Tác giả: Mặc Vũ Vũ

Editor: Little Little

Sau bữa tiệc sủi cảo đông chí, đã ngày càng tới gần kỳ thi cuối kỳ, mà sau kỳ thi cuối kỳ cũng chính là những ngày cuối cùng của học sinh trung học, sau đó chính là thi cấp ba, cửa ải này tính ra là một trận chiến. Các học sinh rối rít thu bớt phóng túng, toàn lực dấn thân lao vào cuộc thi. Đương nhiên La Tiểu Nặc cũng không ngoại lệ, tự giác vùi đầu vào biển sách. Ngay lúc này, La Tiểu Nặc đều tự thôi miên bản thân quên mình là trùng sinh trở về. Nếu không cô sẽ suy nghĩ đến điều này, sau đó nhịn không được xúc động rơi nước mắt, vì sao, vì sao lúc trước không nắm chắc kiến thức sơ trung.

Lúc này, La Tiểu Nặc ngoại trừ nỗ lực học tập, còn có nhiệm vụ quan trọng chính là tránh “hormone giống đực” của bạn học nào đó, thí dụ như Đường Vĩ, còn có, còn có cậu bé mập làm cho tim cô bất giác đập mạnh. Đường Vĩ còn dễ đối phó chút ít, đầu tiên phải chú ý lúc cậu ta đến thì nhanh chóng rời khỏi, lúc cậu ta nói chuyện thì kiếm cớ chuồn êm, trên cơ bản cho dù có học cùng lớp cũng không nói được mấy câu, bất quá thường xuyên sẽ cảm thấy oán khí ngày càng lớn ở sau lưng.

Trường hợp này cũng chỉ là chuyện nhỏ, phiền toái thật sự chính là cậu bé mập. Nghĩ đến đây, La Tiểu Nặc không nhịn được mà thở dài, dường như lúc cô đối mặt với cậu bé mập, càng ngày càng không còn là chính mình, không biết có phải do cô suy nghĩ quá nhiều hay không, không biết vì sao mỗi hành động của cậu bé mập dường như đều có một loại mập mờ kín đáo rồi lại giống như rất bình thường. Trời ạ! Chỉ cần cách xa tên đầu sỏ kia xa một chút, La Tiểu Nặc tin tưởng mình có thể khôi phục bình thường, thế nhưng vấn đề là, vấn đề là, mỗi lần cô hơi xa cách cậu bé mập, sau đó, sau đó chỉ có thể nhìn cậu bé mập đáng thương chạy tới hỏi mình: “Tiểu Nặc, có phải tớ chọc giận cậu không? Cậu nói đi, tớ nhất định sẽ sửa, cậu, cậu là người bạn tốt duy nhất của tớ đó!”

Cô nghe xong, lập tức vỗ ngực nói: “Làm sao có thể, cậu bé mập vĩnh viễn là bạn tốt nhất của La Tiểu Nặc.”

“Thật vậy sao? Vậy thì thật sự quá tốt rồi, Tiểu Nặc cậu cũng biết đấy, tớ không có bạn bè, vì vậy, có thể đồng ý với tớ không được tùy tiện xa lánh tớ được không, bởi vì, bởi vì lúc chỉ có một mình, tớ thật sự rất cô đơn.” Hà Hạo Hiên vẻ mặt buồn bã nói.

“Tất nhiên không thành vấn đề, tớ vĩnh viễn cũng sẽ không xa lánh cậu bé mập cậu đâu.” La Tiểu Nặc có chút đau lòng nhìn Hà Hạo Hiên cúi thấp đầu bảo đảm nói.

“Thật vậy sao? Thật sự quá tốt rồi.” Hà Hạo Hiên ngẩng đầu, khuôn mặt vui vẻ làm cho La Tiểu Nặc hoài nghi vừa rồi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, mới cảm thấy cậu bé mập cô đơn đến muốn khóc, cô có phải bất tri bất giác bán mình đi hay không.

Cậu ấy, cậu ấy, chính là như vậy, làm sao cô có thể xa lánh được! La Tiểu Nặc mang tâm trạng trăm cay nghìn đắng chịu đựng qua kỳ thi cấp ba, chờ đến ngày công bố danh sách

Công sức bỏ ra đúng là không phụ lòng người, quả nhiên phần lớn bạn học lớp thực nghiệm đều lên thẳng cấp ba trường Tử Dương. Nổi tiếng nhất vẫn là tam kiệt ba người họ, Hà Hạo Hiên, La Tiểu Nặc, Đường Vĩ. La Tiểu Nặc nhìn ba cái kia tên quen thuộc trên bảng danh dự, thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng chịu đựng được. Kế tiếp chính là nghỉ hè, Amen, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi và hồi phục thật tốt, cũng có thể tránh cậu bé mập một chút. Thật sự không phải vì cái khác, chẳng qua là cô thật sự không chịu nổi bản thân càng ngày càng không giống biểu hiện thường ngày khi ở trước mặt cậu bé mập. “Điều chỉnh tâm tính, điều chỉnh tâm tính, không phải là trẻ con nữa, một chút cũng không đáng sợ.” La Tiểu Nặc thấp giọng giúp mình đánh tan tức giận.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh La Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, ngày mai là nghỉ rồi, nghe nói nhà thiếu niên bên cạnh mới mở cửa hàng bánh ngọt, cho khách hàng tự làm bánh, hay là chúng ta đến làm thử đi?”

Cửa hàng bánh ngọt? Tự làm bánh ngọt? Không phải là lúc lên đại học mới bắt đầu thịnh hành sao? Khi nào thành phố X lại thay đổi giống như trào lưu nối nhau đi vậy. Thắc mắc chồng chất xuất hiện trong đầu La Tiểu Nặc, “Được! Ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem đi.” La Tiểu Nặc không cần nghĩ ngợi ngay lập tức trả lời. Vừa nghiêng đầu, không khỏi kêu lên một tiếng, “Cậu bé mập sao lại là cậu?”

Cậu bé mập cười cười, giương mắt nói: “Không phải cậu nói muốn đi làm bánh ngọt sao? Tớ nghe nói chỗ đó có rất nhiều khuôn có thể lựa chọn, cậu có thể tự mình lựa chọn hoa văn trang trí, mùi vị bánh ngọt, còn có thể tự làm ra hình dáng bánh ngọt, oa, chỉ cần nghĩ đến việc bản thân có thể tự mình làm ra cái bánh đã cảm thấy có cảm giác thành tựu rồi!” Trên mặt cậu bé mập đều là say mê, thỉnh thoảng trộm liếc La Tiểu Nặc, trong mắt đều là vui vẻ.

La Tiểu Nặc nhíu chặt mày, thật là làm khó cô mà, thật là khó. Nghe đến cửa hàng bánh ngọt thật là hấp dẫn, thế nhưng... La Tiểu Nặc liếc trộm Hà Hạo Hiên, đè nén nhịp tim đang đập loạn của mình, có gì, có gì phải khẩn trương đâu, không phải chỉ là ở cùng một chỗ làm bánh ngọt thôi sao. Đi thì đi, chẳng lẽ mình phải sợ gặp cậu bé mập hay sao. La Tiểu Nặc có chút thẹn quá hoá giận nghĩ. Mở miệng nói: “Được rồi, ngày mai chúng ta cùng đi làm bánh ngọt đi.”

“Vậy ngày mai không gặp không về!” Hà Hạo Hiên cười mở miệng nói.

“Không gặp không về.” La Tiểu Nặc có chút than vãn nói.

...

Nếu như La Tiểu Nặc có gương thần nhìn thấy trước tương lai, nhất định sẽ hận chết bản thân vì đã nói ra câu nói không gặp không về. Ài, đúng là không gặp không về, những ngày kế tiếp, hầu như mỗi ngày cô đều phải lặp lại câu nói đó một lần.

“Tiểu Nặc, hôm nay thời tiết tốt như vậy, hay là chúng ta cùng đi đến ngoại ô câu cá đi.”

“Hả? Việc này, hôm nay có lẽ tớ...”

“Nghe nói vì mấy ngày trước mưa to, nước sông ở vùng ngoại ô dâng đột ngột, có rất nhiều người đến đó bắt cá. Hơn nữa chúng ta còn có thể nướng cá ăn đấy! Nghĩ tới đó đã chảy nước miếng rồi!”

“Ôi, hình như là rất ngon, việc đó, chúng ta đi đi.”

“Không gặp không về.”

...

“Tiểu Nặc, nghe nói gần đây có nơi trượt băng, đều là băng thật đấy, hay là hôm nay chúng ta cùng đi chơi đi?”

“Thế nhưng, thế nhưng hôm nay tớ...”

“Tiểu Nặc, chẳng lẽ cậu không muốn đi cùng tớ? Cậu ghét bỏ tớ quá béo, nếu trượt băng ngã xuống sẽ làm cậu mất mặt sao?”

“...”

“Điều này tớ cũng rất rõ, đã như vậy, tớ cũng sẽ không miễn cưỡng cậu nữa. Ài.”

“Tớ đi với cậu!”

“Thật vậy sao? Tớ biết ngay Tiểu Nặc cậu tốt nhất rồi, chúng ta không gặp không về.”

...

Hoạt động trong kỳ nghỉ hè của La Tiểu Nặc cứ như vậy mà đáp ứng − chơi đùa − hối hận trong lòng giảm đi hơn phân nửa, chớp mắt ngày mai sẽ là ngày nghỉ hè cuối cùng “Aaa! Vì sao lại như vậy!” La Tiểu Nặc nằm hình chữ đại, dang tay dang chân nằm lỳ ở trên giường kêu rên. Cô có chút giận mình, lập trường chưa đủ kiên định, dù sao vẫn bị cậu bé mập dùng dăm ba câu đơn giản đã dao động, nếu như nói là lúc đầu cự tuyệt vẫn có vài phần thật tâm, thì đến lúc sau lập tức biến thành thói quen, thậm chí trong lòng mơ hồ có vài phần chờ mong, “Ài, xem ra việc chống lại cậu bé mập triệt để binh bại như núi đổ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play