- Sư phụ! Tại sao người đó thần trí có điều mê muội?
Võ Khiếu Thu đáp :
- Hắn ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, ẩn thân trong Tử Cốc chuyên luyện tà công. Suốt ngày làm bạn với phi cầm lẫn thú, lâu năm biến thành giở điên giở khùng.
Giữa lúc ấy, ngoài căn nhà tranh đột nhiên có tiếng bước chân lạo xạo.
Thầy trò Võ Khiếu Thu giật mình nhìn ra ngoài.
Triệu Tử Nguyên cũng chấn động tâm thần, tự nghĩ :
- “Chốn này hoang vu quạnh quẽ mà bữa nay khách đến rầm rập không ngớt mới thật là kỳ!”
Tiếng bước chân trước xa sau gần rồi dừng lại trước căn nhà tranh.
Tạ Triều Tinh không nhịn được, lớn tiếng hỏi :
- Ai đến đó?
Bên ngoài không có tiếng đáp lại.
Võ Khiếu Thu lại hỏi :
- Tôn giá đã đến sao không vào đi?
Một người khoa chân bước vào.
Triệu Tử Nguyên thò đầu nhìn ra thấy người này mặc áo bạch bào, đầu trùm khăn trắng che cả mặt chỉ để hở cặp mắt. Chàng vừa ngó thấy đã nhận ra ngay, xuýt bật tiếng la hoảng.
Người mặc bạch bào thấy Võ Khiếu Thu đứng trong nhà tranh dường như lộ vẻ sửng sốt, lên tiếng :
- Xin chào các hạ! Lão phu ngẫu nhiên qua đây thấy căn nhà xiêu vẹo tưởng không người ở, muốn vào nghỉ chân một lúc.
Võ Khiếu Thu cặp mắt láo liên đảo nhìn người bận bạch bào không ngớt, đáp :
- Bọn lão phu cũng là khách qua đường. Xin các hạ tùy tiện.
Người mặc bạch bào gật đầu đi tới trước án ngồi xếp bằng xuống đất. Hai mắt nhắm lại dưỡng thần, lưng quay về phía Võ Khiếu Thu. Hiển nhiên lão bạch bào đã ngó thấy xác chết Tào Sĩ Ngoan nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên.
Triệu Tử Nguyên không hiểu ra sao, lẳng lặng coi diễn biến.
Võ Khiếu Thu khóe mắt âm thầm, khẽ đưa tay ra hiệu cho Tạ Triều Tinh.
Tạ Triều Tinh rón rén tiến lại phía sau lão bạch bào. Đột nhiên gã đưa hai ngón tay bên phải điểm cách không vào tử huyệt Chí Đường ở sau lưng lão mặc bạch bào. Gã hạ thủ một cách đột ngột mà lại cách nhau rất gần, tưởng chừng lão bạch bào công lực có cao đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi họa sát thân.
Bỗng nghe đánh “kịch” một tiếng. Lão bạch bào run lên một chút rồi đầu cổ nhũn ra, rũ xuống.
Tạ Triều Tinh thở phào một cái, nói :
- Xong rồi!
Gã vừa nói được hai tiếng, đột nhiên cặp mắt tròn xoe, mặt đầy vẻ hoài nghi, dừng lại không nói nữa.
Bỗng thấy lão mặc bạch bào đứng dậy, từ từ quay đầu lại. Cặp mắt chiếu ra những tia hàn quang sáng như điện, trợn lên ngó Tạ Triều Tinh chằm chặp.
Tạ Triều Tinh run lên, miệng ấp úng :
- Lão... lão...
Gã không tin lão bạch bào đã bị điểm trúng huyệt đạo Chí Đường mà vẫn bình yên vô sự. Gã tự hỏi :
- “Chẳng lẽ đối phương đã phòng bị từ trước, vận khí hóa giải luồng chỉ lực của mình?”
Lão bạch bào lạnh lùng nói :
- Gã thiếu niên kia, môn “Y Hồ chỉ lực” này ngươi đã học đến năm thành hỏa hầu, nhưng chưa tới trình độ giết người không lộ hình tích...
Tạ Triều Tinh ấp úng một hồi, nhưng không thốt lên lời. Võ Khiếu Thu hạ thấp giọng xuống hỏi :
- Xin tôn giá cho biết đại danh?
Lão bạch bào đáp :
- Lão phu họ Tư Mã tên gọi Đạo Nguyên. Chắc các hạ cũng chẳng lạ gì.
Võ Khiếu Thu biến sắc đáp :
- May được gặp đây!
Lão nói rồi chắp tay xá Tư Mã Đạo Nguyên.
Tư Mã Đạo Nguyên cũng chắp tay đáp lễ, nói :
- Các hạ bất tất phải khách sáo.
Lúc lão chắp tay, không hiểu vô tình hay hữu ý đã xoay bàn tay một cái. Cả hai người cùng chấn động thân hình.
Võ Khiếu Thu vọt về phía sau lùi lại. Lão ngó Tư Mã Đạo Nguyên thì thấy hai chân đối phương ngập sâu xuống đất đến hai tấc.
Võ Khiếu Thu xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc. Đột nhiên lão buột miệng la :
- Té ra... té ra là các hạ!
Tư Mã Đạo Nguyên cười ha hả ngâm :
“Gió thu lạnh lẽo thổi qua sông Anh hùng gãy kiếm nước hồ trong.”
Võ Khiếu Thu nghe câu này, người run bần bật. Lão trỏ vào Tư Mã Đạo Nguyên nói dằn từng tiếng :
- Lão phu biết các hạ là ai rồi. Chúng ta còn có ngày chạm trán.
Lão vẫy tay một cái rồi cùng Tạ Triều Tinh trở gót đẩy cửa đi ra.
Triệu Tử Nguyên chưa hết kinh hãi, nghĩ thầm :
- “Lão áo xám Võ Khiếu Thu lừng danh thiên hạ mà chỉ nghe hai câu thơ đã hấp tấp bỏ đi là nghĩa làm sao?”
Triệu Tử Nguyên trống ngực đánh thình thình, bất giác đụng vào cái rương gỗ, phát ra tiếng động.
Tư Mã Đạo Nguyên xoay mình lại, khẽ nói :
- Ông bạn nào ở phía sau quầy hãy ra đi.
Triệu Tử Nguyên biết lão đã nghe tiếng động, đành đứng dậy bước ra khỏi chỗ ẩn mình.
Tư Mã Đạo Nguyên ngạc nhiên hỏi :
- Ô kìa! Tiểu ca đấy ư?
Triệu Tử Nguyên nhăn nhó cười đáp :
- Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau. Lần đầu tiên tiểu tử còn nhớ ở phủ Mạch Thập Tự Thương. Lúc các hạ vừa xuất hiện làm mọi người kinh hãi bỏ chạy.
Cả Yên Định Viễn cũng vậy. Cục diện bữa nay cũng tương tự. Coi chừng các hạ bản lãnh không vừa.
Tư Mã Đạo Nguyên hỏi :
- Tiểu ca có thể cho lão phu hay vì lẽ gì lại ẩn nấp trong này?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tiểu tử ngẫu nhiên đến đây vào lúc họ Võ giết người bỏ đi, rồi sau lão quay trở lại. Tiểu tử tự biết mình không địch nổi, nên phải ẩn nấp.
Tư Mã Đạo Nguyên ngó xác chết Tào Sĩ Ngoan hỏi :
- Người bị nạn này là thuộc hạ của Thái Chiêu bảo chúa Triệu Phi Tinh ngày trước, tên hắn là Tào Sĩ Ngoan. Tiểu ca có biết vì lẽ gì hắn bị hạ sát không?
Triệu Tử Nguyên hỏi lại :
- Các hạ có biết người này ư? Tào tiền bối vì cuốn sách vàng mà bị họa sát thân...
Tư Mã Đạo Nguyên ngẫm nghĩ một lúc rồi từ từ thò tay vào bọc móc ra một cuốn sách vàng giơ cho Triệu Tử Nguyên coi và hỏi :
- Cuốn sách vàng ư? Có phải cuốn này không?
Triệu Tử Nguyên ngạc nhiên hỏi lại :
- Sao nó lại ở trong mình các hạ?
Tư Mã Đạo Nguyên không trả lời, tự nói một mình :
- Cuốn sách này ta đã lật mở không biết bao nhiêu lần rồi! Bên trong chẳng có chi hết. Lạ thiệt! Không hiểu họ Võ kiếm nó để làm gì?
Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm :
- “Cuốn sách vàng không ở trong mình Tào tiền bối thì ra lão bị chết oan.”
Chàng nghĩ tới đây, không khỏi đau lòng thay cho lão họ Tào.
Tư Mã Đạo Nguyên nói :
- Nếu tiểu ca không còn việc gì thì lão phu đi đây.
Triệu Tử Nguyên gật đầu đưa mắt ngó Tư Mã Đạo Nguyên. Lão bước ra mở cửa, rời khỏi căn nhà. Lúc này trong đầu óc chàng tối tăm, vì chàng ngẫm nghĩ về những biến cố liên tiếp xảy ra trong căn nhà.
Lát sau chàng dần dần tỉnh táo lại, liền đem thi thể Tào Sĩ Ngoan ra phía trước nhà. Chàng dùng binh khí đào huyệt để mai táng cho lão.
Trời đã xế chiều, Triệu Tử Nguyên đứng trong nhà tranh ngơ ngẩn giờ lâu.
Chàng nghĩ mình chẳng thể chần chờ ở lại chốn này, liền nhận định phương hướng rồi đi về phía Tây.
Triệu Tử Nguyên đi gần được một giờ thì các chòm sao đã loáng thoáng mọc ra tựa hồ ngó chàng mà mỉm cười. Chàng đưa tay áo lên lau mồ hôi trán, dừng chân nghỉ lại một lúc.
Khi chàng tiếp tục lên đường, bỗng nghe có tiếng chân người nhộn nhịp, liền đưa mắt nhìn ra thì thấy tận đầu lối đi nhỏ hẹp có hai bóng người đang chuyển động rất mau về phía mình.
Chàng đi thong thả lại chờ cho hai người kia tới gần. Lúc này chàng đã nhìn rõ cách ăn mặc kỳ dị của họ, trong lòng hồi hộp, nghĩ thầm :
- “Hai người này y phục dị dạng, không phải là người Trung Nguyên. Chẳng lẽ họ từ ngoài Trường Thành vào đây?”
Bỗng nghe người mé hữu hỏi :
- Mấy bữa nay có nhiều tin đồn dồn dập. Noãn Thỏ! Ngươi có biết chuyện gì không?
Người mé tả kêu bằng Noãn Thỏ đáp :
- Nghe nói Khả Hàn đã tụ tập trọng binh ở Bàn Sơn, chờ Trương Cư Chính chết đi là vượt qua sông Đại Lăng tấn công vùng Liêu Tả. Khi đó thì cả đất Trung Nguyên coi như vào túi Thổ Man rồi.
Triệu Tử Nguyên nghe tới hai chữ “Thổ Man” càng sinh lòng ngờ vực, tự nghĩ :
- “Từ giữa đời nhà Minh, Thổ Man là mối lo lớn nhất của bản triều. Năm Long Khách nguyên niên họ đã vượt qua Trường Thành do ngả Kế Châu vào cướp Lư Long, náo động kinh kỳ. Đến triều Vạn Lịch, thế lực bọn Thổ Man càng ghê gớm làm cho khắp nơi nguy ngập. Hiện giờ lại có hai gã thuộc hạ của Khả Hàn xuất hiện ở Trung Nguyên, chắc sắp xảy chuyện gì đây.”
Hai người kia vừa đi vừa nói chuyện. Triệu Tử Nguyên đang đi trên con đường nhỏ gần đó, nhưng địa thế thấp hơn, không bị đối phương phát giác.
Gã mé hữu lại nói :
- Chờ Trương Cư Chính chết đi... Ha ha... là có cuộc động binh.
Gã mé tả tức Noãn Thỏ đáp :
- Ta cũng không biết tại sao Khả Hàn lại úy kỵ Trương Cư Chính đến thế!
Trương Cư Chính tuy làm phụ thần của nhà Minh, nhưng một ngày kia giang sơn lọt vào tay bản tộc thì đường đường một vị đại thần của nhà Minh cũng là tù nhân của chúng ta mà thôi...
Hán tử mẻ hữu cười lạt, ngắt lời :
- Câu chuyện không phải như vậy. Noãn Thỏ! Ngươi đã chẳng thể nào hiểu được những điều lợi hại bên trong, ta cũng không muốn nói chuyện nhiều với ngươi...
Noãn Thỏ hỏi :
- Nhưng Khả Hàn chuẩn bị cách nào để nhổ cái đinh trước mắt đó?
Gã mé hữu khẽ đáp :
- Đó là một chuyện rất thần bí và trọng đại, ngươi không được tiết lộ ra ngoài...
Noãn Thỏ ngắt lời :
- Ngươi cứ yên tâm! Chúng ta là chỗ anh em mà ngươi không tin được ư?
Gã mé hữu nói nhỏ vào tai Noãn Thỏ mấy câu, vì Triệu Tử Nguyên cách bọn chúng khá xa nên không nghe rõ. Bỗng thấy Noãn Thỏ khẽ la lên :
- Thuê Chức Nghiệp Kiếm Thủ ư? Ha ha! Kế ấy rất diệu! Kế ấy rất diệu!
Người mé hữu nói :
- Bây giờ chúng ta chỉ còn lại vấn đề võ lâm Trung Nguyên là một vấn đề không thể coi thường được.
Noãn Thỏ nói :
- Võ lâm Trung Nguyên ư? Chúng ta sẽ tìm nội tuyến để sắp đặt kế hoạch đối phó. Vả chúng ta đã có Địch Nhất Phi...
Gã toan nói nữa lại thôi. Hán tử mé hữu nói :
- Được rồi, chúng ta cứ thế mà làm. Trời đã tối mịt, chúng ta phải đi lẹ lên.
Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần, bụng bảo dạ :
- “Ta từng nghe Trương Cư Chính là quan tể tướng đương triều, tận trung báo quốc. Vì ngài ở trong triều cầm quyền binh, lại sắp đặt cuộc phòng thủ rất nghiêm mật, bọn Tứ Di không dám dòm ngó. Triều đình nước ta phải có Trương tể tướng mới giữ vững giang sơn được. Nghe giọng lưỡi hai tên man mọi này thì dường như chúng đang mưu việc bất lợi đến quan tể tướng.”
Chàng thấy hai gã sắp đi xa rồi thì trong lòng xúc động, nhảy vọt ra tới sau lưng chúng mà la lên :
- Hai vị hãy quay đầu nhìn lại. Ai đã đến kìa?
Hai tên Thát Đát nghe tiếng, bất giác quay đầu lại ngó thì chỉ thấy chàng thiếu niên lạ mặt, chúng kinh ngạc đứng ngẩn người ra.
Noãn Thỏ ngó Triệu Tử Nguyên trầm giọng hỏi :
- Có phải ngươi gọi bọn ta không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Chẳng lẽ còn người thứ ba nào nữa? Các hạ đã biết còn giả vờ hỏi.
Noãn Thỏ cặp mắt láo liên, hỏi :
- Đã vậy, tôn giá có điều chi dạy bảo?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tại hạ vừa được nghe các vị nói chuyện, có điều muốn phỏng vấn...
Gã mé hữu không nhịn được, hỏi ngay :
- Tôn giá muốn hỏi chuyện gì?
Triệu Tử Nguyên dằn từng tiếng :
- Ngoài hai vị, Khả Hàn ở Thổ Man còn phái bao nhiêu người ngấm ngầm lẻn vào Trung Nguyên để làm mưa làm gió?
Hai hán tử biến đổi sắc mặt. Gã mé hữu lạnh lùng hỏi ngay :
- Tiểu tử! Phải chăng ngươi vừa ẩn nấp ở phía dưới triền núi? Những chuyện chúng ta nói ngươi đã nghe hết cả rồi ư?
Triệu Tử Nguyên ngang nhiên đáp :
- Đúng thế. Ta đã nghe rõ các ngươi định làm gì.
Hai gã Thát Đát đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi Noãn Thỏ hô :
- Ha ha! Hồng Thỏ! Chúng ta nên làm sao ngươi trả lời gã đi!
Hồng Thỏ cười lạt nói :
- Chuyện này để lão gia trả lời cho...
Cặp mắt gã chiếu ra những tia hàn quang. Gã chưa dứt lời, tay trái đã vạch thành đường cánh cung nhằm Triệu Tử Nguyên đánh xuống theo thế “Mãnh Hổ Xuất Động”.
Triệu Tử Nguyên đã liệu trước sẽ xảy ra chuyện này. Phát chưởng của Hồng Thỏ vừa phóng ra, chàng kiễng chân lạng người sang mé hữu.
Không ngờ Hồng Thỏ phóng chưởng ra nửa vời liền dừng lại rồi xoay chuyển phương hướng như bóng theo hình nhắm đánh vào yếu huyệt ở bụng dưới Triệu Tử Nguyên.
“Binh”, một tiếng vang lên! Phát chưởng nổ rồi còn rít lên veo véo. Triệu Tử Nguyên đứng cách năm bước mà chân khí đối phương đã ào ạt xô tới. Võ công đối phương cao thâm ra ngoài sự tiên liệu của Triệu Tử Nguyên. Chàng giật mình kinh hãi, hấp tấp lùi lại. Đồng thời vung tay lên gạt.
Giữa lúc chàng đang chú ý đối phó với đòn tấn công của Hồng Thỏ, bỗng cảm thấy vạt áo sau lưng bay phất phới, tiếng gió ầm ầm. Chàng không cần ngó lại cũng biết Noãn Thỏ giáp công ở phía sau. Chưởng lực của gã này dường như mãnh liệt hơn cả Hồng Thỏ. Trong lúc cấp bách, Triệu Tử Nguyên vung tay trái lên gạt, xô nội lực ra.
“Sầm” một tiếng vang lên! Một luồng cương lực ào ào tản ra bốn phía.
Triệu Tử Nguyên bị luồng chưởng lực bao vây, chân đứng không vững, loạng choạng lùi lại mấy bước.
Noãn Thỏ, Hồng Thỏ chia hai bên tả hữu và mặt trước bao vây chàng. Cả bốn chưởng đồng thời phóng ra.
Triệu Tử Nguyên biết mình lâm vào tình trạng một sống một chết, không thể chần chờ được, liền nghiến răng vận hết công lực vào song chưởng đẩy ra.
Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng vó ngựa lộp cộp từ đằng xa vọng lại. Hồng Thỏ và Noãn Thỏ giật mình kinh hãi, vội thu chưởng về. Noãn Thỏ hô :
- Có người đến rồi! Chạy cho mau!
Dứt lời, hai gã vọt mình đi, một trước, một sau chạy trối chết, tốc độ ghê rợn, thoáng cái đã mất hút.
Triệu Tử Nguyên rất đỗi ngạc nhiên, không hiểu vì lẽ gì mà hai tên Thát Đát lại hấp tấp bỏ trốn? Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì vó ngựa đã dồn dập đến phía sau. Cát bụi tung bay mờ mịt. Chàng quay đầu ngó lại thấy một người kỵ mã lao tới như bay.
Triệu Tử Nguyên mắt sáng như đuốc, nhìn rõ người kỵ mã, buột miệng hô :
- Mạch Thập Tự Thương! Mạch tiền bối!
Người ngồi trên ngựa chính là Kim Linh Thập Tự Thương Mạch Cấn thoát chết dưới lưỡi kiếm của Yên Định Viễn. Lúc này lão phóng ngựa như bay, tay cầm cây Thập Tự Thương dài bảy thước, mặt lộ sát khí đằng đằng.
Triệu Tử Nguyên thấy thái độ khủng khiếp của lão, không hỏi ngạc nhiên.
Chàng đang lạng người sang bên thì con ngựa của Mạch Cấn đã vọt tới. Lão thét lớn :
- Gã tiểu tử họ Triệu kia! Hãy coi thương của lão gia.
Cây Mạch Thập Tự Thương trong tay lão nhằm đâm vào trước ngực Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên bất ngờ vì đối phương hạ sát thủ với mình. Chàng vừa nhìn thấy ngọn thương đâm tới, bất giác gầm lên một tiếng. Hai cánh tay chàng đã vận đủ chân lực, một trên một dưới đánh xéo ra. Đồng thời chàng chuyển mình, nhảy qua mé tả.
Mạch Cấn vận toàn thân công lực vào cây Thập Tự Thương. Chiêu “Phi kỵ trảm sát” này là một tuyệt kỹ bình sinh của lão, khi nào chịu để địch thủ tránh thoát một cách dễ dàng?
Nhưng cây trường thương đang phóng tới chưa kịp biến thế, đột nhiên Triệu Tử Nguyên vung hay cánh tay đánh ra. Mũi thương đâm tới, máu bắn tung lên.
Triệu Tử Nguyên ngã ngửa xuống đất.
Mạnh Cấn dừng cương lại, đảo mắt nhìn Triệu Tử Nguyên. Môi lão nở một nụ cười âm thầm, lão tự nói một mình.
- Chà chà, chiêu “Phi Kỵ Trảm Sát” của lão phu trước nay chỉ một đòn là đắc thủ. Dĩ nhiên ngươi cũng không ra ngoài lệ đó được. Chỉ một thương là đủ làm cho ngươi uổng mạng.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Đáng tiếc là ngôi sao thủ mệnh của thằng nhỏ này không tốt, khiến gã bị lão phu đâm chết một cách bất minh bạch. Ngươi xuống Quỷ Môn Quan để bổ sung làm một chân tử quỷ. Ha ha...
Mạch Cấn nói rồi thúc vào bụng ngựa cho nó vọt đi như bay.
Bụi cát lắng xuống, một người một ngựa chỉ còn là cái chấm đen ở phía xa xa rồi mất hút. Tiếng vó ngựa cũng không nghe thấy nữa.
Triệu Tử Nguyên nằm lăn dưới đất, máu tươi hãy còn ứa ra, đột nhiên chàng đứng phắt dậy. Chàng chưa bị mất mạng về cây Thập Tự Thương của Mạch Cấn.
Triệu Tử Nguyên cúi đầu nhìn xuống thấy vạt áo trước ngực nhuộm máu đỏ hồng. Chàng nhịn đau, thò tay vào bọc lấy thuốc dấu ra rịt rồi tiếp tục thượng lộ.
Dọc đường, đầu óc chàng nổi lên bao nhiêu luồng mây ngờ vực, lòng tự hỏi :
- “Vì lẽ gì Mạch Cấn tự nhiên vô cớ phóng thương đâm chết ta? Phải chăng vụ ta cắm lệnh tiễn ở Mạch phủ đã bị lão phát giác? Nhưng nếu về lý do đó thì tưởng chừng không đến nỗi lão nảy lòng hạ sát thủ. Chẳng lẽ trong vụ này còn có âm mưu gì khác?”
Triệu Tử Nguyên vừa đi vừa nghĩ quanh nghĩ quẩn rồi lắc đầu lẩm bẩm :
- Vừa rồi nếu ta không cơ trí sớm một chút, cây thương của đối phương mới đụng vào da ta ngã lăn giả chết và lão không tự tin ở chiêu thương độc đáo, cứ xuống ngựa quan sát kỹ càng thì ta chẳng thể thoát chết một cách dễ dàng...
Triệu Tử Nguyên nhìn vạt áo nhuộm máu đỏ, thở phào rồi lại cất bước.
Lúc này bức màn đêm đã hoàn toàn bao phủ khắp vũ trụ. Vừng trăng xuyên qua đám mây nổi, chiếu làn sóng bạc xuống khắp nơi.
Triệu Tử Nguyên chạy nhanh như bay, chớp mắt đã đi xa mấy chục trượng.
Giữa lúc ấy hai bóng người xuất hiện ở phía sau, chàng quay đầu ngó lại, nhưng thấy hai người lạ, nên không chú ý rồi bắt đầu tiếp tục chạy nhanh.
Cước trình của hai người phía sau cũng mau lẹ phi thường. Chớp mắt đã đuổi gần kịp Triệu Tử Nguyên và chàng đã văng vẳng nghe tiếng họ nói chuyện.
Một người khẽ nói :
- Hải lão! Phen này chúng ta cứ nhằm phía đông nam mà tiến, nếu chẳng được gì thì người ta phải cười đến trẹo quai hàm.
Thanh âm khác ấm ớ cất lên :
- Ngươi bất tất phải nghĩ tới nghĩ lui. Cứ theo lời ta mà hành động là không lầm lẫn được...
Người này đang nói dở câu bỗng dừng lại, chắc hắn phát giác trên đường ngoài bọn chúng, phía trước không xa còn có kẻ lạ mặt.
Lúc hai người sóng vai vượt qua, Triệu Tử Nguyên chú ý liếc mắt nhìn, thấy người mé hữu thân thể to lớn, mặt đầy thớ thịt. Còn người kia tương đối vừa nhỏ vừa gầy hơn mà lại là người hói đầu. Ngũ quan trên mặt lệch lạc khiến cho người trông thấy phải phát ớn.
Trên vai hai người này quẩy hai cái rương sắc đen như đập vào mắt. Triệu Tử Nguyên không dằn nổi tính hiếu kỳ, nhìn luôn mấy lần.
Hai đôi rương quẩy trên vai hai người hiển nhiên rất trầm trọng, chẳng hiểu bên trong đựng gì.
Triệu Tử Nguyên cảm giác linh mẫn, ngấm ngầm đề phòng.
Hai người vượt lên trước Triệu Tử Nguyên rồi, người sói đầu bé nhỏ đột nhiên dừng bước quay đầu lại, giương mắt nhìn Triệu Tử Nguyên chằm chặp. Sau một lúc, lão hói đầu lên tiếng :
- Xin chào tiểu huynh đệ.
Triệu Tử Nguyên ngạc nhiên, chắp tay hỏi :
- Các hạ có điều chi dạy bảo?
Người hói đầu vẫn ngó Triệu Tử Nguyên nói :
- Vạt áo trước ngực tiểu huynh đệ máu dây loang lổ, chắc là mới hành hung giết người?
Triệu Tử Nguyên ngơ ngác hỏi :
- Coi tại hạ có giống kẻ vừa giết người không? Các hạ nói giỡn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT