*Tam kiệt: Ba người xuất sắc

Ngày cãi nhau ầm ĩ trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến sơ tam*.

*Sơ tam: lớp 9

Hôm đó, vẫn như thường ngày La Tiểu Nặc nhảy vào cổng trường, ở hành lang lớp học bên cạnh, thấy Quách Văn Văn đang ba hoa chích chòe với mấy cô bé LOLI lần đầu được nghe chuyện lạ. Họ đang nói chuyện gì mà hăng say vậy nhỉ. La Tiểu Nặc tò mò đi tới, vểnh tai nghe.

“...... Cái gì, em không biết Tử Dương tam kiệt ư, ai ôi, sao ngay cả điều này cũng không biết! Xem ra chị phải bồi dưỡng cho em một khóa thường thức rồi“. Quách Văn Văn với bộ dạng vô cùng đau đớn nói.

Cô bé lớp dưới khát vọng gắng sức mà gật đầu.

“E hèm, cái gọi là Tử Dương tam kiệt, chính là chỉ bộ ba nhân vật xuất sắc đại diện cho năm nhất trung học Tử Dương. Trong đó bao gồm, IQ và EQ đều rất cao, ngoại trừ bề ngoài của Hà Hạo Hiên hơi mập một chút còn lại không có bất kỳ một điểm nào là không hoàn mỹ. Còn một người là người có bề ngoài lạnh lùng và thành tích nổi trội hơn hẳn về mọi mặt là hoàng tử mặt lạnh Đường Vĩ“. Quách Văn Văn không ngừng giới thiệu.

“Oa, nghe thấy những biệt hiệu đã cảm thấy thật là hấp dẫn người rồi, quả nhiên không hổ là trong số Tử Dương tam kiệt. Rất muốn nhìn thấy người thật đó“. Em gái lớp dưới trợn to hai mắt sùng bái nhìn Quách Văn Văn nói.

Quách Văn Văn bị ánh mắt sùng bái của em gái lớp dưới nhìn, bất giác cảm thấy thấy có chút lâng lâng. Ưỡn ngực, nói: “Em gái, em có muốn tận mắt nhìn thấy con người thật không, đây là một việc rất đơn giản, bọn họ lớp học một lớp với chị. Lát nữa bọn họ đi lên lớp, chị chỉ cho em xem nha“.

“Được, được ạ, thật sự rất cám ơn chị“.

La Tiểu Nặc nói không nên lời nhìn đội quân hai chị em lớp trên, lớp dưới quý giá này. Tin đồn này là thế nào nhỉ, sao cô không biết chút nào vậy?

“Đúng rồi, chị, tại sao Tử Dương tam kiệt chỉ có hai người? Không phải nên có ba mới đúng sao? Còn một người là ai?” Em gái lớp dưới ham học hỏi khiêm tốn hỏi.

Quách Văn Văn chẳng hề để ý nói: “Người còn lại đó hả, không biết cũng được, người kia chẳng có gì nổi bật, không nói cũng được“.

Em gái lớp dưới cần mẫn hỏi tiếp: “Chị, nói cho em biết đi, biết hai rồi vẫn còn một chưa biết cảm giác thật sự rất khó chịu“.

“Được rồi, em đã muốn biết đến thế, vậy thì chị nói sơ sơ một chút, Tử Dương tam kiệt còn có một người chính là trong lớp chúng ta, tên là La Tiểu Nặc đó“. Quách Văn Văn thật đúng là một câu nói đã giới thiệu xong. Chỉ còn lại La Tiểu Nặc và em gái lớp dưới kia trợn mắt há hốc mồm.

Thì ra người còn lại trong Tử Dương tam kiệt lại là mình!! Thật sự là chưa từng nghĩ đến. La Tiểu Nặc thầm nghĩ. Không ngờ La Tiểu Nặc mình cũng nổi tiếng như vậy đó chứ, ha ha ha!

“Hả! Chỉ như vậy thôi à! Chị La Tiểu Nặc không có điểm gì đặc biệt hoặc là danh hiệu gì khiến người ta tặc lưỡi sao?” Em gái lớp dưới lại hỏi.

Quách Văn Văn duỗi cái lưng mỏi, suy tư một lúc, nói: “Điểm đặc biệt à? Để chị nghĩ xem nào, so với hai người kia, thật đúng là không có gì đặc biệt. Nếu nhất định phải tìm điểm gì đặc biệt mà nói, hẳn là rất bình thường, ừ, đúng, chính là rất bình thường“. Quách Văn Văn khẽ vỗ tay nói.

Ôi, những lời này khiến em gái lớp dưới và La Tiểu Nặc không hẹn mà cùng giữ lại một giọt mồ hôi lạnh.

“Chị ấy không có danh hiệu gì làm người ta tặc lưỡi à?” Em gái lớp dưới thật đúng là không phải một người dễ dàng bỏ cuộc, vẫn tiếp tục hỏi đề tài này.

“Danh hiệu làm người ta tặc lưỡi à? Nói thế thì, vậy cũng có một, đó chính là La Tiểu Nặc kỳ dị“. Quách Văn Văn suy nghĩ kỹ rồi nói.

Hả, tại sao danh hiệu của hai người kia đều là uy phong thế, mà cô cũng chỉ có thể là một La Tiểu Nặc kỳ dị thôi! Trong lòng La Tiểu Nặc có sự buồn bực! Cô vốn cho rằng dù không nhiều thì cô cũng có thể có danh hiệu nào là thiên sứ, công chúa, những từ ngữ này mới đủ hình dung, kết quả, lại là như thế này. Hơn nữa một nửa danh hiệu vẫn là tên của cô, một nửa kia cũng không phải là từ ngữ tốt đẹp gì. Qua quýt, thật sự là rất qua quýt, quá đáng quá!

Em gái lớp dưới vừa nghe danh hiệu đáng nể này xong, che miệng ha ha ha mà cười không ngừng. “Ha ha ha, sao lại có danh hiệu kỳ lạ đến thế chứ, xem ra chị La Tiểu Nặc là một người rất thú vị đó“.

Quách Văn Văn khẽ cười một tiếng: “Cậu ta đúng là một đứa rất thú vị. Cho nên cậu ấy mới có cái danh hiệu này, nghe nói là bởi vì lúc học tiểu học trước khi vào năm lớp sáu đều không có danh tiếng gì, mà đến nửa học kỳ sau năm lớp sáu dường như trong một đêm thì trở nên thông minh đột xuất, từ đó về sau trong các kỳ thi học kỳ đều nằm trong top ba người đứng đầu mà trước nay chưa từng có, đến khi lên Tử Dương cũng vẫn như thế. Có phải cảm thấy rất kỳ dị không chứ. Cái danh hiệu này chính vì thế mà có“.

Thì ra là như vậy. La Tiểu Nặc nghe xong lời này mới hiểu được cái danh hiệu đó bắt nguồn từ đâu, nhưng trong lòng cô vẫn tức giận! Việc trùng sinh cũng không phải là mong muốn của cô mà, trùng sinh xong sẽ luôn có di chứng sau đó, nhưng vì sao người khác xuyên qua cô cũng phải xuyên qua chứ, sau khi cô xuyên qua di chứng là ngay cả danh hiệu cũng có phần kỳ dị như vậy! Thật không công bằng!

La Tiểu Nặc cũng không còn tâm tình nào nghe Quách Văn Văn và em gái lớp dưới kia nói chuyện tào lao bát quái nữa. Tâm tình của cô rất rất buồn bực. Đảo mắt đã tới Sơ tam rồi, có vẻ như chuyện phải làm cũng chỉ có một việc, đó chính là cố gắng giữ vững thành tích của mình đứng trong ba người đứng đầu. Nói những lời này cũng có chút buồn cười, lấy năng lực của mình đường đường là một người tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng thời trung học lúc nào cũng đứng trong top ba dường như phải là một chuyện dễ dàng, nhưng mọi chuyện chắc sẽ không như ý người mong muốn, luôn sẽ có sự biến hóa, mà biến hóa chính là đối thủ cạnh tranh của cô là hai cậu bé rất quái đản.

Nghĩ tới đây La Tiểu Nặc không nhịn được ôm đầu rên thành tiếng. Đúng, trong khoảng thời gian bước vào năm đầu trung học này, dường như cô đã dốc hết sức vào chuyện này. Cô và Hà Hạo Hiên còn có Đường Vĩ gần như thỏa thuận ngầm kiểu như thay phiên nhau sắp xếp thứ tự. Cậu bé mập vẫn như trước kia bộ dạng ôn hòa thật thà, dường như không có chuyện gì có thể khiến cho cậu tức giận, vẫn duy trì thiên phú hơn người đó, không có nhìn hắn cố gắng thế nào K sách liền cầm cờ đi trước rồi. Đường Vĩ thì luôn luôn giữ thái độ lạnh như băng của cậu ta, dĩ nhiên cũng vẫn duy trì tranh giành cấp bậc với cô. Mà cô so với thời tiểu học phiền muộn hơn rất nhiều, một lần nữa phải ôm lấy sách giáo khoa trung học cơ sở rồi nghiêm túc đi học, hết cách rồi, không thể thua quá mất mặt, lại không có thiên phú hơn người, cũng đành như vậy thôi. La Tiểu Nặc nghĩ đến đây thiếu chút nữa không còn nước mắt để rơi! Đều tại hai quái thai. Cô oán hận nghĩ. Nhưng mà quan hệ của ba người hình như so với lúc mới quen đã cải thiện hơn rất nhiều, nhưng điều này hình như đúng với cô và cậu bé mập mà thôi..., hai người bọn họ đã sớm là bạn tốt rồi. Mà cậu bé mập và Đường Vĩ dường như mỗi lần nói chuyện đều châm chọc khiêu khích, nhưng cuối cùng cũng bình yên vô sự. Còn giữa cô và Đường Vĩ vẫn luôn luôn không hợp nhau, điều đó cũng chẳng còn cách nào. Trừ những thứ đó ra, La Tiểu Nặc đối với tình trạng của bản thân vẫn rất hài lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play