Hà Hạo Hiên vừa vào phòng y tế đã thấy La Tiểu Nặc im lặng, vẻ mặt than trời trách đất, phất phất tay trước mặt cô cười nói: “Hồi hồn đi!” La Tiểu Nặc bắt lấy tay Hà Hạo Hiên vẻ mặt buồn rười rượi nói: “Cậu bé mập, tớ biết rõ cậu thông minh nhất, cậu nói cho tớ biết có cách nào có thể khiến cho cô ta không trở lại tìm tớ hay không?” Hà Hạo Hiên buồn cười sờ lên đầu Tiểu Nặc, trong mắt xẹt qua một tia sáng giảo hoạt: “Có đấy, hay là chúng ta đem số điện thoại nhà của Bạch Yến Linh in lên giấy dán, dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, tuyên truyền trên giấy là “Chuyên gia trị các chứng bệnh nam khoa hỗn tạp khó xử lý”, hoặc là “Đường dây nóng chuyên trị bệnh lây qua đường tình dục, bệnh hoa liễu”, hoặc là “Quý bà nhà giàu tuyển bạn trai”, cứ như vậy dán lên, kể từ đó tuyệt đối không cần lo lắng cô ta lại tới tìm cậu gây phiền toái. Ha ha ha ha...! Có phải chủ ý rất tốt hay không?”
La Tiểu Nặc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cậu bé mập bình thường tao nhã bỗng nhiên biến thành người nói ra những lời nói này, tàn nhẫn ngắt một cái ngay trên cánh tay núc ních của cậu bé mập “Ai ui, Tiểu Nặc cậu làm gì ngắt tớ vậy.” Hà Hạo Hiên đau đến mức cả mũi cả mắt toàn bộ đều nhăn nhó kêu rên nói.
La Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhỏm nói: “Tớ còn tưởng rằng cậu bị trúng tà nữa đấy!”
Hà Hạo Hiên im lặng lau mồ hôi trên trán, lại nghe La Tiểu Nặc tiếp tục nói: “Chỉ có điều tớ vẫn thích cậu bé mập tao nhã kia hơn một chút, dáng vẻ cậu bé mập như vậy thoạt nhìn thật là lạ.”
Hà Hạo Hiên nhìn La Tiểu Nặc trêu chọc một lúc, sắc mặt dần dần ảm đạm, cúi đầu hỏi: “Tiểu Nặc, nếu có một ngày, tớ nói là nếu như…” Hà Hạo Hiên nuốt cay đắng, nói tiếp: “Cậu phát hiện người bạn tốt nhất của cậu thật ra không giống như dạng người kia, hoặc là cậu ta cũng không tao nhã lịch sự, cũng không là hạng người lương thiện gì, nếu như vậy, nếu như vậy, cậu, cậu còn có thể làm bạn với cậu ta không?”
La Tiểu Nặc có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hà Hạo Hiên. Từ trước đến nay đều thấy vẻ mặt mỉm cười, dường như không có chuyện gì có thể làm khó cậu bé mập, giờ phút lại nhíu chặt mày, La Tiểu Nặc nhớ lại chuyện phát sinh lúc trước ngẫm nghĩ lại lời cậu bé mập vừa nói, cũng có thể hiểu sơ qua vì sao cậu bé mập bỗng nhiên nói như vậy. Cậu bé mập này, đúng là đã lớn ngoài dự liệu của cô, nhưng mà vậy thì làm thế nào đây? La Tiểu Nặc thở dài, với tay tới đặt lên vai cậu bé mập nói: “Cậu bé mập, tớ hỏi cậu một vấn đề, mặc dù người đó không tao nhã lịch sự, cũng không phải người lương thiện gì, thế nhưng cậu ta có làm hại tớ, hoặc là cậu ta không hề xem tớ là bạn tốt của cậu ta không?”
Hà Hạo Hiên khẽ giật mình, sững sờ mà đáp nói: “Cậu ta đương nhiên sẽ không có khả năng làm hại cậu, mà cậu cũng tuyệt đối là bạn tốt nhất cả đời này của cậu ta.”
“Vậy chuyện đó cũng không phải không được.” La Tiểu Nặc vỗ vai cậu bé mập, thoải mái mà nói: “Nếu đã vậy bạn bè cần gì so đo nhiều như vậy, La Tiểu Nặc tớ cho tới bây giờ cũng có nhiều bạn bè, nhưng một khi đã trở thành bạn bè, chỉ cần không phản bội tình bạn, thì tình bạn đó là cả đời. Đừng nên nghĩ quá nhiều. Tớ đi về nhà trước đây.” Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà bước đi.
Hà Hạo Hiên ngơ ngác đứng ở đó, mày nhíu chặt đã buông lỏng, trên mặt đều là ấm áp vui vẻ. Hôm nay cậu cũng chỉ là thăm dò thôi, dù cho Tiểu Nặc trong lúc nhất thời không thế chấp nhận được, điều này cũng là trong dự liệu của cậu, đợi một khoảng thời gian nữa, cậu tin tưởng Tiểu Nặc cũng sẽ từ từ quen với con người thật của cậu. Chẳng qua là cậu không nghĩ tới Tiểu Nặc một câu đã cho qua mọi chuyện. “Ha ha ha ha, không hổ là Tiểu Nặc của mình, vĩnh viễn đều nằm ngoài dự liệu của mình, cho mình vô số kinh ngạc.” Hà Hạo Hiên cúi đầu cười nói, giữa lông mày đều là vui vẻ. Trên đường về nhà, La Tiểu Nặc vẫn chưa phát hiện ra, rùng mình một cái, cô đương nhiên không biết mình trong lúc bất tri bất giác thiếu chút nữa ở giữa cái bẫy của cậu bé mập.
Đường Vĩ vào phòng y tế lại thấy La Tiểu Nặc đã rời khỏi, trong lòng khó nén mất mát. Hà Hạo Hiên đứng ở một bên, bỗng nhiên cười mở miệng nói: “Như thế nào? Có việc muốn tìm Tiểu Nặc sao? Cô ấy vừa đi về nhà rồi.”
Đường Vĩ có chút mất mát “À” một tiếng, cúi đầu giống như rơi vào trầm tư. Hà Hạo Hiên cười cười đột nhiên hỏi: “Cậu có thích La Tiểu Nặc hay không?”
Đường Vĩ đang trầm tư bị hỏi như vậy chưa suy nghĩ đã đáp: “Yêu thích!” Lời vừa nói ra đã biết rõ mình nói sai, vội vàng cuống quít sửa lại: “Yêu thích mới là lạ đấy? Người nào lại đi thích cái loại người này! Bướng bỉnh giống như con lừa, hơn nữa lớn lên cũng sẽ rất bình thường.”
Hà Hạo Hiên nhìn Đường Vĩ vừa ầm ỹ xong thì vành tai đều đỏ lên, nhưng vẫn cười cười, nghiêm mặt nói: “Không thích à? Nhưng mà tớ rất thích La Tiểu Nặc đấy!”
Đường Vĩ nghe Hà Hạo Hiên nói lời này, thần sắc biến đổi, chưa phát hiện ra hai tay đang nắm chặt, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Cậu, cậu thích cô ta thì đâu có liên quan tới tớ.”
Hà Hạo Hiên cười nói: “Đương nhiên là không liên quan đến cậu, thế nhưng xét thấy mọi việc hôm nay trong trận đấu, tớ tin tưởng Tiểu Nặc sẽ không vô duyên vô cớ đánh người đâu, giữa các người đến cùng là có việc gì tớ cũng không muốn tìm hiểu kỹ, nhưng mà tớ muốn nói là, hy vọng cậu không nên khi dễ Tiểu Nặc, không phát sinh chuyện giống như buổi sáng hôm nay nữa.”
Đường Vĩ nghe xong lời này thì trong lòng đã dâng lên cay đắng, cái gì gọi là khi dễ cô ấy, cậu hoàn toàn không biết mình trêu chọc cô ấy khi nào, ở đâu mới khiến cho cô ấy cáu giận lớn như vậy đấy. Hà Hạo Hiên nào biết trong lúc cô ấy té xỉu trong trong ngực cậu, cậu có bao nhiêu sợ hãi, chỉ cần cô ấy có thể tỉnh lại, đánh cậu mấy bạt tay cũng không có gì. Nhưng mà, nhưng mà, những chuyện này vẫn không thể nào nói ra, nên nói ra như thế nào đây. Đường Vĩ rủ tầm mắt xuống, che giấu đau đớn trong mắt, thấp giọng mở miệng nói: “Khi dễ hay không khi dễ, chỉ sợ không phải cậu có thể quyết định được.”
“Quả thật không phải là tớ quyết định, nhưng mà cũng như tớ vừa mới nói, Tiểu Nặc là người tớ thích, tớ không hy vọng cậu ấy bị bất kỳ một chút ủy khuất nào. Nếu như lại có chuyện như vậy xảy ra, tớ đây cũng chỉ có thể dốc hết toàn lực bảo vệ cô ấy, vì cô ấy báo thù.” Nói xong ánh mắt Hà Hạo Hiên sáng ngời nhìn Đường Vĩ.
Đường Vĩ căng thẳng nắm chặt hai tay, trong lòng đau đớn co rút, chưa phát hiện ra mình đã mở miệng hỏi: “Nếu như tớ cũng thích cô ấy thì sao?” Nói xong mới phát hiện ra bản thân nói gì, muốn mở miệng nói thêm gì nữa, rồi lại trở thành thở dài một tiếng. Ngẩng lên đầu kiên định nhìn Hà Hạo Hiên.
Hà Hạo Hiên không lùi bước chút nào nhìn Đường Vĩ nói: “Vậy thì cạnh tranh công bằng đi. Đối với cô ấy là tình thế bắt buộc của tớ, bất kể ai đều khó có thể làm tớ buông tay.” Nói xong, Hà Hạo Hiên quay người rời đi. Chỉ còn lại mình Đường Vĩ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, yên tĩnh một lúc lại truyền đến giọng nói khàn khàn của cậu: “Tớ cũng sẽ không buông tay đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT