Thời gian nghỉ hè dường như trôi qua cực kỳ nhanh, đảo mắt đã tới ngày mùng 1 tháng 9, các lớp của trường trung học đi học.
“Ôi, cái kiểu phải thức dậy mỗi sáng lúc sáu giờ ba mươi đến bao giờ mới kết thúc đây?” Sau khi La Tiểu Nặc bị mẹ đánh thức không nhịn được ai oán nói.
“Đợi đến lúc con lên đại học đi, con sẽ được ngủ một ngày 24 giờ, mẹ cũng không quản con“. Mẹ La tức giận trả lời.
Choáng. Năm nay cô mới mười một tuổi, đến tận lúc lên đại học sao...! Thật là quá trình dài đằng đẵng.
La Tiểu Nặc cực kỳ bất đắc dĩ đeo cặp sách đi vào cổng chính trung học Tử Dương. Hình như trên giấy thông báo trúng tuyển ghi là có 12 ban mà, ở đâu nhỉ? La Tiểu Nặc đang đứng ở trên hành lang ngó dáo dác. A, hình như là chỗ này. La Tiểu Nặc hơi giật mình nhìn lớp học này, hình như từ khi cô trùng sinh có thêm rất nhiều sự thay đổi, như thành tích, như vào Tử Dương, những thứ này với trước kia cô từng trải qua không giống nhau. Đối với tất cả những điều chưa biết, cô cảm thấy vừa tò mò lại có phần thấp thỏm.
La Tiểu Nặc vừa khẩn trương vừa tò mò bước vào lớp học mới. Bạn học đã tới không ít, bọn họ cũng có chút tò mò nhìn Tiểu Nặc. Mình nhìn xem nào, nhìn xem nào, sao lại chẳng thấy mặt bạn học quen biết nào ở đây nhỉ? Trong lòng La Tiểu Nặc có chút buồn rầu thầm nghĩ. Tầm mắt cô liếc vòng quanh trong phòng học, bỗng nhiên, tầm mắt dừng lại, ơ, bạn học ở góc lớp đang nhắm mắt dưỡng thần kia, thoạt nhìn sao mặt quen thế nhỉ?! Đó không phải là chân giò heo, không đúng không đúng, là cậu bé mập.
La Tiểu Nặc dưới sự hưng phấn, khoa tay múa chân đi tới cậu bé mập.
“Ê. Cậu bé mập, cậu còn nhớ rõ tôi không?” La Tiểu Nặc vui mừng vỗ bả vai cậu bé mập hỏi.
Hà Hạo Hiên cũng chính là cậu bé mập, tức xạm mặt lại nhìn người bên cạnh đang ra sức dùng bàn tay tấn công cậu, hơn nữa cô bé còn cười ngặt nghẽo, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nhớ, La Tiểu Nặc đây mà“.
“Còn ư?! Cậu còn nhớ rõ tôi sao, tôi đã nói rồi, thật là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ nhỉ. Cậu xem chúng ta lại gặp nhau thế này, thật sự là rất có duyên đấy“. La Tiểu Nặc vừa phát huy sức mạnh nói nhiều hiếm có của mình, vừa tựa như quen biết cất cặp sách, ngồi ở bên cạnh Hà Hạo Hiên.”Không thể tưởng tượng được, thì ra cậu bé mập như cậu cũng học ban thực nghiệm của trung học Tử Dương đấy. Ngày đó ở trong nhà hàng tôi nhìn thấy cậu đã cảm thấy xương cốt của cậu rất đặc biệt, khẳng định không phải vật trong ao rồi, quả nhiên, tôi đoán không sai. Ha ha ha ha“.
Hà Hạo Hiên chưa từng gặp qua một bạn học nữ nào có thể phát huy hết khả năng vô cùng nhuần nhuyễn như thế, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể im lặng mà đợi.
La Tiểu Nặc cũng là không biết trong lòng Hà Hạo Hiên nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy cậu bé mập này thật sự là nơi rất tốt để nói chuyện. Thật sự là trời ban tặng bạn tốt nhất đây. Nhìn có vẻ vô hại lại hiền lành, trên thực tế cũng là hiền lành lại không có hại. Nhất định phải biến cậu ta thành bạn tốt của mình, trong lòng La Tiểu Nặc thầm nghĩ nói.
“Cậu bé mập, cậu xem chúng ta hợp nhau như vậy, cậu cứ thoải mái vào, về sau ở đây chị nhất định sẽ bảo vệ em. Ha ha ha ha“. La Tiểu Nặc hưng phấn nói xong, trong lòng thầm nói: “Ha ha, những đứa bé học năm đầu trung học dễ lừa nhất. Nhìn dáng vẻ cậu bé mập khờ khạo cũng biết cậu ta nhất định là đứa bé ngoan thành thật chất phác, đến lúc đó chiếu cố cậu ta nhiều hơn một chút, ha ha ha, còn sợ kế hoạch bồi dưỡng bạn tốt của mình không thành công sao?! Ha ha ha! Mình thế mà rất thông minh“. Trong lòng La Tiểu Nặc đang hả hê cười, cô hoàn toàn không nghe thấy bạn học xung quanh sau khi nghe những lời này của cô thì đồng loạt vang lên tiếng hít thở mạnh.
“Được, vậy sau này xin cậu giúp đỡ“. Hà Hạo Hiên lộ ra bộ mặt cười ôn hòa nói.
Xung quanh lại vang lên tiếng hít thở. La Tiểu Nặc nghi ngờ nhìn xung quanh, hô hấp của những bạn học này đều có vấn đề sao?
La Tiểu Nặc vừa ngồi xuống không lâu, Hà Hạo Hiên đã bị người ta gọi ra bên ngoài phòng học. Cô chán chường nằm ở trên bàn, nghe được hai bạn nữ xếp hàng ở trước mặt đang xì xào bàn tán.
“Thật sự là cậu ta sao?”
“Chính là cậu ta“.
“Ôi, cậu ta chính là hào quang chói lọi trong truyền thuyết đấy. Nhìn vẻ bề ngoài, thật đúng là không ngờ đấy!”
“Nhất định chính là cậu ta, điều này cho chúng ta biết cái gì gọi là người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đong đếm“.
Lỗ tai nhạy bén của La Tiểu Nặc nghe được mấy từ ngữ, cậu ta/ cô ấy? Hào quang chói lọi trong truyền thuyết sao? Cô tò mò nhìn trái nhìn phải, thật là danh hiệu oai phong nhỉ? Ai vậy? Là ai vậy?
Rốt cuộc cô không kềm nén được lòng hiếu kỳ đang thúc giục, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai bạn học nữ trước mặt, “Chào cậu, xin hỏi các người vừa mới nói cái gì mà hào quang chói lọi, là ai thế?”
Vẻ mặt nữ sinh kia giống như ngày tận thế nhìn La Tiểu Nặc, hoảng sợ hỏi: “Ôi!! Cậu từ đâu tới vậy? Bạn học! Mà ngay cả hào quang chói lọi cũng không biết hả?”
La Tiểu Nặc hơi xấu hổ sờ sờ đầu, này, đúng là cô không biết mà.
Nữ sinh kia nhìn bên cạnh Tiểu Nặc một chút, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi người ngồi ở bên cạnh cậu chính là hào quang chói lọi đấy“.
“Sao!!?? Cậu nói là cậu bé mập Hà Hạo Hiên chính là hào quang chói lọi sao? Không phải là cậu đang nói đùa chứ“.
La Tiểu Nặc nghe nói như thế ngay cả miệng cũng không tự giác há hốc thành hình chữ O.
Nữ sinh kia dùng ánh mắt nhìn thấy kẻ ngu ngốc nhìn Tiểu Nặc gật gật đầu nói: “Tất nhiên là cậu ta“.
La Tiểu Nặc dùng sức nuốt xuống, thật là có chút khó tiêu hóa sự thật này. Hỏi: “Vì sao lại gọi cậu ta là hào quang chói lọi thế?” Còn có nửa câu nói sau chưa nói ra miệng chính là cậu bé mập này chẳng lẽ thật sự là nhân vật lớn sao??!!
Nữ sinh kia vẻ mặt đắc ý nói: “Đây có thể tính là cậu hỏi đúng người rồi, căn cứ vào ghi chép của mật thám giang hồ Quách Văn Văn báo lại với tôi, Hà Hạo Hiên, người trên giang hồ gọi là hào quang chói lọi, cái danh hiệu này là lúc cậu ta học năm thứ ba tiểu học đã có rồi“.
“Có khoa trương như vậy không thế?” Vẻ mặt La Tiểu Nặc không tin hỏi.
“Khoa trương, đợi tôi nói hết cậu sẽ biết rõ cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu khoa trương“. Nữ sinh kia rút một quyển ghi chép thật dầy từ trong ngăn kéo ra, vừa lật vừa nói.”Hà Hạo Hiên, cá tính ôn hòa, nghe nói cũng không cãi vả với người khác. Lúc 5 tuổi đạt được giải nhất cuộc thi dương cầm của thành phố X dành cho thiếu nhi, giải nhất cuộc thi thư pháp thành phố X dành cho thiếu nhi, giải đặc biệt cuộc thi hỏi đáp kiến thức. 6 tuổi, đạt được giải nhất cuộc thi dương cầm toàn quốc của nhi đồng, giải nhất cuộc thi thư pháp toàn quốc dành cho nhi đồng, giải đặc biệt toàn quốc về tranh tài hiểu biết dành cho thiếu nhi. Đồng thời còn trở thành người chủ trì kênh thiếu nhi của thành phố X. Từ sau năm cậu ta tám tuổi lên tiểu học, cậu ta trừ duy trì những thành tích này ở bên ngoài, sáu năm liên tục còn giữ danh hiệu học sinh giỏi toàn thành phố, đồng thời còn lấy được giải cao nhất trận đấu bóng đá nhi đồng thành phố, xạ thủ giỏi nhất và danh hiệu cầu thủ bóng rổ MVP giỏi nhất thành phố X. Khi cậu ta lên năm thứ ba tiểu học, nhân ngày quốc tế thiếu nhi thị trưởng thành phố X tặng cậu ta huy hiệu thiếu nhi toàn diện công bố toàn thành phố X, hơn nữa gọi cậu ta là ánh bình minh rực rỡ trong tương lai của thành phố X. Vì vậy mọi người đặt cho cậu ta một danh hiệu, gọi là hào quang chói lọi“. Cô gái kia sau khi vất vả đọc xong một chuỗi dài lịch sử vinh quang, cầm lấy bình nước trên bàn, ực mạnh một hớp, mới từ từ nói: “Hơn nữa, ông nội của cậu ấy chính là người sáng lập trung học Tử Dương chúng ta, mà bà nội của cậu ấy là tiểu thuyết gia nổi tiếng về khoa học viễn tưởng Linh Vũ, cha của cậu ấy tên Hà Nhân là kiến trúc sư số một thế giới, mẹ của cậu ấy lại nhà thiết kế nổi tiếng. Sao rồi, sau khi nghe xong những danh hiệu và bối cảnh này, cậu còn cảm thấy cái danh hiệu này khoa trương không?”
La Tiểu Nặc trợn mắt há mồm nhìn nữ sinh kia: “Oa. Này, này, đây là người sao? Những chuyện này cũng thật sự là quá khoa trương rồi, vậy, vậy cậu ta còn có cái gì không am hiểu nữa?” La Tiểu Nặc có phần ngạc nhiên hỏi.
“Về cơ bản mà nói, cậu ấy chính là toàn năng. Nếu như chỉ có thể tìm một từ ngữ để hình dung lời nói thì đó chính là từ hoàn mỹ“. Nữ sinh kia vẻ mặt chắc chắn nói.
Sau khi La Tiểu Nặc kinh ngạc ngạc một trận, chợt nói với nữ sinh kia : “Đúng rồi, nói lâu như vậy, tôi còn chưa biết cậu tên gì. Bạn học. Tôi tên là La Tiểu Nặc, rất hân hạnh được biết cậu“.
Nữ sinh kia đối với việc La Tiểu Nặc chợt nói sang chuyện khác rõ ràng có chút không thích ứng, ngây ngẩn một lúc, mới phục hồi lại tinh thần: “À, tôi tên là Quách Văn Văn, rất hân hạnh được biết cậu“. Quách Văn Văn nói xong ngẩng đầu nghi ngờ nhìn La Tiểu Nặc, trầm tư một lúc, khẽ vỗ trán: “Ồ!! Tôi biết vì sao lại cảm giác tên của cậu sao lại quen tai như vậy rồi“. Cô lại cúi đầu lật bản ghi chép của mình ra: “Đang ở đâu đây? Ồ! Ở đây. La Tiểu Nặc, con gái của La Nhất Kim nhà giàu số một thành phố X, tính không nóng không lạnh, mềm yếu, dễ bắt nạt, thành tích trung bình. Trước năm lớp sáu ghi chép đều nói là như thế. Kỳ lạ chính là, vào nửa học kỳ sau năm lớp sáu, thành tích đột nhiên tiến bộ vượt bậc, tính tình hình như cũng thay đổi rất lớn, nguyên nhân cụ thể không rõ“.
Ôi, bạn học, cậu đối với tôi hiểu thật đúng là sâu sắc. La Tiểu Nặc lau mồ hôi trên trán mình một cái, rơi vào im lặng.
“Ừ, đây là đối tượng đáng chú ý“. Quách Văn Văn gật gù đắc ý ngồi ghi chép ở vào bản ghi chép. Chợt ngẩng đầu lên, một đôi mắt nhỏ đen nhánh như ngọc trai ranh mãnh chớp lia lịa nhìn chằm chằm La Tiểu Nặc, thấy toàn thân cô đang run rẩy: “Tiểu Nặc, vừa rồi tôi nghe cậu nói chuyện với Hào quang chói lọi, hình như các người quen biết thì phải, hơn nữa có vẻ giao tình cũng không tệ lắm, các người là quen biết thế nào? Giao tình thế nào đây? Căn cứ vào ghi chép của tôi Hào quang chói lọi hình như từ mẫu giáo đến bây giờ cũng không có bạn tốt nào cả mà?”
A, nói cho cậu biết sao, nói cho cậu biết chẳng khác nào thông báo khắp nơi, hơn nữa nếu bị ghi vào quyển sổ ghi chép kỳ quái này, sau này còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. La Tiểu Nặc suy nghĩ một chút lại cảm thấy sau lưng bị nhìn trộm, lông dựng đứng, rùng mình một cái nói: “Ta và Hà Hạo Hiên là bạn tốt mà“.
“Bạn tốt?! Thật à? Thật một điều đáng kinh ngạc nhất“. Quách Văn Văn nghe xong câu này, hai con mắt cũng mở thật lớn, “Làm bạn tốt với người như Hào quang chói lọi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy áp lực rất lớn sao? Hả?! Tôi biết rồi, trước kia cậu còn chưa hiểu rõ bối cảnh lịch sử của Hà Hạo Hiên, vậy cũng khó trách, hiện tại chắc chắn cậu không nghĩ như vậy rồi, làm bạn với người như vậy, không chừng cả ngày trong lòng đều có loại cảm giác xấu hổ, ở đâu có người quen, cả ngày đều bị người khác lấy ra so sánh với cậu ta, áp lực này thật đúng là khiến người ta không chịu được“.
La Tiểu Nặc có chút nghi ngờ mà nhìn Quách Văn Văn: “Tại sao phải cảm thấy xấu hổ chứ, tại sao phải so sánh chứ? Cậu ta là cậu ta, tôi là tôi, bạn bè chính là bạn bè, cũng không phải là hàng hóa, chẳng lẽ còn phải so sánh với ba nhà hay sao? Hơn nữa, mặc kệ cậu ta có bối cảnh hay danh hiệu gì, cậu ta vẫn là cậu ta, chính là cậu bé mập Hà Hạo Hiên thôi, cùng lắm thì chính là một cậu bé mập mạnh nhất trong lịch sử, chúng tôi vẫn là bạn bè thôi, tôi tin tưởng cậu ta cũng cho là như vậy.
Quách Văn Văn có chút không hiểu nhìn La Tiểu Nặc trước mặt, trong đôi mắt sáng xẹt qua vẻ khó hiểu, nhưng rất nhanh lại sáng tỏ cười một tiếng: “Đúng vậy, bạn bè chính là bạn bè, cần gì phải so đo nhiều như vậy! Cậu so với ghi chép của tôi còn có thú vị hơn nhiều, La Tiểu Nặc. Ha ha“.
La Tiểu Nặc có phần ngượng ngùng sờ sờ đầu của mình. Họ cũng không thấy ở phía sau các cô, không biết từ lúc nào Hà Hạo Hiên đã đứng ở chỗ đó, trên mặt trước sau như một mang theo nụ cười, khác biệt chính là, đôi mắt vốn bình tĩnh cũng nhuốm lên một nụ cười. Bạn bè thật sao? Hà Hạo Hiên cảm thấy trong nháy mắt lời nói của La Tiểu Nặc làm cho nơi mềm mại nhất trong lòng cậu xúc động, bạn bè thật là một từ ngữ ấm áp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT