Tiểu Nặc thoáng chốc đỏ lên giống như màu đỏ quả táo, buồn bực xấu hổ kêu lên: "Chết tiệt, cậu bé mập, dám gạt tớ!" Sau khi Hà Hạo Hiên chiếm được tiện nghi đắc ý cười, chạy trốn cực kỳ nhanh, La Tiểu Nặc lập tức đỏ mặt đuổi theo Hà Hạo Hiên kêu lên: "Cậu bé mập chết tiệt, cậu đừng chạy, hôm nay tớ nhất định phải dạy dỗ cậu một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play